KHI LƯỚT QUA NHAU (THỜI SÁCH)

Trong phòng học, cánh quạt điện chuyển động không ngừng khiến Tống Giai Nam không khỏi phiền muộn trong lòng, ký hiệu toán học dưới ngòi bút cứ dao động như biến thành những nốt nhạc nghịch ngợm, chúng cứ không an phận mà nhảy múa, cô cảm thấy hoa mắt, văng vẳng bên tai vẫn là ca khúc đáng ghét nào đó, xua cỡ nào cũng không đi.

Lớp học yên tĩnh bỗng nhiên được một tiếng “phát biểu” cắt đứt dòng suy nghĩ của mọi người, giọng nói rất nhẹ, rất trầm, tuy nhiên nó như một thanh âm quỷ dị xuyên qua lỗ tai của Tống Giai Nam, nó chứa một chút ưu buồn, nhưng lại cho người khác một cảm giác an tâm không nói thành lời, cô ngẩng đầu, nghe thấy nam sinh phía trước hỏi: “Thưa thầy, em muốn mượn một cây thước.”

Vị giám thị đi đến từ phía sau, thuận tay cầm cây thước của Tống Giai Nam lên, đưa cho cậu ấy, Tống Giai Nam bất ngờ, sau đó lại cúi đầu vẽ vẽ trên giấy nháp, nhưng tâm trạng lại đặt vào người đang ngồi phía trước.

Chỉ một lát sau, cây thước đã được trả về chỗ cũ, âm thanh của nhựa ma sát trên bàn gỗ kéo suy nghĩ của Tống Giai Nam trở lại, mà ngón tay thon dài kia cũng vừa rút về, thứ cô có thể nhìn thấy chẳng qua cũng chỉ là bóng lưng mà thôi.

Cô cầm cây thước lên, hít một hơi thật sâu, vùi đầu bắt đầu chăm chú giải đề toán.

Cuối cùng, đề bài thứ hai đúng là đòn sát thủ của giáo viên, Tống Giai Nam không biết nên làm gì đành gục mặt trên bàn căm hận, đề bài khó như vậy đúng là muốn thử thách người ta mà, làm khó học sinh thực sự khiến cho cho họ có cảm giác thành tựu lắm sao?

Bỏ đi, nếu không làm phần phân số cơ bản làm sao được điểm, cô quyết định cẩn thận kiểm tra lại một lần từ đầu, trong lúc vô tình ngẩng đầu, cô nhìn thấy Tô Lập đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời đầu thu bao la xanh thẫm, màu xanh lam sáng rực, từng mảng từng mảng mây lớn dày đặc kéo nhau về một nơi, trên bầu trời nhanh chóng có sự thay đổi, giống như cây kẹo đường mà cô thường ăn khi còn bé, ngòn ngọt và cũng niềm vui sướng nho nhỏ của cô.

Hóa ra thứ cậu ấy đang nhìn là cảnh tượng này, Tống Giai Nam cúi đầu cười, ánh mắt đang nhìn cảnh đẹp bên ngoài chuyển đi nơi khác, nhưng vô tình cô lại nhìn thấy bài làm toán học mà Tô Lập đã để lộ một nửa ra ngoài, trước mắt cô là một bài giải rất rõ ràng, vô cùng dễ thấy.

Tống Giai Nam lại càng hoảng sợ, cô vội vàng cúi đầu thấp hơn, cô sợ vị giám thị cuối lớp học đi đến gõ vào bàn cô, nhưng cô thật sự là không nhịn được mà muốn nhìn đường kẻ phụ của bài hình học vẽ như thế nào, dựa vào ấn tượng mà cô đã được nhìn thoáng qua lần đầu tiên, cô thử vẽ những gì mình thấy vào giấy nháp, nhưng lại làm ra những hai đáp án.

Bộ dáng của Tô Lập vẫn như vậy, khẽ hất cằm lên, yên lặng nhìn bên ngoài cửa sổ, như không có bất kì ai trong phòng.

Mỗi lần cậu ấy bước ra khỏi phòng thi, mang chiếc cặp trên vai không nói một lời, cho dù có người tiến lên muốn đối chiếu đáp án, cậu ấy cũng chỉ nhạt nhẽo đáp lời: “Tớ không dám khẳng định, có thể là như vậy, hay là cậu tìm người khác hỏi thử đi.” Hoặc là: “Thi qua rồi thì xem như đã xong, cố gắng chuẩn bị tốt môn thi tiếp theo, để ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng sẽ không tốt đâu.”

Tống Giai Nam nhìn dáng vẻ của Tô Lập, bỗng nhiên từ đáy lòng cô dâng trào một nỗi buồn, cô bắt đầu có chút căm hận sự tự ti và nhút nhát của bản thân mình, Tô Lập đang ngồi ngay trước mắt cô, nhưng cô lại không có dũng khí gọi cậu ấy, sau đó sẽ mỉm cười rồi hỏi: “Đáp án bài số 6 là bao nhiêu?”

Cô không thể làm gì khác mà chỉ có thể len lén nhìn cậu ấy từ phía sau, len lén nhìn tư thế cầm bút của cậu ấy, nhìn dáng vẻ nhắm mắt ngẩn người cũng như dáng vẻ kiêu ngạo xa cách của cậu ấy.

Ba ngày thi đã khiến cho kỳ nghỉ hè vui vẻ của học sinh toàn trường trở nên phai tàn, không khí trong lớp học trở nên trầm lặng, chủ nhiệm lớp và thầy cô giáo bộ môn thay phiên nhau tận tình khuyên bảo, áp lực của kì thi đại học cũng càng tăng lên.

Tống Giai Nam vì thành tích môn toán học đột nhiên tăng lên vượt bậc của mình mà lo lắng, thầy dạy môn toán học cũng tuyên dương cô, rất nhiều bạn học dùng ánh mắt kinh ngạc và hơn nữa là hoài nghi nhìn cô, chỉ có Đoàn Gia Thần là cười hi hi kể công: “Cũng là nhờ công của tớ dạy cậu lúc nghỉ hè.”

Trương Tịnh Khang ở bên cạnh cười có chút gượng gạo nói: “Đoàn Gia Thần, tại sao tớ không thấy cậu dạy thêm cho tớ, môn Ngữ Văn của Tống Giai Nam tốt như vậy, giờ lại thêm cả Toán nữa, không chừng sẽ là hạng nhất hoặc hạng nhì đó, còn chúng ta, thuộc dạng nông dân nghèo hèn thì phải làm sao đây hả!”

Đoàn Gia Thần làm mặt quỷ rồi cười ha hả nói: “Cậu cũng đâu có nói gì với tớ, hơn nữa, Tống Giai Nam cũng dạy thêm cho tớ môn Anh Văn, cái này đối với bọn tớ được gọi là có qua có lại.”

Trương Tịnh Khang bĩu môi: “Ôi, chả giống thanh mai trúc mã gì cả, đúng rồi, các cậu không phải đã đính ước từ nhỏ chứ?”

Cả hai đều sửng sốt, các bạn chung quanh đều cười lớn, Tống Giai Nam đỏ mặt, kéo tay Trương Tịnh Khang, giọng nói cũng lớn hơn: “Trương Tịnh Khang cậu nói gì vậy? Tớ và Đoàn Gia Thần chỉ là bạn bè thôi!”

Đoàn Gia Thần cũng lộ vẻ khó xử: “Đừng nói lung tung, Trương Tịnh Khang, cậu muốn học thêm Toán thì tìm tớ, không có việc gì đừng gây chuyện nữa.”

Lúc này, thầy chủ nhiệm đã vào lớp, có bạn nhìn thấy thoáng qua hét lên: “Trời ơi, thầy chủ nhiệm đến kìa, gần đây tớ nghe nói thầy giáo muốn tổ chức họp phụ huynh đấy, mọi người cẩn thận một chút.”

Mọi người thở dài một hơi “Haizzzz”, rồi sau đó ai nấy nhanh chóng trở về chỗ ngồi, Đoàn Gia Thần bất đắc dĩ nhìn Tống Giai Nam cười, cô cũng mỉm cười đáp trả.

Thật ra điểm thi môn Toán cao như thế cũng không phải là công sức của một mình cô, rất nhiều đề bài trùng với bài học thêm lúc nghỉ hè, mà đề bài quan trọng nhất cuối cùng hoàn toàn có trong quyển sách “Thoáng nhìn Kinh Hồng” mà cô đã mượn.

Ma xui quỷ khiến, tự nhiên lại được đứng thứ hai trong lớp, cô bất đắc dĩ lắc đầu, cái kiểu lừa bịp để vượt cửa ải này thực sự là không được.

Tống Giai Nam một mình ngồi ở trong văn phòng thống kê lại bài thi môn Ngữ Văn, máy điều hòa thổi khiến cô cảm thấy buồn ngủ, để mình không ngủ gật, thỉnh thoảng cô đứng lên một lát, phòng làm việc của thầy cô đúng là một hình vuông tiêu chuẩn, rất giống một mật thất nhỏ, cô nhìn ngó xung quanh một chút, thấy trên bàn của thầy giáo môn Ngữ Văn đang để một chồng bài thi của lớp tám, cô tò mò, bước đến lật ra xem.

A, hình như đây là bài thi của lớp chuyên Lý Hóa, đối với môn Ngữ Văn chắc chắn là điểm của họ sẽ không cao, nhưng mà điểm môn Toán cao thì coi như là cao hết rồi, khi chia điểm trung bình với môn Ngữ Văn cũng không quá thấp.

Bỗng nhiên, cô lật đến một cái tên quen thuộc là Tô Lập, điểm số không cao cũng không thấp, xem ra môn Ngữ Văn không phải sở trưởng của cậu ấy, nhưng mà nếu so sánh với Đoàn Gia Thần thì khá hơn nhiều, mặc dù văn viết khá miễn cưỡng, khi đọc như nhai phải sáp nến, nhưng chữ viết của cậu ấy thật sự rất đẹp, có nét mạnh mẽ nhưng lại không đánh mất sự thanh tú, cậu ấy dùng bút máy màu lam đen, màu sắc nhàn nhạt, vững chãi rõ nét, nhưng lại không hề khoa trương.

Nhưng mà hiện nay đâu còn ai dùng bút máy nữa, Tống Giai Nam không khỏi bật cười, Tô Lập thật sự là một người rất đặc biệt.

Cô vội vã xem nhanh những bài thi hỗn loạn đặt trên bàn của thầy giáo, một tờ giấy đã được đóng dấu dán trên tường thu hút toàn bộ sự chú ý của cô, cô đến gần để xem, hóa ra trên đó ghi chú lại phương thức liên lạc với cán bộ lớp, người đầu tiên rõ ràng chính là Tô Lập, còn có số điện thoại của cậu ấy.

Trong lòng của Tống Giai Nam khẽ động, bỗng nhiên cô cảm thấy có một chút vui vẻ nho nhỏ bất ngờ dâng lên, cô khẩn trương nhìn ngoài cửa sổ, đã hết giờ học lâu rồi, không có ai qua lại, cô nhìn chằm chằm vào dãy số kia thật lâu, mới miễn cưỡng nhớ lại, rồi lại cảm thấy không yên tâm, cô cầm bút lên nhanh chóng ghi lại dãy số lên cổ tay mình, cô cẩn thận đối chiếu dãy số nhiều lần rồi mới rời đi.

Giống như khi còn bé trộm của kẹo của mẹ, lúc này, vừa sợ vừa kích thích, còn có cảm giác hoảng sợ và vui mừng, cô một mình dắt xe ra khỏi trường, dãy số điện thoại trên cổ tay chợt ẩn chợt hiện dưới ánh đèn đường, Tống Giai Nam hít một hơi thật sâu, nụ cười tươi từ từ hiện diện trên gương mặt cô.

Cho dù đã lấy được số điện thoại của cậu ấy, cô cũng có thể làm được gì đây, Tống Giai Nam cũng biết rất rõ cậu ấy sẽ không nhận ra cô.

Nhưng mà, như vậy cũng rất tốt, khoảng cách dường như đã gần hơn với cậu ấy rất nhiều.

Về đến nhà, ăn cơm tối xong, ông Tống vào thư phòng đọc sách, Tống Giai Nam mang quả táo vừa được cô gọt xong vào phòng của mình, mở cặp ra, ném sách vở ngổn ngang lên bàn, nhưng xem được vài trang cô lại không có tâm trạng xem tiếp, ánh mắt cô cẩn thận chuyển sang dãy số cô đã ghi ở vị trí bí mật.

Bỗng nhiên, trong phòng khách âm thanh của TV được bật lên thật to, Tống Giai Nam nghe được đó là tiết mục giải trí khá phổ biến hiện nay được phát vào ngày chủ nhật, trong TV là một minh tinh vô tội đang bị phạt khi chơi trò chơi, người chủ trì tiết mục đang muốn dùng sự khôi hài của mình để thu hút người xem, nên không thể không chọc giận người minh tinh đó, nhưng mà cô nhớ đến —- Chị của Tô Lập – Tô Cẩn chính là người chủ trì tiết mục này, tiết mục có tỷ suất khán giả xem cao nhất.

Cô vội vàng cầm ly nước bước ra ngoài, bà Tống đang nhàn nhã nằm trên ghế sofa, thấy cô đi ra thì tức giận hỏi: “Con ra đây làm gì?”

“À, uống nước.” Ánh mắt cô lướt qua TV, người con gái trong TV mặc trang phục màu trắng đang nói cười một cách rất tự nhiên, chị ấy đang tuyên bố luật của trò chơi, ống kính quay cận cảnh chị ấy, nhìn một chút, có cảm giác rất chân thật là chị ấy rất giống Tô Lập, nhất là khuôn mặt đó, quả thật là giống nhau như đúc.

Trái tim của cô bỗng nhiên rạo rực, vội vàng cúi đầu đi vào phòng bếp, phía sau còn tiếng la rầy của bà Tống: “Con muốn uống nước sao không nói một tiếng, để mẹ lấy giúp con, uống xong mau về phòng xem sách đi, đừng nghĩ rằng kết quả thi lần này tốt mà có thể chủ quan.”

Tống Giai Nam chậm rãi rót đầy ly nước, lúc trở về phòng mình cô liếc nhìn TV, nhưng mà cô không thấy Tô Cẩn trên màn hình nữa, mẹ Tống nhắc nhở cô trở về phòng, Tống Giai Nam đành không tình nguyện trở về phòng đọc sách.

Tâm trạng hoàn toàn không đặt vào quyển sách, cô cầm điện thoại di động của mình lên nhìn một lúc, sau đó ấn số điện thoại của Tô Lập nhiều lần nhưng lại không có dũng khí lưu lại, suy đi nghĩ lại cô quyết định lưu số điện thoại đó dưới cái tên của một cô bạn học lớp khác.

Làm xong bài tập, cô mệt mỏi nằm trên giường, tai phone điện thoại đang mang trên tai truyền đến giai điệu violon buồn man mác, giống như từng sợi, từng sợi tơ tằm giao nhau tạo nên những nốt nhạc du dương, tựa như từng viên trân châu rơi trên mặt nước, sau đó là một giọng hát nữ đượm vẻ u buồn vang lên bên tai: “I ‘m sailing on this terrible ocean, I ‘ve come for my self to retrieve…” Tống Giai Nam ngồi dậy bật sáng chiếc đèn ngủ trên đầu giường, cô lặng lẽ ngồi nhìn ánh đèn yếu ớt đang bầu bạn với bóng tối sâu lắng trong phòng, bóng đêm yên ả như dòng nước chảy xuôi.

Dường như bị kích thích, trong nháy mắt cô cầm điện thoại lên, không suy nghĩ thêm bất kì điều gì, ngón tay cô bắt đầu ấn từng phím trên điện thoại tạo thành một dòng chữ trên màn hình: “Tớ rất thích Sinead O ‘connor, cũng rất thích Lisa Ono, còn cậu thì sao?”

Gửi cho Tô Lập.

Ánh đèn và ánh trăng hòa quyện vào nhau, tạo nên cảm giác vô cùng ấm áp, cô không biết bản thân đang làm gì mà chỉ vô thức mỉm cười, chuyện này cứ xem như một người đang cố tình đùa dai đi, có lẽ cô cũng sẽ giống như một người đã gửi nhầm tin nhắn, Tô Lập cũng sẽ chẳng hề quan tâm nhìn đến dù chỉ một lần mà xóa bỏ ngay lập tức.

Thì ra thích một người mà từ trước đến nay chưa hề nói chuyện với người ấy là như thế, loại cảm giác này hóa ra chính là thầm mến.

Tống Giai Nam vùi mặt trên gối, bỗng nhiên, điện thoại di động của cô vang lên, từ lúc gửi tin nhắn đến giờ cùng lắm chỉ mới có ba phút, cậu ấy đã trả lời tin nhắn: “Cũng thích Lisa Ono, nhưng gần đây thường nghe Sinead O ‘Connor, giọng hát của ca sĩ người Ireland rất có hồn, cậu có thể nghe thử một chút.”

Tống Giai Nam ngơ ngác nhìn một lúc rất lâu, cô thật sự không dám tin vào mắt mình, cô suy nghĩ thật lâu cũng không biết nên trả lời thế nào, không biết làm gì mà chỉ len lén cười ngây ngô, khoảnh khắc đó cô cảm thấy như mình có một niềm hạnh phúc vô cùng kỳ diệu.

Thật giống như một cuốn phim cổ tích, yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, dường như nó đã trở thành một ảo mộng cho tương lai sau này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi