KHI NAM THẦN HÓA NAM TRÀ XANH


 
Chương 1
 
Trans: Cola
 
Thành phố Lan vào tháng Chín vẫn nóng nực như cũ, không khí oi bức khiến người ta vô cùng khó chịu.
 
Tại cổng trường đại học Lan, con đường nhựa vừa mới được tráng vào kỳ nghỉ hè bị ánh nắng nung nấu bốc lên hơi nóng hầm hập. Hàng ngân hạnh ngay ngắn sừng sững hai bên đường vươn mình thật cao, tựa như những tán ô lớn đang bung xòe. Thi thoảng có cơn gió nóng thổi qua, những chiếc lá đang ngả vàng trên cành kêu xào xạc.
 
Giữa hai cái cây treo một hàng biểu ngữ đỏ chót nhức mắt, cái thì nghiêm túc, cái thì không.
 
[Cuộc sống không chỉ là những tạm bợ phía trước, còn có Đại học Lan và bạn.]
 
[Buổi tập kết hôm nay kết thúc, ngày mai toàn quân xuất phát.]
 
[Ting! Quãng thời gian bốn năm ở Đại học Lan đã được chuyển khoản, không đổi không trả, xin bạn vui lòng đón nhận.]
 
Nhan Thư đang ngồi dưới tấm biểu ngữ [Đàn chị không sợ nắng nóng mồ hôi đổ, chào đón đàn em không thấy khổ], che một chiếc ô màu đen, giơ cây quạt mini đến bên má, nhàn nhã tựa vào lưng ghế, cúi đầu lướt điện thoại.
 
Cô trời sinh đã đẹp, khung xương nhỏ nhắn thanh thoát, da trắng tóc đen, thảnh thơi ngồi dưới hàng cây ngân hạnh sum suê, tựa như một bức tranh sơn dầu đậm màu tươi tắn, khiến bao sinh viên ngang qua phải nhao nhao ngoái nhìn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mấy cậu nam sinh đùn đẩy hò hét ở phía trước, cười hì hì xin Wechat của cô.
 
Nhan Thư liếc qua mấy người, đưa mã QR một cách thân thiện.
 
Cánh nam sinh không nghĩ rằng cô lại dễ dãi như vậy, ai nấy cũng đứng nghệt ra, sau đó thi nhau lấy điện thoại ra quét mã.
 
Đợi đến khi đám người đi khỏi, có chai nước được đưa qua từ bên cạnh, Nhan Thư chẳng buồn ngẩng đầu lên nói: “Cảm ơn trưởng câu lạc bộ Tần nha.”
 
Tần Minh Bách tựa vào một cây ngân hạnh ở bên cạnh, giọng hơi trầm xuống, “Đã add thêm mấy người?”
 
“Hử?” Thư Tâm không hiểu ngước mắt lên.
 
Nhưng lại nghe thấy một giọng nữ gọi cô: “Nhan Thư.”
 
Lâm Tuyết Mẫn đi tới từ sau lưng hai người, lườm Tần Minh Bách một cái trách cứ, “Đàn anh à, sao Nhan Thư có thể uống thứ nước tầm thường này được? Chị có hai chai Evian này, cho em một chai.”
 
“Cảm ơn đàn chị.”  Nhan Thư nhận lấy chai nước, ngửa đầu uống một ngụm nhỏ.
 
“Vẫn là chị hiểu em đúng không?” Lâm Tuyết Mẫn nhìn cô, cười nói: “Cơ mà uống nước thì uống nước, nếu làm không đúng thì chị đây cũng phải nói.”
 
Cô ta chỉ vào mã QR trên màn hình, “Thời gian làm việc, em đừng để người khác add Wechat cá nhân của em, chuyện này không ổn lắm đúng không?”
 
Nhan Thư quay sang nhìn cô ta.
 
Lâm Tuyết Mẫn tỏ vẻ bất lực nhìn sang phía Tần Minh Bách, nửa đùa nửa thật: “Đàn anh, anh bảo chuyện này phải xử lý thế nào? Không quản em ấy chút sao?”
 

Vừa mới nói xong, lại nghe cô gái bên cạnh khẽ cười một tiếng, “Ai bảo em cho họ Wechat cá nhân của em?”
 
Lâm Tuyết Mẫn đơ ra, ngay sau đó điện thoại vang lên âm thanh thông báo.
 
Cô ta nhấn vào xem, là thông báo nhóm chat “Sinh viên tình nguyện CLB Báo chí” đã có thêm mấy người mới.
 
Nhìn ảnh đại diện... thật trùng hợp, đúng là mấy cậu đàn em vừa tới hỏi xin Wechat của Nhan Thư.
 
Nhan Thư cười tít mắt giơ điện thoại lên, lắc lắc trước mặt cô ta, “Cái em đưa là mã QR nhóm chat công việc nha. Nhiệm vụ chiêu mộ thành viên mới của em trong học kỳ này đã hoàn thành vượt chỉ tiêu rồi, đàn chị còn muốn nói gì không ạ?”
 
Mặt Lâm Tuyết Mẫn hơi biến sắc nhưng lại phì cười một tiếng, “Nói đùa em vậy thôi, sao còn coi là thật chứ! Đi trước đây.”
 
Lâm Tuyết Mẫn mỉm cười một cách xinh đẹp, thản nhiên quay về chỗ cũ.
 
Cô gái bên cạnh sán lại gần, hóng hớt: “Vừa nãy Nhan Thư một lúc add hết Wechat của mấy nam sinh kia hả?”
 
Lâm Tuyết Mẫn ngó dáo dác xung quanh, khẽ dặn cô gái kia, “Xuỵt, nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe thấy.”
 
Cô gái kia tỏ ra khiếp sợ, “Nói vậy là thật ư! Thủ đoạn này cũng ghê thật, quang minh chính đại nuôi cá* cơ đấy!”
 
*Từ gốc (养鱼) chỉ việc tìm người nói chuyện, bầu bạn với mình, hoặc chuẩn bị “lốp dự phòng”.
 
Nói xong, lại bất bình thay Lâm Tuyết Mẫn: “Đàn chị, chị lương thiện quá rồi, biết bao kẻ vây quanh lấy lòng như vậy, đâu cần chị đưa nước cho cô ta chứ.”
 
Lâm Tuyết Mẫn quấn lấy lọn tóc bên tai vào ngón tay, cười nhạt, “Trời nóng thế này, chị sợ em ấy khát nước.”
 
Cô gái kia bĩu môi, “Chỉ có cô ta biết đỏng đảnh!”
 
Lâm Tuyết Mẫn khuyên giải: “Đừng nói như vậy, em ấy ngồi đó thôi cũng đang quảng cáo cho chúng ta rồi, dù sao cũng là chiêu bài của câu lạc bộ Báo chí chúng ta mà.”
 
“Cô ta á?” Cô gái kia cười cợt, “Cô ta chính là một cái bình hoa, nếu thật sự phải nói chiêu bài thì vẫn phải là đàn chị. Lần trước chị tham gia cuộc thi ký giả cúp Đỉnh Thừa, còn đạt giải nhất nữa kìa.”
 
Lâm Tuyết Mân nhoẻn môi cười, nụ cười có thêm mấy phần chân thật.
 
Nhưng một giây sau nụ cười của cô ta chợt cứng đờ.
 
Cô gái kia thuận theo ánh mắt của cô ta nhìn về hướng đó.
 
Tần Minh Bách lúc này đang khom lưng, duỗi tay ra, từ từ giơ tay về phía Nhan Thư.
 
Lâm Tuyết Mẫn nhìn chằm chằm hai người dưới gốc cây ngân hạnh, siết chặt nắm đấm.
 
...
 
“Bộp” một tiếng.
 
Nhan Thư bất chợt hất tay anh ta ra, “Làm gì vậy?”
 
“Trên đầu em có gì đó.” Lâm Minh Bách ôm tay, “shh” một tiếng, khẽ bật cười, “Sức lực không nhẹ nhỉ.”

 
Nhan Thư duỗi tay ra, hất tóc lung tung mấy cái, uể oải đứng dậy khỏi ghế, “Em đi đây, em còn phải đến tổ hai làm phỏng vấn nữa.”
 
Hôm nay câu lạc bộ báo chí của họ chia làm hai tổ, tổ một ở trong trường phỏng vấn tân sinh viên, nhân tiện chiêu mộ thành viên mới; Tổ hai ra khu bắc làm phỏng vấn sinh viên qua đường.
 
Ánh mắt của Tần Minh Bách dừng lại trên người cô mấy giây, “Anh đưa em đi nhé?”
 
Nhan Thư bung ô ra, bước đi chậm rãi nhưng lại từ chối một cách dứt khoát: “Anh mà đi thì chỗ này làm thế nào.”
 
Lúc đi qua đám tân sinh viên, mấy nam sinh lại bắt đầu hò lên.
 
“Đàn chị, chị đi đâu thế?”
 
“Đàn chị ơi, em lái xe đưa chị đi nhé?”
 
Một nam sinh lấy chìa khóa xe ra, móc vào đầu ngón tay, lắc lắc với cô, nhoẻn miệng khoe hàm răng trắng bóc, “Ngồi xe em đi, đàn chị?”
 
Vừa mới móc chìa khóa ra, cánh nam sinh bên cạnh đều reo ầm lên:
 
“Ôi vãi, Maserati!”
 
“Anh là phú nhị đại đấy à!”
 
“Kinh rồi kinh rồi!”
 
Cậu nam sinh kia cười đắc ý, giơ tay xoay vành mũ lưỡi trai về phía sau, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú, hò ầm lên với vẻ cợt nhả: “Đàn chị, cho em một cơ hội nhé.”
 
Tiếng hò hét, tiếng huýt sáo không ngớt bên tai.
 
Nhan Thư vẫn đi thong thả như cũ, không dừng lại một giây nào, để lại cho đám người một bóng lưng yểu điệu. Cô chậm rãi lấy một chiếc móc chìa khóa thủy tinh trong túi ra, “Cảm ơn, tôi tự có rồi.”
 
Cánh nam sinh lập tức im bặt.
 
Có người mờ mịt hỏi: “Bà chị ấy có xe á?”
 
Nam sinh đi xe Maserati lẳng lặng cất chìa khóa xe đi, vẻ mặt phức tạp, “Aston Martin.”
 
Cánh nam sinh nuốt nước miếng, muôn vàn lời nói hóa thành một tiếng: “Vãi chưởng!”
 
...
 
“Chỉ trong một buổi đón tân sinh viên, bạn đã tuyển được hai mươi tám tình nguyện viên???” Trong phòng KTV, Điền Tư Điềm hỏi cô với vẻ không dám tin.
 
Cô và Nhan Thư là bạn cùng lớp kiêm bạn cùng phòng ký túc. Hoạt động phỏng vấn lần này không được phân vào cùng một tổ. Đợi đến lúc này, người trong câu lạc bộ tổ chức tụ tập sau khi hoàn thành hoạt động phỏng vấn một cách mỹ mãn, cô ấy mới biết trong ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
 
Nhan Thư bưng một ly thủy tinh sáng long lanh trước mặt lên, nhấp từng ngụm nước ép vừa ngọt vừa mát vào trong miệng, “Chuyện nhỏ như con thỏ.”

 
Điền Tư Điềm giơ ngón cái với cô, tỏ vẻ khâm phục, “Không hổ danh là bạn.”
 
Đúng lúc này, ở một góc khác trong phòng bao.
 
“Gì cơ? Hôm nay Nhan Thư đã add Wechat hơn hai mấy người á?”
 
“Thật mà, đàn chị Lâm tận mắt nhìn thấy đấy!”
 
“Ố mài gót...”
 
“Xuỵt, nói bé thôi, đừng nói với người khác!”
 
Lâm Tuyết Mẫn bưng cốc thủy tinh, nghe cuộc đối thoại loáng thoáng truyền đến, tâm trạng cực tốt uống nước ép. Màn buôn dưa lê của mấy cô đàn em vẫn còn tiếp diễn:
 
“Nhan Thư cũng giỏi phết nhỉ, có tên con trai nào mà không bị chị ta tán tỉnh không?”
 
“Có.” Cô đàn em nháy mắt, “Đàn anh Hứa.”
 
Mấy cô khác ngây người, lúc sực tỉnh lại nhao nhao cười phá lên, “Thế thì có lẽ một trăm Nhan Thư cũng chẳng tán nổi.”
 
Chủ đề tám chuyện đã chuyển sang người nọ, cánh đàn em có chút rạo rực, cũng chẳng quan tâm đến chuyện lặt vặt ở trong câu lạc bộ Báo chí nữa, “Các cậu đã xem bài đăng trên diễn đàn chưa, có người đăng tin đàn anh Hứa quay về rồi đấy.”
 
Có người không kịp phản ứng, ù ù cạc cạc hỏi: “Đàn anh Hứa nào thế?”
 
“Còn ai vào đây nữa?” Một người khác tiếp lời, nói ngắn gọn súc tích: “Hứa thần*, khoa Toán học.”
 
*Cách gọi Họ + thần là biệt danh người khác gọi một chàng trai vừa giỏi giang vừa đẹp trai kiểu nam thần khiến mọi người ngưỡng mộ.
 
Lúc này tất cả mọi người mới vỡ lẽ.
 
Hứa thần ấy à, đó đúng là nhân vật mà sinh viên đại học Lan không ai không biết tới.
 
Quãng thời gian trước, khi Hứa Bùi dẫn đội tuyển Toán đến đại học Bình Thành tham gia chung kết cuộc thi IMC, câu lạc bộ Báo chí từng viết rất nhiều bài báo về lịch trình của anh.
 
Sau khi hiểu biết càng nhiều, số lượng fan girl trong khoa càng nhiều lên. Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy tin tức về Hứa Bùi, phòng bao ồn ào lập tức yên ắng trở lại.
 
Mấy cô gái đang cầm mic vui vẻ hát hò cũng hoan hô một tiếng đúng thời điểm, kinh ngạc hò vào trong mic: “Hôm nay Hứa thần quay về sao?”
 
Mọi người lập tức bàn luận rôm rả.
 
Lâm Tuyết Mẫn cụp mắt, cười một cách ẩn ý.
 
Cô đàn em bên cạnh rất tinh mắt, “Đàn chị, nhìn dáng vẻ này của chị, chẳng lẽ chị đã biết từ lâu rồi sao?”
 
Lâm Tuyết Mẫn mím môi, cho đến khi mọi ánh mắt đổ dồn lên người, cô ta mới thong thả cất lời: “Đính chính một chút, là quay về từ hôm qua rồi, không phải hôm nay.”
 
“Ngay cả chuyện này mà chị cũng biết á?”
 
“Đỉnh ghê, đàn chị Lâm không hổ là phóng viên hàng đầu của câu lạc bộ Báo chí chúng ta!”
 
“Có thật không vậy?”
 
Lâm Tuyết Mẫn khẽ cười một tiếng, “Còn giả được sao? Nhớ này, là một người làm trong lĩnh vực báo chí, có ba điều: tìm ra sự thật, coi trọng sự thật và nghiêm cẩn chính là giới hạn cơ bản của chị.”
 
Mọi người tâm phục khẩu phục, ngay tức khắc ai cũng thi nhau nói, vô vàn chủ đề xoay quanh Hứa Bùi cứ thế được triển khai.
 

Xuất thân trong gia đình trí thức, năm lớp mười được chọn vào đội tuyển bồi dưỡng quốc gia nhờ thành tích đạt giải nhất cuộc thi Olympic Toán học Trung Quốc (CMO). Sau đó trở thành tuyển thủ mũi nhọn thứ nhất trong đội tuyển quốc gia, tham gia cuộc thi Olympic Toán học quốc tế, đồng thời cùng đồng đội giành huy chương vàng cho Quốc gia trong 3 năm liền.
 
Trong thời gian đó, anh còn tiện tay giành được giải đặc biệt trong kỳ thi Olympic Tin học thanh thiếu niên toàn quốc (NOI), danh chính ngôn thuận trở thành đại thần trong cả hai kỳ thi Olympic Tin học và Olympic Toán học.
 
Những việc tương tự như thế này, có kể cũng không xuể.
 
Trong khoa Toán từng có một sinh viên cố tình đăng một bài đăng gây chú ý* liệt kê chi tiết thành tích khủng của Hứa Bùi. Cuối cùng lại phẫn hận khái quát một câu: [Sự chênh lệch về chỉ số IQ giữa tôi và Hứa thần tựa như khoảng cách giữa tôi và con chó vậy].
 
*Nôm na là bài đăng nhận được nhiều lượt tương tác, phản hồi.
 
Cư dân mạng nhiệt tình bồi thêm một dao: [Chỉ chênh lệch có mỗi chỉ số IQ thôi sao?]
 
Người thứ hai bồi thêm một dao nữa: [Không chỉ có vậy, còn có nhan sắc nữa.]
 
Trong buổi tụ tập hôm nay đều là người theo ngành báo chí, hoàn toàn nắm rõ mấy chuyện này như lòng bàn tay, nhất là cô đàn em bên cạnh Lâm Tuyết Mẫn. Chủ đề tám chuyện đã kết thúc, cô ta vẫn còn hỏi với vẻ chưa đã ghiền: “Đàn chị Lâm, còn có thông tin gì về Hứa thần không ạ, nói cho chúng em chút đi.”
 
Mọi người lại dỏng tai lên hóng.
 
Lâm Tuyết Mai không vội trả lời ngay mà chỉ cười cười. Đến khi mọi người nhao nhao tỏ vẻ “Chị mà không tiết lộ thông tin thì sẽ không cho chị về”, lúc này cô ta mới lắc đầu cười khổ ra vẻ bất đắc dĩ, “Sao mọi người lại nhiều chuyện thế không biết.”
 
Nói đoạn, cô ta tự cười rộ lên trước tiên.
 
Điền Tư Điềm ghé vào tai Nhan Thư, nói với vẻ tức tối: “Chị ta còn có thể bắt quàng làm họ với Hứa thần sao?”
 
Kể từ khi cô ấy phát hiện Lâm Tuyết Mẫn ngoài mặt thì tỏ ra niềm nở nhưng sau lưng lại năm lần bảy lượt gây khó dễ Nhan Thư, nhìn thế nào cô ấy cũng thấy bà chị này không thuận mắt.
 
Ngữ điệu của cô ấy cũng chua lè chua loét, “Chắc chị ta đắc ý điên lên được ấy nhỉ.”
 
Nhan Thư nhìn kỹ lại lần nữa, gật đầu phụ họa một cách khách quan: “Có lẽ vậy, bình thường chị ta sẽ không thể hiện vẻ mặt này rõ như vậy đâu, trừ phi không nhịn được nữa.”
 
Lâm Tuyết Mẫn bắt gặp ánh mắt của Nhan Thư, nụ cười trên khóe môi càng tươi tắn hơn, nói với vẻ miễn cưỡng: “Nói đi, còn muốn nghe gì nữa?”
 
Ngay tức khắc, bất cứ câu hỏi nào cũng có, trong đó có một cô đàn em cố tình nói to: “Đàn chị Lâm, bây giờ Hứa thần đang ở đâu thế, em muốn xin được diện kiến.”
 
Cả đám cùng cười ầm lên.
 
Lâm Tuyết Mai cũng cười nghiêng ngả, “Chuyện này thì chị không biết nha.”
 
Đúng lúc này, điện thoại của Nhan Thư kêu “ting” một tiếng, thông báo tin nhắn Wechat vang lên, một dòng tin ngắn ngủn nhảy ra màn hình.
 
[Xuống lầu.]
 
Ngay sau đó, lại có một tin nhắn âm thanh.
 
Nhan Thư nhấn mở lên, kề điện thoại vào má.
 
Âm thanh lọt vào tai đầu tiên là hai tiếng còi xe xa xôi, lẫn vào trong tiếng cười đùa khe khẽ, tiếng nói chuyện mơ hồ của người xung quanh.
 
Trong những tạp âm huyên náo ngoài đường, một giọng nam lạnh lùng trầm thấp khẽ truyền vào tai: [Anh ở ngoài cửa.]
 
-----------
Cola: Bộ này mình đặt pass câu hỏi liên quan đến tình tiết truyện trong khoảng 5c đổ lại, nên mọi người cố gắng chú ý không đọc nhảy chương để không bỏ sót pass nhé.
Pass dễ như không nên phiền mn không hỏi pass hay nói pass cho người khác.
Chúc mọi người nhảy hố vui vẻ ~

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi