KHI HOÀNG ĐẾ XUYÊN TỚI: CÔ DÂU THỨ CHÍN CỦA TỊCH GIA!


Tử Thiên Hữu ngồi gật gù bên cạnh như sắp ngủ tới nơi, chỉ cần ngồi không vững là có thể ngã xuống nhưng vừa nghe thấy lời Tử Sở Tuyên tuyên bố, ông lập tức thanh tỉnh kích động mà lay người Tử Sở Tuyên, miệng không ngừng nói.
“Tiểu Tuyên Tuyên, vậy là cô chịu thay ta tiếp quản Tử Gia rồi? Thật sự là quá tốt.

Ta không cần phải mỗi ngày sử lý cái đống việc chết tiệt kia nữa, vậy là ta đã có thời gian đi uống rượu cùng với mấy lão bạn.

Để lát nữa ta cho người tới nói sơ bộ cho cô, giờ thì ta phải đi tìm đám bạn già kia nói tin tốt này mới được!”
Tử Thiên Hữu miệng cười sảng khoái, không chờ cô nói gì thêm lập tức chạy như bay ra ngoài.

Tử Sở Tuyên đen mặt, đây có thật là lão tổ oai hùng trong sử sách miêu tả không vậy?
Lại nói, tốc độ này, nào có giống một người già chứ, khác hoàn toàn lúc mà bưng thuốc vào cho cô.
“Tử Gia?! Cô vừa mới nói cô kế thừa Tử Gia?”
Tìm khắp Đế Đô, không là cả toàn trên thế giới này chỉ duy nhất có một gia tộc mang họ Tử.
Tử Gia chính là một sự tồn tại đặc biệt, sừng sững đã hơn một trăm năm, cho dù không có mặt trong những hàng đại gia tộc nhưng ai trong lòng cũng đều hiểu rõ, quyền lục của Tử Gia đã sớm vượt mặt Phan Gia và Kim Gia mà đứng ngang hàng với một gia tộc lâu đời như Tịch Gia.
Có người nói thực ra Tử Gia đã sớm vượt mặt Tịch Gia, nhưng vì từ trước tới nay không thích phô trương nên mới chọn sống một cách khép kín.


Những gia tộc lớn khác đều ở vùng trung tâm còn Tử Gia lại chọn vùng phía bắc.
Mặc dù rất ít tham gia vào bất kỳ cuộc phân tranh nào nhưng không có bây kỳ gia tộc nào dám động đến Tử Gia.

Mà mỗi lần Tử Gia tham gia, chỉ cần một cái dậm chân thôi cũng đủ để khiến cho những gia tộc khác chịu tổn thất nặng nề.

Chỉ từng nhiêu đó thôi cũng đủ để cho thấy, không nên chọc Tử Gia!
“Vậy người vừa nãy là ai?”
“Chủ nhân Tử Gia-Tử Thiên Hữu, và cũng chính là… ông của tôi!”
Cũng không thể nói đó chính là lão tổ của cô được.

Nói là ông của cô là hợp lý nhất!
Ba người kinh ngạc không nói lên lời.


Tử Sở Tuyên mới gặp nạn một lần mà đã có thêm một người ông mà người ông này thân phận không hề tầm thường.

Bọn họ tự hỏi vậy những lần tiếp đó cô mà gặp nạn sẽ có thêm gì?
“Ruột thịt sao?”
“Dĩ nhiên!”
Cô và lão tổ mặc dù cách nhau cả vài trăm năm nhưng dù sao cô cũng chính là con cháu đời sau của ông, nói là ruột thịt cũng không hề sai nhỉ.
Bọn họ còn đang thắc mắc vì sao cô lại đành lòng từ bỏ vị trí kia, hóa ra là có được thân phận cũng không kém cạnh.
Từ từ, Tử gia chủ từ trước tới nay sao chưa từng thông báo với bên ngoài về việc có cháu gái mất tích?
So với hai người kia, người đồng hương với cô là Phan Việt Vân lại có suy nghĩ sâu xa hơn.
Tử Thiên Hữu, cái tên này nghe thật quen tai.

Lại nói, Minh Nhạc Y không lẽ là thiên kim thất lạc của Tử Gia sao?
Sao càng nghĩ lại càng cảm thấy có gì đó sai sai nhỉ?
Tử Sở Tuyên chú ý tới những biểu cảm khác thường của Phan Việt Vân, cô đại khái đoán ra được anh đang thắc mắc điều gì vì thế gọi anh ra ngoài nói chuyện riêng, nói sơ qua về chuyện Tử Thiên Hữu cho anh nghe.
Phan Việt Vân không phải là kinh ngạc nữa mà là kinh hãi.

Ai có thể nói cho anh biết vì sao Hoàng Đế đầu tiên của Lăng Huyên Quốc lại chạy tới đây rồi không? Còn nữa xuyên không bây giờ để tới như vậy sao? Anh và Tử Sở Tuyên cũng đã đủ rồi sao bây giờ lại có thêm một vị đã chết từ mấy trăm năm trước cũng chạy tới đây, chẳng lẽ là không muốn đi đầu thai nên mới vậy?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi