Chương 10
Trans: Cola
Nhan Thư xốc lại tinh thần, bọc chiếc áo lại cẩn thận, lấm lét đi ra ngoài.
Địa điểm hẹn gặp hơi xa trường, Nhan Thư gọi taxi đi đến đó. Ngẩng đầu lên nhìn thấy tấm biển tiệm cà phê, cô đẩy cửa đi vào.
Hứa Bùi đứng quay lưng về phía cô, đang gọi đồ uống ở quầy, “Iced Americano, không thêm đường.”
Anh nghe thấy động tĩnh thì quay người lại, hỏi: “Còn em thì sao?”
Hai hôm nay thời tiết chuyển lạnh, anh mặc chiếc áo khoác mỏng nhẹ, quần dài màu đen bao bọc đôi chân dài có cảm giác tồn tại rõ rệt, tựa người vào quầy order nhìn cô.
“Socola nóng.” Nhan Thư bước lên trước, nhìn qua menu, “Ý, có cả cá khô nhỏ ư?”
Hứa Bùi: “Đồ ăn vặt nổi tiếng của tiệm này đấy, có muốn ăn không?”
“Muốn!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cá khô được chiên giòn tan, vàng óng ả, chất thành đống trên cái khay tre xinh xắn như một ngọn núi nhỏ.
Nhan Thư nhón một con, nếm thử, hương vị thơm ngon khiến cô híp mắt lại. Vì ngại một mình độc chiếm đồ ngon, cô duỗi một ngón tay ra, đẩy chiếc khay nhỏ về phía người đàn ông ở đối diện.
“Ăn không?”
“Không ăn?”
“Ngon lắm đó.” Nhan Thư nếm thử rồi giới thiệu.
Hứa Bùi ngồi bên cửa sổ, cúi đầu thong thả giở trang sách, ngước mắt nhìn cô với vẻ ẩn ý, “Mấy ngày nay ở nhà giáo sư Tôn, anh ăn đủ rồi.”
Nhan Thư: “...”
Mấy ngày nay, khụ, là vì họ đã câu được rất nhiều cá.
Cô ở trong trường nên không tiện bảo quản, đành đưa hết cho giáo sư Tôn.
Nghe ông ấy kể, vợ ông ấy rủ mấy người trong đội Hứa Bùi đến nhà, bữa nào cũng nấu cá cho họ ăn.
Cô còn nhớ mang máng, hồi nhỏ Hứa Bùi không thích ăn cá.
... Chê thời gian nhổ xương cá làm chậm trễ tốc độ làm đề của anh.
Lúc ấy Hứa Bùi không thích nói chuyện, cứ như quả hồ lô đặc ruột vậy. Vốn dĩ mọi người không biết chuyện này, ông cụ nhà cô lần nào câu được cá đều hăm hở gửi qua cho ông cụ Hứa.
Cho tới một lần nọ, ông bắt gặp nhóc Hứa Bùi đang xách một cái thùng phóng sinh nho nhỏ...
Hứa Bùi bưng tách cà phê, nhấp một ngụm nhỏ, “Bây giờ ông cụ Nhan vẫn thích câu cá sao?”
“Lại chẳng không.” Nhắc đến ông cụ nhà mình, ánh mắt của Nhan Thư lập tức trở nên dịu dàng, nụ cười thấp thoáng trên môi, “Suốt ngày ra ngoài câu cá, có lẽ mấy con cá cũ đều quen mặt ông ấy rồi cũng nên.”
Hứa Bùi cười nói: “Chẳng trách kỹ thuật của em lại tốt như vậy.”
“Đó là vì, về nhà phải tập luyện suốt ngày.”
“Vân câu ở sông Liễu Trường chứ?”
Nhan Thư có chút bất ngờ, “Anh vẫn còn nhớ sông Liễu Trường sao?”
Hứa Bùi nhìn cô, “ừm” một tiếng bằng âm mũi rất nhẹ.
Ông nội của anh và ông của Nhan Thư là đồng hương với nhau, lại là bạn tri âm tri kỷ hiếm có, đến tuổi xế chiều lại cùng nhau về quê chọn đất xây nhà, hai căn nhà ở phía đối diện nhau.
Dưới chân ngọn núi cạnh nhà có một con sông uốn lượn bắt ngang qua, đó chính là sông Liễu Trường.
Ông cụ Nhan thích câu cá, sáng sớm nào cũng xách theo đồ câu cá, thong thả đi ra ven sông, đằng sau là một cái đuôi nhỏ hồng hồng mũm mĩm.
Phòng của Hứa Bùi quay mặt về phía bờ sông, sáng sớm vừa đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy ngay hai bóng dáng một lớn một nhỏ.
Cô nhóc kia lúc thì chổng mông đào cua trong khe đá, lúc thì cởi dép lội xuống chỗ nước nông để nghịch nước, lúc thì ngồi vểnh chân lên, cầm một cần câu dài dài, bắt chước bộ dạng của ông ngoại mình, làm bộ làm tịch câu cá.
Đôi khi, cô sẽ ngẩng đầu lên, hai tay tạo thành hình cái loa, hò to bằng giọng trẻ con: “Chào buổi sáng anh Hứa Bùi!”
Lúc cô hò lên, cả thân hình nhỏ bé đều đang ra sức, ngay cả hai cái bím tóc đuôi sam trên vai cũng rung rinh.
Lúc nào Hứa Bùi cũng sẽ liếc cô với vẻ mặt vô cảm, đóng sập cửa sổ lại.
Khi đó anh thực sự phát phiền vì cô.
Cả một vùng núi non, chỉ có cô là người ồn ào nhất.
Không chỉ ồn ào, mà còn đặc biệt bám người.
Chỉ cần nhìn thấy anh, Nhan Thư sẽ cười tít cả đôi mắt xán lạn, chạy như bay bổ nhào về phía anh, đôi chân ngắn cũn bật lên một cái, cả người tức khắc đu lên người anh, hùng hồn chỉ đạo anh chạy qua chạy lại.
“Các tráng sĩ nghe lệnh, tướng quân Kiều Kiều sắp xuất phát rồi!”
“Anh Hứa Bùi, xông lên!”
“...”
Tên cúng cơm của cô là Kiều Kiều*.
Nhưng lại là cô nhóc không đáng yêu nhất mà anh từng thấy.
*Chữ kiều trong tên này có nghĩa là mềm mại, đáng yêu, xinh đẹp...
Nghịch ngợm y như con khỉ con vậy.
Chuyện mà anh mong ngóng nhất vào mỗi ngày, chính là khi nào thì “chú khỉ” này mới chuyển về thành phố, tốt nhất là mãi mãi không quay lại nữa.
Có một thời gian, cô thật sự đã bị đưa về thành phố.
Nhà hàng xóm lại có một cô bé mới đến ở, vừa trầm tính vừa ngoan ngoãn, chưa từng dám to tiếng nói chuyện với anh.
Thế giới đã yên bình.
Nhưng anh lại không thấy vui lắm.
Vào một buổi sớm tinh mơ nào đó, cuối cùng anh cũng gõ cánh cửa lớn nhà ông cụ Nhan, ấp úng nửa ngày mới hỏi: “Ông Nhan ơi, lúc nào Kiều Kiều quay lại ạ?”
Chất giọng êm ái của cô gái kéo anh quay về hiện thực: “Lâu lắm anh không về rồi, vẫn nhớ thật sao?”
Hứa Bùi cụp mí mắt, lật một trang sách nữa, “Nhớ đại khái.”
--
Nhan Thư cảm thấy hơi tội lỗi.
Bây giờ đã là tám giờ tối mà cô lại uống một cốc socola nóng có hàm lượng calo cao đến mức báo động, còn ăn một đống cá khô nữa.
Bụng cô đã no căng cả rồi.
Không chỉ có lần này.
Lần trước cũng như thế này...
Lần trước trước nữa cũng như thế này...
Vì sao mỗi lần gặp Hứa Bùi, cái miệng của cô đều không nhịn được muốn phạm tội thế nhỉ!
Để tránh tiếp tục phạm tội, Nhan Thư nhanh chóng đưa ra quyết định, lập tức đứng dậy ra khỏi tiệm cà phê, tiện thể đưa chiếc túi đựng áo sơ mi cho Hứa Bùi, “Trả anh này, đã giặt sạch rồi.”
Hứa Bùi không nhận.
Cô không hiểu nhìn anh, vừa vặn nhìn thấy vành tai hơi ửng đỏ của anh.
Hứa Bùi đưa tay ra nhưng không cầm lấy chiếc túi, mà chỉ xòe năm ngón tay che lại thân túi, đẩy về phía cô từng chút một.
Nhan Thư: “?”
Không cần nữa à?
Thấy cô còn chưa phản ứng lại, Hứa Bùi mang vẻ mặt phức tạp, hé môi: “Em... thôi bỏ đi.”
Anh nghiêng đầu, dứt khoát duỗi tay ra, bàn tay lớn siết chặt lấy cổ tay của cô, kéo cô vào trong góc tường.
Nhan Thư bị anh ép lùi về sau mấy bước, lưng cô nhanh chóng tựa vào mặt tường mát lạnh, ngơ ngác nhìn anh mở túi, lấy chiếc áo sơ mi ra ngoài.
Hứa Bùi khom lưng, ghé lại gần cô.
Đôi tay lớn từ sau lưng cô vòng ra đằng trước, chiếc áo sơ mi mềm mại quấn trên eo cô. Anh cầm hai tay áo, ngón tay chuyển động mấy cái, thắt nút hai ống tay áo trên eo cô.
Vạt áo buông xuống, vừa vặn che khuất đùi cô.
Hứa Bùi thở hắt một hơi, “Tạm thời như vậy đi.”
Trong lòng Nhan Thư có một suy đoán không hay lắm, chẳng lẽ chính là cái mà cô đang nghĩ đến sao?
Giây tiếp theo, bên dưới chảy ra một dòng nước nong nóng.
Nhan Thư: “...”
Khỉ gió.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
--
Mấy ngày tiếp theo, Nhan Thư đều nghĩ đến một vấn đề.
Vì sao dì cả phải đến sớm nhiều ngày như vậy?
Vừa nghĩ đến ánh mắt phức tạp của Hứa Bùi vào buổi tối hôm ấy, cô đã không nhịn được, đầu ngón chân găm chặt xuống đất.
Mất mặt quá đi mất.
Cô gục đầu xuống bàn học như chim đà điểu.
Tiết học này là lớp học chung, trong phòng học có rất nhiều sinh viên khoa khác, cô gục đầu xuống, bên tai vang lên tiếng bàn tán của cánh sinh viên:
“A bà mua báo trường rồi hả? Nghe nói lần này có bài phỏng vấn của đàn chị Lâm!”
“Kỳ này có bài báo hot lắm nhé, Nhan Thư mời được cả đội nhóm của Hứa Bùi đấy, ai còn muốn đọc tin tức bên lề của đàn chị Lâm nữa!”
“Hả?”
“Hầy tìm được rồi, bài báo của chị Lâm ở đây.”
“Báo phụ á, nhục mặt quá đi, trước đây còn huênh hoang trên diễn đàn cơ mà, chẳng trách tôi nghe mấy đàn anh lớp khác nói mấy ngày nay đều không nhìn thấy chị ta đâu...”
Đến chiều cùng ngày, tập san trong trường đã bán hết sạch.
Một chuỗi cú chuyển ngoặt này được mọi người bàn tán xôn xao, trên diễn đàn lại xuất hiện một lượng lớn bài đăng có liên quan.
Bài đăng gây sốt nhất là: [Không khen cũng không chê, thảo luận khoảng cách giữa hai bản thảo của Nhan Thư và Lâm Tuyết Mẫn từ góc nhìn chuyên môn]
Chủ thớt đã viết một bài đăng dài dằng dặc, mấy ngàn chữ tràng giang đại hải.
Đặt câu hỏi về khả năng đến kỹ năng viết lách, câu văn logic, rồi phân tích năng lực cho đến cách xử lý chi tiết, bút lực của ngôn từ, tất cả đều đưa ra kết luận có lý lẽ thuyết phục Nhan Thư đã thắng áp đảo Lâm Tuyết Mẫn.
Cuối cùng, người nọ còn chỉ ra rằng:
[Từ bản thảo bài phỏng vấn của Nhan Thư, chúng ta không khó để nhìn ra dàn ý của cô ấy, cũng có thể dễ dàng rút ra được giá trị về các khía cạnh của giải vàng ICM, gắn liền với nội tại của môn Toán học, cuối cùng phá vỡ lối tư dư cố hữu của người đọc, cho mọi người không gian suy nghĩ vô hạn.
- Rốt cuộc điều mà Toán học theo đuổi là gì, là sự lãng mãn không thể nào tin nổi, hay là sự cụ thể thuần chất nhất?
- Toán học là chiếc chìa khóa bí mật dẫn đến đại dương tri thức, hay là tương lai ở dưới chân mỗi người?
- Toán học là khoa học, hay là triết học?
Trên thực tế, tư liệu của cô ấy đến từ đội tuyển Toán mạnh nhất đại học Lan - đội tuyển của Hứa Bùi, nhưng cách tư duy và bố cục câu hỏi lại là của cô ấy.
Nếu đổi sang người khác phỏng vấn ba người này, thật sự không chắc có thể đưa ra một bài phỏng vấn chất lượng cao như vậy.
Trái ngược với Lâm Tuyết Mẫn.
Từ bốn chữ tiêu đề “Thanh mai trúc mã” đã tràn ngập cảm giác tầm thường của tin tức bên lề, hoàn toàn không có câu hỏi và câu trả lời có chiều sâu, khiến tôi đọc mà cảm thấy có cũng như không, cuối cùng chỉ nhớ mỗi một điều — Hứa Bùi thích ăn cá.
Kiểu bản thảo này mà đăng trên báo phụ toàn là “Tường tỏ tình” và “Tìm đồ thất lạc” thích hợp quá đi ấy chứ.
Xin hết, hoan ngênh đến biện luận.]
Bài đăng này vừa xuất hiện, đã dấy lên làn sóng bàn tán xôn xao của sinh viên đại học Lan.
[Một câu tổng kết: Lâm Tuyết Mẫn đóng vai nạn nhân của Nhan Thư quá đạt]
[Mị bị sốc rồi! Thế mà bạn hoa khôi kia lại nổi tiếng sau một bài báo!]
[Dân Toán để lại giọt nước mắt cảm động! Ấy thế mà bạn hoa khôi lại phỏng vấn được ba người kia, lại còn phỏng vấn hay như vậy, đúng là bài báo của năm. Báo kỳ này tôi muốn truyền lại cho đời sau, ai có nhiều tôi sẽ thu mua với giá cao, chỉ cần là báo chính.]
[Xin lỗi vì đã nói bạn hoa khôi là đồ bỏ đi, xin lỗi bạn, là tại hạ có mắt không tròng.]
[Trước đó tôi còn gọi cô ấy là bình hoa cơ, bây giờ... đây mà là bình hoa ư? Đây phải nói là bình giữ nhiệt Hermes mới đúng! Có sắc có tài có nội hàm có độ ấm!]
[Còn có thể pha trà xanh nữa (đầu chó.jpg)]
[Lầu trên đột nhiên nội hàm thế hahaha]
...
Mọi người đang thảo luận vui vẻ, trang chủ bỗng nhiên xuất hiện một đoạn video.
Cái mà video quay đến là chiếc nhẫn trên ngón tay của cô gái, nhưng trọng điểm không nằm ở chiếc nhẫn mà là hai bóng người một cao một thấp phía sau cửa vào tiệm cà phê.
Nữ sinh xách một chiếc túi có dáng vẻ tinh xảo, đưa đến trước mặt nam sinh nọ một cách tình tứ.
Nam sinh trầm mặc một hồi, không nhận lấy chiếc túi mà dứt khoát đẩy chiếc túi về phía nữ sinh.
Ở giây cuối cùng, hai người ngẩng đầu lên, ánh đèn sáng chói trong tiệm cà phê đã soi tỏ khuôn mặt của hai người.
Nữ sinh là Nhan Thư, nam sinh là... Hứa Bùi.
Tiêu đề của chủ bài đăng là: [Aaaaaa nhìn xem tui quay được gì này! Bạn hoa khôi kia tình ý dào dạt tặng quà tỏ tình cho Hứa thần, bị Hứa thần từ chối ngay trước mặt! Từ chối ngay trước mặt đó! Vãi nhái! Bạn hoa khôi tán phải anh chàng mình đồng vách sắt rồi!]
[Đây là cú twist đỉnh kout gì vậy trời??]
[Thảm quá hahahaha]
[Mời thưởng thức bộ phim “Sự thất bại của đại sư trà nghệ thế hệ thứ nhất” Hahahaha]
Điền Tư Điềm siết chặt nắm đấm, “Mấy cái đám này biết bịa chuyện quá đi mất, gì mà tình ý dào dạt, không nhận ra mắt của bạn vốn như vậy sẵn rồi sao! Dù trước mặt là một con cún thì bạn cũng nhìn nó bằng ánh mắt này mà!”
“Với cả, cái gì mà đại sư trà nghệ tán tỉnh kẻ lõi đời chứ, càng nói càng quá trớn, một đứa con gái thẳng đuột chỉ muốn ‘em độc thân em quyến rũ’ như bạn sao có thể lãng phí thời gian đi tán giai chứ! Bạn nói có phải không!”
Nhan Thư đang ngâm chân dưỡng sinh, vừa soi gương chăm chú đắp mặt nạ, vừa thuận miệng đáp lại: “Phải phải phải.”
“Bạn trả lời qua quýt cho xong đó hả?”
“...”
Rõ như vậy sao?
Người khác nhìn cô thế nào, thực tình Nhan Thư không quá bận tâm, cô chỉ hi vọng mấy người kia đừng soi mói cô và Hứa Bùi thêm nữa, nếu không lúc ly hôn rất khó thu xếp sự việc.
“Không đúng.” Điền Tư Điềm đột nhiên lẩm bẩm một câu.
Nhan Thư đắp mặt nạ xong, quay đầu lại nhìn thấy Điền Tư Điềm chỉ vào cổ chiếc áo sơ mi nam lộ ra ở trên bàn, “Lần trước mình đã muốn nói rồi, chiếc áo này nhìn hơi quen mắt.”
Mí mắt Nhan Thư chợt giật giật, đã nghe Điền Tư Điềm cất cao volume: “Mình nhớ ra rồi! Là của Hứa thần! Mình từng thấy anh ấy mặc! Ôi trời, không lẽ bạn thật sự có gì đó với anh ấy sao.”
“Nghĩ linh tinh gì thế?” Nhan Thư vơ vội chiếc áo sơ mi đã được giặt sạch một lần nữa, chuẩn bị tối nay trả lại cho Hứa Bùi, giấu ra sau lưng, “Mình tự mua đấy.”
“Đang yên đang lành bạn mua áo sơ mi nam làm gì?” Điền Tư Điềm duỗi tay ra giật lấy.
Nhan Thư nhanh trí buông tay ra, nhấc một chân lên, mũi chân bất chợt nhô lên từ trong chậu nước ngâm chân.
Chiếc sơ mi trắng vững vàng rơi trên bàn chân của cô.
“Mình mua để...” Nhan Thư khom người, đáp tỉnh rụi: “Lau chân.”
Cô vừa lau vừa cảm thán: “Nhãn hiệu này rất thân thiện với làn da, dùng lau chân thì còn gì bằng.”
Điền Tư Điềm: “?”
Điện thoại kêu lên, Nhan Thư cầm lên xem thông báo.
Hứa Bùi: [Tối nay trả áo đúng không, gặp ở tiệm cà phê nhé?]
Nhan Thư hơi áy náy, nhắn lại một tin: [Ngại quá, hai ngày nữa trả anh cái mới nhé.]
Hứa Bùi: [Cái cũ đâu rồi?]
Nhan Thư im lặng một hồi, rồi nhắn: [... Ở trên chân em.]