KHI LƯỚT QUA NHAU (THỜI SÁCH)

"Hôm nay phải chạy đi lấy tin à!" Tăng Thư Ức lười biếng ngồi đối diện Tống Giai Nam, cô ấy tùy ý lật bảng thông báo trong tay xem, "[Ba mươi năm Golden Melody Awards], đài truyền hình trung ương, ôi, còn có các ca sĩ, còn phải phỏng vấn nữa".

Tống Giai Nam vừa viết vừa trả lời: "Không còn cách nào khác, người ta cho tiền thưởng, bằng mọi giá cũng phải chen lấn vào để viết được một trang báo đậu hủ".

Tăng Thư Ức rất cảm động: "Đúng rồi, đúng rồi, tớ cũng quên mất mục giải trí các cậu là có nhiều tiền nhất, cũng giống như bác sĩ vậy, bao tiền thưởng có thể đào núi lấp biển".

"Thôi đi, cũng chỉ có ca sĩ không tiếng tăm mới dùng tiền để mua giới truyền thông, dạng ca sĩ, diễn viên vừa cẩu huyết, vừa thiên lôi, vừa có tiếng tăm này, dù có chen chúc đến mức sứt đầu mẻ trán cũng phải để cho mọi người ngâm nga hai câu tượng trưng, sau đó biên soạn đại chuyện gì đó khuếch trương họ trên mặt báo, độc giả rất thích xem nha, người càng có tiếng tăm càng có hứng thú, như chúng ta, những người làm báo chí có tính giác ngộ cao cũng không có biện pháp".

"Lý Xuân Ba, không phải là người hát ca khúc "Trong thôn có một cô gái tên là Tiểu Phương, trưởng thành vừa xinh đẹp lại vừa hiền lành"(1), ha ha, lúc đó gần như ai cũng hát, tớ biết rồi". Bất ngờ có một cái đầu từ giữa ô vuông thò vào, vẻ mặt của Phương Ngôn Án đang cười ngây ngất, "Có muốn em hát hai câu cho mọi người nghe?"

(1) Lý Xuân Ba: Một ca sĩ trung niên nổi tiếng Trung Quốc, ca khúc [Tiểu Phương] là một trong những ca khúc nổi tiếng nhất của ông, nội dung ca khúc nói về một cô gái tên Tiểu Phương và tình yêu ngây thơ trong sáng của cô với chàng trai trong bản nhạc.

Skip in 7...Ad finishes in 29 seconds

Mọi người ở đó bắt đầu ồn ào, "Hát đi, hát đi".

Phương Ngôn Án ngó nghiêng tứ phía, rồi nhìn chằm chằm vào Tăng Thư Ức một lúc, "Thôi, có người lạ ở đây, ngại lắm, ca khúc nông thôn kia có hơi thở rất nặng, hát lên người ta sẽ cho rằng nơi này là công xã nông thôn".

"Hát cho nhà vợ cậu nghe đi, ghen tị với cô ấy quá". Tống Giai Nam cười nói, sau đó ngữ điệu thay đổi, "Phương Ngôn Án, mục xã hội rảnh rỗi như vậy à, cứ vài ngày là chạy đến đây, lần này lại vì chuyện gì!"

"Vé vào cửa buổi concert của Lương Tịnh Như".

Tống Giai Nam kinh ngạc ngẩng đầu, "Không phải mấy hôm trước tôi đã cho cậu rồi sao, tôi đến tìm cậu không thấy, nên trực tiếp đưa cho Châu Vũ rồi".

"Đúng vậy, đúng vậy, em vừa nhận được rồi, bây giờ thì vô dụng". Phương Ngôn Án chìa tay ra, đặt chiếc vé nguyên vẹn lên bàn của Tống Giai Nam, có lẽ đã thấy được ánh mắt dò xét của cô, "Trời ơi, vốn dĩ là em muốn tặng cho anh họ, nhưng bây giờ chia tay rồi, cho nên vô dụng".

"Không phải hai vé sao?" Tống Giai Nam vừa muốn nhận lấy, lại bị Tăng Thư Ức giành trước rồi hỏi một câu, tấm vé cũng lọt vào trên tay của Tăng Thư Ức, "Sao chỉ còn có một vé vậy, tiểu quỷ, đừng nói với tôi là anh họ của cậu đưa một vé cho người yêu trước, sau đó tiêu sái phóng khoáng bỏ đi, đúng vậy không?"

Phương Ngôn Án hung dữ trợn mắt nhìn Tăng Thư Ức một cái, "Chuyện nhà của em, chị quan tâm nhiều như vậy làm gì?"

"Chậc chậc! Giẫm lên đuôi con mèo rồi kìa, nhảy cao như vậy làm gì!" Tăng Thư Ức cười khanh khách, "Nếu tôi là cô gái kia, tôi sẽ trực tiếp xé tấm vé đó, tung lên bầu trời để nó rơi vào mặt anh ta, xem anh ta kiêu ngạo thế nào, coi như trực tiếp chia tay".

Vẻ mặt Phương Ngôn Án càng ngày càng cứng nhắc, Tống Giai Nam vội vàng đưa chân đá chân Tăng Thư Ức, "Tiểu thư, cậu tích chút khẩu đức đi, có thời gian đi ra ngoài đi dạo đi, để ông chủ thấy lại mắng cậu bây giờ".

Lời vẫn chưa nói hết, bên kia cửa sổ sát đất có một người kêu lên, "Tăng Thư Ức, bản thảo của cô chỉ mới viết được một nửa thôi đấy".

Bỗng chốc "Xoạt" một cái, cô ấy nhảy dựng lên, "Đến đây, đến đây!"

"Miệng lưỡi của Tăng Thư Ức hơi xấu một chút, hận đời một chút, nhất là đối với đàn ông, nhưng cô ấy không có ác ý đâu, bài xích đàn ông là sự kích động theo bản năng của cô ấy". Tống Giai Nam vừa giải thích với Phương Ngôn Án vừa thu dọn đồ đạc.

"Nhất định là đã từng bị đàn ông vứt bỏ".

Tống Giai Nam cười cười, "Cô ấy thích những người đàn ông đứng tuổi, nhưng trái tim của những người đàn ông như thế đều đặt vào sự nghiệp, không rảnh để bưng trà rót nước bầu bạn lâu dài với cô ấy, cho nên cô ấy nghe đến mấy cái đề tài này thì tương đối nhạy cảm, thế là ông anh họ của em xui xẻo đâm trúng chỗ yếu của cô ấy".

Bỗng nhiên Phương Ngôn Án với người về phía trước thăm dò, ghé vào trước mặt Tống Giai Nam nhỏ giọng nói, "Chị Giai Nam, em muốn hỏi phụ nữ các chị rốt cuộc là thích mẫu đàn ông dành cho các chị nhiều thời gian, hay là thích mẫu đàn ông có sự nghiệp thành công tài sản bạc triệu?"

"Nếu như tôi là một người thiếu vật chất, một người phụ nữ nông cạn, nhất định tôi sẽ hi vọng một người đàn ông có tài sản bạc triệu, nhưng nếu tôi là một phụ nữ có nghị lực cao quý, không hề có ham muốn hưởng thụ vật chất, thì tôi sẽ chọn người đàn ông dành thời gian cho tôi". Cô dừng lại một chút, sau đó gian xảo nhìn Phương Ngôn Án cười cười, "Nhưng hai dạng đó, tôi không thuộc dạng nào cả".

Phương Ngôn Án bất đắc dĩ trợn mắt một cái, nhìn Tống Giai Nam lấy thẻ phóng viên bỏ vào trong túi xách, vội vàng đổi giọng nói: "Chị Giai Nam, chị sắp đi phỏng vấn, người chị phỏng vấn không phải là cô nàng Tiểu Phương chứ?"

"Đúng vậy, chú Tiểu Phương". Cô cúi đầu xác nhận lại lần nữa đã mang đầy đủ các thẻ chứng nhận, vừa muốn đứng lên, trong nháy mắt một cơn đau ập đến bàn chân bị giẫm lên ngày hôm qua, trong lúc nhất thời cô không đứng vững được, may mắn là Phương Ngôn Án nhanh tay nhanh mắt chặn ngang đỡ lấy cô.

"Sao vậy? Có phải đi giầy cao gót nên chân bị trật khớp rồi không?"

Tống Giai Nam lắc đầu, "Không phải, không có gì, có thể là hơi choáng váng, tôi đi trước đây, phải đến trước khi tiết mục bắt đầu mới phỏng vấn được".

"À, chị đi đường cẩn thận một chút".

Đã hơn sáu giờ, trời đã chập tối, cầu vồng đầy màu sắc đang chờ thành phố này phóng thích, đang là giờ cao điểm tan ca, người đến người đi, dòng xe trên đường phố Bắc Kinh vẫn đang lăn bánh chậm chạp tìm con đường giải phóng khỏi sự đông đúc.

Không dưới một lần Tống Giai Nam nhìn thời gian trên đồng hồ, từng giây từng phút đang nhích dần đến bảy giờ, xung quanh cô đang chuyển động từng chút từng chút một, cô sốt ruột nói với tài xế xe taxi, "Chú ơi, phiền chú nhanh hơn một chút được không ạ, cháu đang có việc gấp".

Tài xế xe không nhanh không chậm trả lời, "Vừa rồi cô không nghe thấy đài phát thanh nói giao thông đang tắc nghẽn sao, bên đường Thừa Đức đang bắt đầu bị chắn lại kia kìa, chắc nửa giờ nữa cũng không thông được, đúng rồi, cô nói muốn đi đến đài phát thanh thành phố đúng không, nhưng không đúng lúc rồi, thời điểm tan ca bên đó bị tắc nghẽn nhất đấy".

"Vậy có cách nào khác không ạ?"

"Không có, ngoại trừ cô đi qua đó, đi từ con đường ngầm ở phố Thạch sang đó, nhưng mà mất rất nhiều thời gian".

Cô lấy tiền từ trong túi xách ra, đưa cho chú tài xế, "Chú ơi, ngại quá, cháu đang gấp, sẽ xuống xe ở đây". Cô cầm túi xách ở trong tay, kéo cửa xe nhảy xuống, "Loảng xoảng" một tiếng, khiến tài xế xe khiếp sợ vội vàng nhìn cửa xe xem có bị gì hay không, chú tài xế xe bất đắc dĩ lắc đầu, lầm bầm một mình: "Phóng viên của tòa soạn đây sao, vội vàng như vậy, gần đây, nghề phóng viên thật là vất vả".

Chạy đến đài phát thanh thành phố vừa đúng bảy giờ, những ca sĩ kia cũng không nói gì, nhưng trên mặt ai cũng toát ra vẻ hơi bất mãn, Tống Giai Nam cũng không có tâm trạng đi nói lời xin lỗi, cô đi thẳng vào vấn đề, hỏi vài câu hỏi, cô cảm thấy câu trả lời thật sự quá máy móc, nhất thời mất hứng, Lý Xuân Ba nói chuyện tương đối nhiều, thường xuyên nhắc đến chuyện quay phim cho video [Tiểu Phương], một ký giả trêu đùa hỏi: "Có phải thời niên thiếu lúc còn đi học, anh đã từng thích một cô bé tên Tiểu Phương không?"

Những người khác ngầm hiểu bật cười, Tống Giai Nam có hứng thú cầm bút lên chuẩn bị ghi chép lại, Lý Xuân Ba trả lời rất thẳng thắn và vô tư: "Đương nhiên là đã từng có, nếu không, sao tôi có thể thể nghiệm sâu sắc đến như vậy, thầm mến ----- các vị đang ngồi ở đây chắc hẳn là đều có, dù sao thời thanh xuân chính là thời kỳ đẹp nhất, ở bất cứ thời điểm nào, tuổi thanh xuân cũng có thể nhen nhóm lên sự vui vẻ trong cuộc sống của mình. Chúng ta, những người hiện giờ là những thanh niên tri thức dẫu đã trên năm mươi nhưng cũng đã từng có một Tiểu Phương của bản thân mình, đã từng trải qua một tình yêu không dám nắm bắt".

"Cái đẹp nhất của thời thanh xuân chính là tình cảm không dám nắm bắt". Tống Giai Nam bất chợt mỉm cười, bóng lưng Tô Lập trong đầu óc cô chợt lóe lên, dưới bầu trời đó, một thiếu niên cứng nhắc ưu sầu, là người mà cô vẫn không dám nắm bắt ở tuổi thanh xuân".

Một cảm giác thật kỳ lạ dâng lên từ đáy lòng, cô không tự chủ được mà nhìn về bên ngoài cửa sổ, tầng sáu mươi ba của đài phát thanh thành phố, ánh đèn của chiếc máy bay hàng không dân dụng đang bay trên đỉnh đầu chợt hiện rồi vụt qua, bất chợt cô lại nhớ đến lần không hẹn mà gặp của cô và anh sau mười năm, lần đầu tiên cô và anh thực sự đứng đối mặt nói chuyện với nhau, còn có chiếc điện thoại tiếp nhận cuộc gọi đầu tiên của anh sau bao nhiêu năm nhưng ma xui quỷ khiến làm nó bị mất.

Có lẽ, đó chính là kết quả của bọn họ, ngay cả khi cá đã trở về với nước, quên đi hết câu chuyện trên bờ.

Hoàn thành công việc phỏng vấn, trong lòng cô đang suy nghĩ không biết nên đối phó với bản báo cáo kết quả công tác của bản tin này như thế nào điện thoại lại vang lên.

Tống Giai Nam không hề ngạc nhiên khi biết Tịch Lạc Dữ gọi đến, nhưng chiếc PHS cô cầm ở trong tay, màn hình đang không ngừng phát sáng, cô không biết nên nhận hay không, trong lúc còn đang do dự, PHS vụt tắt.

Cô bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương, nhớ lại cuộc nói chuyện không đi đến đâu của bọn họ ngày hôm đó, trong lòng không khỏi sầu muộn.

Ngày hôm qua, nhất định là cô bị động kinh rồi, mới đáp ứng yêu cầu của anh ta bằng câu "Suy nghĩ một thời gian", thật ra cô biết, có lẽ đó chỉ là cái cớ để cô trì hoãn, trong lòng cô hiểu rõ vị trí đó vĩnh viễn không thể phai mờ được.

Là do cô sợ hay bởi vì lý do gì khác, bản thân Tống Giai Nam cũng không hiểu rõ, từng ấy năm cho đến nay, cô vẫn có thói quen một mình cô đơn đi dọc trên con phố phồn hoa, yên lặng theo đuổi bước chân của một người nào đó.

Nhưng từ đáy lòng có một giọng nói cho cô biết rằng, Tống Giai Nam, nguyện vọng lớn nhất đời người của mày cuối cùng cũng đã được thực hiện, chắc hẳn là mày rất thỏa mãn, cần gì phải theo đuổi một thứ chưa bao giờ thuộc về mày cơ chứ, Tô Lập vốn dĩ chỉ là giấc mơ mày đã hư cấu nên mà thôi.

Cô thở dài một hơi, cẩn thận ấn vào dãy số của Tịch Lạc Dữ, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói quen thuộc truyền đến, hơi mang theo ý cười, giọng điệu thân mật: "Xong rồi à?"

Hình như thật lâu trước đây đã từng có người hỏi cô như thế, cẩn thận đến từng li từng tí dỗ dành cô mỗi lúc cô chán nản và thất bại, cô nhìn bốn phía xung quanh đài phát thanh thành phố, nhân viên lui tới làm việc, trên mặt ai cũng nở một nụ cười chuyên nghiệp, nhưng làm thế nào cũng không tiến được vào mắt của cô.

Vết đau ở bàn chân như giống như một con kiến nhỏ chậm rãi gặm nhấm cô, cảm giác đau đớn đang dần dần lan tỏa, cô đành phải bám vào mặt tường, cố gắng chống đỡ trọng lượng cơ thể của chính mình, giọng nói bất giác yếu đi một chút: "Ừh, tôi mới vừa phỏng vấn xong".

"Có thời gian ăn cơm không, ở đây có một quán ăn không tệ, món canh cũng rất chính thống".

Hóa ra là Tịch Lạc Dữ vẫn còn nhớ rõ trong lúc vô tình cô đã nói là cô thích món canh, từ đáy lòng cô không thể nói rõ là cô có cảm giác gì, dường như đó là một dạng thỏa hiệp với hiện thực, hóa ra cô cũng không kiên cường như cô tưởng tượng, cô khẽ hỏi, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn: "Anh có rảnh không, có thể đến đài phát thanh thành phố đón tôi được không?"

Bởi vì cho đến bây giờ cô chỉ đơn độc một mình, mười năm, phồn hoa đã vụt tắt, nhưng cũng chỉ có một mình cô vượt qua. Cô cũng không có thói quen dựa dẫm vào bất cứ ai, bởi vì tình yêu đã trở thành tín ngưỡng, không nên dựa vào nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi