KHI HOÀNG ĐẾ XUYÊN TỚI: CÔ DÂU THỨ CHÍN CỦA TỊCH GIA!


Trong lòng thoáng hiện lên sự căng thẳng.

Nói thật, cô không muốn quay lại làm Hoàng Đế chút nào.

Nhưng nếu thật sự quay lại rồi, ngoại trừ chấp nhận thì cũng không còn cách nào khác.
Nếu thật sự quay lại, người đầu tiên cô tìm chắc chắn là Uất Trì Mạch.

Chính tên đó là người tiên tri được cô sẽ tới một thế giới khác.

Phải tới gặp Uất Trì Mạch để hắn tiên đoán xem tương lai cô còn có thể gặp chuyện quái quỷ gì nữa.
“Ba thanh niên kia vẫn đã tỉnh, đang ở phòng khác chờ cô.

Nơi này là vùng phía bắc Đế Đô.

Cô đang mong đợi điều gì?”
“Không phải tôi đang mong đợi.

Tôi chỉ muốn biết bản thân đang ở nơi nào mà thôi!”
Vậy là vẫn ở Đế Đô.


Nhìn cách bày trí ở nơi này cô còn tưởng là cô đã quay lại Lăng Huyên Quốc rồi chứ.

Việc đầu tiên cần xác nhận đã xong, giờ đến việc thứ hai.
“Tại sao ông lại biết giữa tôi và Hồng Liên có kết ước?”
Ngay cả chính chủ nhân của Hồng Liên là cô nghe ông lão này nói mới biết, cô còn không biết tại sao ông ta lại biết được.
Đôi mắt Tử Sở Tuyên híp lại, tay nắm chặt Hồng Liên.

Chỉ cần ông ta làm ra chuyện gì bất lợi, cô lập tức cắt cổ ông ta.
Nhìn dáng vẻ đề phòng như sắp sửa xông lên giết ông của cô, ông lão chỉ cười một cái, rồi thong dong ngồi xuống ghế.
Nhìn không khác gì những ông lão bình thường khác, cũng đi đứng chậm chạp như vậy, nhưng trên người ông lão này luôn tỏa ra một cỗ khí chất khiến người khác không dám coi thường.

Loại khí chất này cô chỉ từng nhìn thấy trên người của trụ trì Đạm Nhã Tự người đã nuôi dưỡng cô khi còn nhỏ.

Đó là loại khí chất khiến người ta không dám coi khinh, không dám khinh nhờn, không dám nhìn thẳng, làm cho người ta không thể nhìn thấu.
“Tiểu oa oa, cô cảm thấy ta sẽ hại cô sao?”
Tử Sở Tuyên nét mặt trở lại bình thường, đem Hồng Liên thu lại.

Cô đương nhiên biết người trước mặt sẽ không hại cô.

Nếu ông ta thật sự muốn làm như vậy thì đã làm ngay từ đầu rồi, đâu nhất thiết phải tốn công cứu cô là gì.
“Ông tên là gì?”

Đối với những người cô nhìn không thấu, một là bỏ qua, hai là làm bạn.

Cô không muốn những người như này trở thành kẻ thù.

Bản thân làm Hoàng Đế bao nhiêu năm đương nhiên hiểu được, so với kẻ thù mạnh, kẻ thù bản thân không có chút thông tin nào mới đáng sợ.

Nói chuyện với những người này, không nên quá cứng rắn.
“Không biết cái gì gọi là lịch sự sao?”
Ông lão kia ngồi vắt vẻo trên ghế, ánh mắt nhìn Tử Sở Tuyên như muốn đem những bí mật bên trong cô lôi ra hết.

Ánh mắt đó thật áp lực, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào.

Tử Sở Tuyên chỉ cảm thấy phía sau lưng thật lạnh.
“Tử Sở Tuyên, đó là tên tôi!”
“Họ Tử sao? Thật trùng hợp ta cũng họ Tử, mọi người thường gọi ta là Tử lão.

Vậy không biết cô lấy hiệu gì?”
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại như sét đánh ngang tai Tử Sở Tuyên.

Cô không dám tin vào tai mình, kinh hãi nhìn Tử lão.
Ông… Ông ta… vừa mới hỏi cô lấy hiệu gì, đúng không? Hay là cô nghe nhầm?
Ai tới nói với cô là do cô nghe nhầm đi!
“Ông… Ông…!”
Ngón tay Tử Sở Tuyên run rẩy chỉ vào Tử lão, Tử lão đứng dậy, không biết lấy đâu ra một chiếc quạt tiến tới gõ mạnh vào đầu cô một cái.

Tử Sở Tuyên lập tức ôm đầu, đang muốn tức giận mắng thì lại nghe thấy Tử lão mắng cô trước.
“Đúng là con cháu hỗn láo! Ông ông ông cái đầu cô! Theo vai vế nên gọi ta là lão tổ!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi