KHI HOÀNG ĐẾ XUYÊN TỚI: CÔ DÂU THỨ CHÍN CỦA TỊCH GIA!


Du Thi Cảnh là người lái xe, Phan Việt Vân ngồi ghế lái phụ.

Hồng Liên vẫn ở ngay phía sau Du Thi Cảnh, chỉ cần anh ta có biểu hiện bất thường Hồng Liên phía sau sẽ liền tiễn anh ta đi.
Tử Sở Tuyên ngồi hàng ghế sau giúp Iwasaki Gi cầm máu trước.

Cũng may trên xe có sẵn đồ sơ cứu nên vết thương trên người Iwasaki Gi cũng ổn hơn.
"Còn bao lâu nữa thì đến!"
"Chắc khoảng tầm 10 phút nữa.

Cô yên tâm đi, tên này nổi tiếng sống giai như đỉa, chút thương tích này không là gì đâu!"
"Nói cũng đúng! Vậy để tôi bắn anh vài phát như vậy xem sao, chắc là anh cũng sống giai như đỉa nên sẽ không chết đâu nhỉ!"
Du Thi Cảnh lập tức ngậm miệng lại không nói nữa.

Anh coi như hiểu được, cô gái này không chỉ giết người mặt không đổi sắc, mà lúc nói chuyện còn khiến cho đối phương phải câm nín.

Tiếng cười truyền đến từ phía bên ghế lái phụ, Du Thi Cảnh bất mãn nhìn sang.

"Phan Việt Vân, anh cười cái gì?"
"Tôi vui nên tôi cười thôi!"
Du Thi Cảnh: Hai người này rõ ràng là hợp lại cùng nhau ức hiếp tôi!

Phan Việt Vân: Hóa ra Tử Sở Tuyên ngoài việc giết người ra còn có tài chặn họng người khác.

Tên Du Thi Cảnh này kiêu ngạo lâu rồi, hôm nay xui xẻo gặp phải cô ta!
Tử Sở Tuyên không thèm để ý đến hai người bọn họ, giúp Iwasaki Gi cầm máu xong, tâm trí cô chỉ để ở miếng ngọc bội rời từ trên người Iwasaki Gi.

Miếng ngọc bộ này cũng tới đây, vậy có thể hay không người đó cũng đã tới đây?
Suy nghĩ này vừa nảy lên trong đầu liền bị Tử Sở Tuyên phủ nhận.

Có chết cô cũng không muốn gặp lại.

Còn nếu thật sự như vậy, cô nên đối mặt với người đó như thế nào đây?
Phan Việt Vân khẽ đưa mắt ra phía sau.

Từ phản ứng cử Tử Sở Tuyên, anh đoán thứ đó cũng từ Lăng Huyên Quốc tới, hơn nữa còn có quan hệ tới Tử Sở Tuyên.

"Cô nãi nãi à, hay là cô thu lại cái thứ thành tinh này đi!"
Hồng Liên nghe anh ta nói nó là cái thứ thành tinh thì không khỏi bất mãn, sát khí quanh thân càng nồng hơn, khiến cho Du Thi Cảnh đã lạnh nay lại lạnh hơn.

Tử Sở Tuyên nhấc mắt lên nhìn Hồng Liên rồi lại nhìn Du Thi Cảnh, cuối cùng vứt cho anh ta một câu.


"Hồng Liên xuất ra phải thấy máu!"
"Không phải nó đã giết hết người của tôi rồi hay sao?"
"Không phải còn anh sao?!"
Ý nói khi nào giết nốt Du Thi Cảnh, Tử Sở Tuyên sẽ thu Hồng Liên lại.

"Cô rốt cuộc muốn thế nào?"
Cái còn dao này nghe hiểu tiếng người, còn có thể nghe theo lệnh chủ nhân mà xuất hiện biến mất như linh hồn, không phải đã thành tinh thì thành gì?
Cứ nghĩ mấy thứ như này chỉ có trong phim hay tiểu thuyết, hôm nay được nhìn thấy thật khiến người ta lạnh sống lưng!
"Anh có thế lực riêng chứ?"
"Có!"
"Tôi muốn!"
"Cái gì?!"
"Tôi nói tôi muốn thay thế anh trở thành chủ nhân mới của thế lực đó!"
Phan Việt Vân quay ngoắt xuống nhìn cô.

Tử Sở Tuyên còn chả thèm nhìn biểu cảm của bọn họ thế nào.

Bọn họ phản ứng ra sao kệ bọn họ, vấn đề chính ở đây là thế lực của Du Thi Cảnh, cô muốn!
Đây cũng là cách nhanh nhất để tạo lên một thế lực lớn mạnh!
"Không đồng ý?"
Câu thì là câu hỏi đó, nhưng rõ ràng là đang uy hiếp!
Du Thi Cảnh trong lòng gài thét chứ không dám nói ra bên ngoài.

Bởi vì Hồng Liên phía sau sát khí càng mãnh liệt hơn, chỉ cần dám nói không kết cục tự hiểu.

Mẹ nó, cái này là ép buộc, ép buộc!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi