KHI HOÀNG ĐẾ XUYÊN TỚI: CÔ DÂU THỨ CHÍN CỦA TỊCH GIA!


Nữ tiếp tân nghe thấy cái tên Tử Sở Tuyên, lập tức lấy điện thoại ra nhắn gì đó, nhìn thấy tun nhắn được phản hồi, lần nữa nở một nụ cười chuyên nghiệp, mờ cô hướng vào trong.

"Mời cô lên tầng 8, ở đó sẽ có người đẫn đường cho cô!"
Tử Sở Tuyên gật đầu, rồi đi vào thang may.

Mà bên trên kia, những lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn Tịch thị đang xôn xao nhìn Tịch Mặc Thương đột nhiên bỏ dở cuộc họp.

Bọn họ đang họp, không biết giám độc Tần nói gì với Tịch tổng mà đột nhiên Tịch tổng hủy bỏ cuộc họp rồi đi luôn ra ngoài.

Đây là lần đâu tiên chuyện như này xảy ra.

Trước đây chưa từng có chuyện Tịch tổng hủy bỏ cuộc họp đang dang dở.

Cho dù là trước đây Tịch lão phu nhân có tới, Tịch tổng cũng nhất quyết không chịu hủy cuộc họp.


Rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng đến nỗi mà Tịch tổng luôn tuân thủ nguyên tác lại phá lệ thế này?
Tần Phong: "Các vị, Tịch tổng có chút chuyện, những phần còn lại chuyển sang ngày mai!"
"Giám đốc Tần, rốt cuộc Tịch tổng có chuyện gì?"
"Chỉ là đột nhiên có chuyện đột xuất mà thôi!"
"Nhưng mà chuyện đột xuất gì mà không thể để đến khi họp xong?"
"Vấn đề này nếu muốn biết, các vị nên trực tiếp hỏi thẳng Tịch tổng thì hơn!"
Những người khác lập tức câm nín lại không nói nữa.

Bảo đi hỏi trực tiếp Tịch Mặc Thương, bọn họ còn muốn giữ mạng.

Tử Sở Tuyên được dẫn tới văn phòng chủ tịch, ngồi trên ghế sofa chờ người tới.

Cứ nghĩ sẽ phải chờ ít nhất nửa tiếng mới gặp được Tịch Mặc Thương, không ngờ chỉ mới có chưa tới 4 phút đã xuất hiện.

Tử Sở Tuyên đứng dậy, nở một nụ cười nhẹ, đưa tay về phía trước, nói: "Xem ra là tôi khá may mắn khi tới đúng lúc Tịch tổng đang rảnh!"
Tịch Mặc Thương bắt tay cô, hai bàn tay chạm vào nhau.

Tử Sở Tuyên rũ mắt nhìn xuống, giờ mới để ý, bàn tay Tịch Mặc Thương thật đẹp.

Ngón tay thon dài, trắng, bàn tay nổi gân rõ ràng.

Đem tâm tư thu hồi lại, rút lại tay, ngồi lại xuống ghế, hai chân vắt chéo, tay chống cằm.

"Không biết là hợp đồng giữ chúng ta thế nào rồi?"
Ánh mắt khẽ liếc xung quang, thấy không có bóng dáng của Tần Phong không khỏi thất vọng.

Thật tiếc nha, Tần Phong không có ở đây.


Nếu Tần Phong nhìn thấy cô trêu đùa Tịch Mặc Thương không biết có giận anh ta hay không?
Tịch Mặc Thương cởi chiếc áo vest trắng ra ném xuống ghế, chiếc áo sơ mi kết hợp với chiếc áo ghi lê ôm sát cơ thể Tịch Mặc Thương.

Tử Sở Tuyên hình như còn ẩn ẩn nhìn thấy cơ bắp tay phía sau lớp áo sơ mi.

Có điều hình như Tịch Mặc Thương rất thích quần áo màu trắng thì phải.

Từ lúc cô biết anh ta tới giờ, toàn thấy mặc màu trắng.

Từ áo ngoài tới áo trong, ngoại trừ đôi giày ra thì đều là màu trắng.

Thích màu trắng, hèn gì lại lạnh lùng nhạt nhẽo như vậy.

Tịch Mặc Thương quay người đi tới phía ngăn bàn lấy ra một bản hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn đặt trước mặt Tử Sở Tuyên.

Tử Sở Tuyên cầm lên đọc thấy không có vấn đề gì liền hạ bút kí tên xuống.

Hai nhà Tử - Tịch chính thức lần đầu tiên hợp tác.

"Lần hợp tác đầu tiên này không thể qua loa, chỉ bằng tối nay mời Tử gia chủ tới nhà hàng Tịch thị quản lý dùng bữa để có thể nói nhiều thêm về vấn đề này, thấy sao?"

"Được thôi! Gửi địa chỉ cho tôi, 8 giờ tối nay tôi sẽ qua đó!"
Từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp, đặt một nụ hôn lên đó rồi nhét vào tay Tịch Mặc Thương, quyến rũ nói.

"Trên có ghi số điện thoại của tôi, có gì chúng ta liên lạc sau! Tạm biệt!"
Tử Sở Tuyên vẫy tay tạm biệt.

Trong lòng nuối tiếc thở dài.

Đại mỹ nhân như cô ra sức quyến rũ như vậy mà không hề có chút biểu cảm nào, xem ra Tịch Mặc Thương thật sự không có cảm giác với phụ nữ rồi.

Thôi vậy, trò này đến đây là ngưng, cô không ve vãn Tịch Mặc Thương nữa, tránh cho hạnh phúc người ta rạn da thì thấy tội lỗi lắm!
Tử Sở Tuyên vừa đi không lâu, Tịch Mặc Thương đứng một mình trong phòng, nhìn tấm danh thiếp, đột nhiên đưa lên miệng hôn chỗ vừa rồi môi Tử Sở Tuyên chạm vào, ánh mắt thoáng chốc thay đổi, miệng lẩm bẩm.

"Là Minh Nhạc Y cũng được, Tử Sở Tuyên cũng được, đến cuối cùng kết quả chỉ có một!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi