Chương 23
Trans: Cola
“Thế thì không cần.” Dì bán hàng xua xua tay, chỉ vào tấm áp phích bên cạnh, “Nhưng hai cháu phải cầm sổ đăng ký kết hôn, đứng ở đây chụp một tấm để bọn dì còn ghi tên. Cặp chậu bé này chất lượng tốt lắm, mẫu mã lại đẹp, cháu có muốn không?”
Hứa Bùi gật đầu, “Vâng, cháu lấy một đôi.”
Không biết từ nào đã khiến anh vui vẻ, anh cong môi cười, đưa tay chỉ về một phía, “Cô ấy ở đây.”
Dì bán hàng ngó dáo dác xung quanh, lấy làm lạ hỏi: “Ở đâu nhỉ?”
“Ở ngay...” Hứa Bùi xoay người lại, giọng anh tức khắc im bặt.
Phía sau ngoài ông cụ run rẩy cầm cây cải thảo, thì chẳng còn ma nào khác.
...
Nhan Thư thấy tình hình không ổn, đã đẩy xe hàng, quay đầu bỏ chạy từ sớm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ sợ muộn một giây là sẽ bị Hứa Bùi túm đi tham gia hoạt động khuyến mại “Vợ chồng mới cưới”. Cho đến khi quay về khu đồ ăn vặt cô mới thở phào nhẹ nhõm như sống sót qua tai nạn.
Điều kiện kinh tế của Hứa thần đã sa sút đến nông nỗi này rồi sao?
Ngay cả hàng khuyến mại giảm giá cũng không bỏ qua?
Cô đang thầm nghĩ như vậy, tay lại cầm một túi thịt bò khô lên, trong lúc lơ đãng không để ý khiến chiếc túi đằng sau rơi xuống theo, cô vô thức định duỗi tay ra nhưng tiếc rằng cánh tay phải vẫn đang quấn băng, đành dùng cằm đỡ lấy một cách khó khăn.
Ngay lập tức, một giọng nói vang lên bên tai: “Mẹ ơi, sao chị gái kia không có tay vậy... ưm ưm...”
Cô ngoảnh đầu lại, cách đó hai mét có một cặp mẹ con, người mẹ trẻ bịt chặt miệng đứa bé, đỏ mặt nói xin lỗi Nhan Thư rồi kéo đứa trẻ đi xa.
Nhan Thư: “...”
Trước khi ra ngoài cô sơ ý mặc cả áo khoác của Hứa Bùi, tay trái không có vấn đề nhưng tay phải còn quấn băng, không thể thò ra khỏi tay áo.
Cô cúi đầu nhìn cánh ống tay áo bên phải trống huơ trống hoác của mình, không lẽ người mẹ cho là cô không có tay thật sao?
Một phút sau, Nhan Thư đã có được đáp án.
Cô đứng ở góc khuất, cách đó không xa là cặp mẹ con ban nãy.
Người mẹ trẻ ngồi xổm xuống, dạy bảo đứa con: “Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, làm người phải biết lễ phép. Không phải tất cả mọi người đều sở hữu một cơ thể khỏe mạnh, mẹ đã từng dạy con rồi, tình huống như chị gái vừa nãy, cái chị ấy cần không phải là con chỉ chỉ trỏ trỏ người ta, mà cần cái gì?”
Đứa bé trai trả lời: “Cần giúp đỡ ạ! Con biết rồi, con sẽ đi giúp chị ấy!”
Người mẹ trẻ vừa mới tỏ ra vui mừng, lại nghe giọng nói non nớt của con trai: “Vừa hay con còn có thể viết vào trong bài tập làm văn hôm nay!”
Người mẹ: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhan Thư đang định nhanh chóng chuồn khỏi hiện trường thu thập tài liệu làm tập làm văn, đã thấy đứa bé trai chạy về phía cô, khuôn mặt đầy vẻ chân thành: “Chị ơi, chị cần gì ạ, em có thể lấy giúp chị.”
Nhan Thư im lặng một hồi, chỉ về dãy hàng nằm trên cùng, “Chị muốn vở viết văn kia.”
Sóng điện thoại trong siêu thị không tốt, Hứa Bùi đã gọi hai cuộc điện thoại đều không nối máy được.
Anh cất điện thoại đi, chẳng buồn nghĩ ngợi mà đi thẳng về khu bày đồ ăn vặt.
Đi qua hai giá hàng, anh lập tức dừng bước.
Nhan Thư đang đứng bên cạnh giá hàng cao hơn hai mét, khẽ thở than: “Từ lúc chị tám tuổi, cánh tay này đã không còn nữa rồi...”
Giọng cô cực kỳ có sức truyền cảm, cậu nhóc đứng ở phía đối diện sắp sửa khóc đến nơi.
Nhan Thư nở nụ cười nhẹ như gió thoảng mây bay: “Không sao, chị đã quen từ lâu rồi.”
Hứa Bùi: “...”
--
Nhan Thư lặng lẽ nhìn người nào đó bên cạnh một cái.
Sắc mặt Hứa Bùi vẫn lạnh nhạt như cũ, không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng anh lại sải bước rất rộng, chưa được mấy giây đã bỏ lại cô ở đằng sau.
Nhan Thư chạy chầm chậm đuổi theo anh, “Này, anh sao vậy?”
Hứa Bùi liếc ngang cô, “Em vừa nói linh tinh gì đấy?”
“Ồ, anh nói chuyện đó à.” Nhan Thư hiểu ra, “Em thật sự không cố ý đâu, chỉ góp chút ý tưởng cho cậu bé làm bài tập. Gặp phải một câu chuyện khó quên như này, chưa biết chừng nhóc đó có thể dùng từ bây giờ đến tận lúc thi đại học cũng nên. Một chuyện nhỏ nhặt như vậy, có cần thiết phải tức giận không?”
Hứa Bùi tức đến cười hừ một tiếng, “Chuyện nhỏ? Em lấy tay mình ra để đùa mà cũng bảo là chuyện nhỏ?”
Nhan Thư tỏ ra vô tội, “Em nói thì cũng đã nói rồi, còn có thể làm sao được nữa?”
Hứa Bùi im lặng một hồi, “Em phi một cái đi.”
Nhan Thư: “?”
Cô không nhịn được cười, quay mặt xuống đất: “Phi phi phi, được rồi chứ?”
Cô nhìn thấy đôi mắt của người nào đó từ mây đen chuyển sang hửng nắng, không cầm lòng được quay đầu sang bên khác cười trộm mấy tiếng, “Không nhìn ra anh mê tín ra phết, chắc cái tháp sắt kia chính là anh mua nhỉ!”
Cô cũng chỉ nói đùa mà thôi, nhưng người nào đó đột nhiên khựng lại, ngay sau đó lại sải bước rộng, càng đi càng nhanh.
Nhan Thư lại phải đuổi theo, “Chẳng phải em đã ‘phi’ rồi sao, anh còn muốn thế nào?”
Hứa Bùi dừng bước, quay lại, “Anh muốn mua một tặng một.”
Dù thế nào Nhan Thư cũng không thể ngờ được anh vẫn còn nghĩ đến chuyện đó, “Ủa, đó chỉ là một cái chậu thôi mà, có thể tiết kiệm bao nhiêu tiền đâu!”
Hứa Bùi dựa vào khả năng ghi nhớ chữ số nhạy bén, báo giá chuẩn xác: “Một cái tiết kiệm 19,5 đồng, hai cái có thể tiết kiệm 39 đồng.”
Nhan Thư trưng ra khuôn mặt đầy chấn động: “Ngay cả mười mấy đồng bạc anh cũng muốn kiếm ư?”
Vừa mới nói ra cô lại cảm thấy không ổn, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh, cô chỉ có thể khuyên nhủ khéo léo: “Ý của em là, tuyệt đối đừng để bị kích thích mua sắm, anh nghĩ xem anh đến đây làm gì? Chỉ là mua một cái cốc! Vậy anh mua cái chậu về làm gì? Không phải em không hợp tác, nếu hoạt động khuyến mại là cái cốc, em sẽ đi chụp ảnh ngay mà chẳng cần nói nhiều. Nhưng đằng này lại không có!”
Cô nói xong, ngước mắt lên nhìn.
Sau đó cô lập tức hóa đá.
Ở một chỗ cách cô chưa đầy ba mét, có đặt một quầy trưng bày, bên trên xếp la liệt... đồ gốm sứ đủ loại mẫu mã, cạnh đó có tấm biển đỏ rộng khoảng một mét, viết mấy chữ lớn quen thuộc—Vợ chồng mới cưới, mua 1 tặng 1.
Hứa Bùi đứng bên cạnh tấm biển, nghiêm túc gật đầu: “Em nói chí phải, thế thì nghe theo em, mua cốc vậy.”
Nhan Thư im thin thít.
Dì bán chậu khuyến mại vừa nhìn thấy anh, vội vàng chạy đến, liếc qua liếc lại giữa Nhan Thư và Hứa Bùi một hồi, cười tủm tỉm trêu anh: “Chà, vợ cháu tìm đến đây rồi à?”
Hứa Bùi bình thản đáp lại một tiếng không nặng không nhẹ, giơ tay lấy sổ đăng ký kết hôn một lần nữa, đưa cho dì kia rồi quay đầu lại nhìn cô, “Còn đứng ngây ra đấy làm gì, qua đây chụp ảnh.”
Nhan Thư: “...”
Dì bán hàng giơ điện thoại lên, nói với hai người: “Này hai đứa, dịch vào giữa một tí, nữa đi...”
Trên màn hình, hai người đứng dịch vào giữa một chút nhưng vẫn đứng ngay ngắn như cũ, hoàn toàn không nhìn ra chút thân mật nào giữa cặp vợ chồng.
Dì bán hàng ló đầu ra nói: “Thân mật chút đi nào, đừng ngại, nếu không dì không báo cáo công việc được đâu!”
Hứa Bùi thoáng do dự, đang định duỗi tay ra thì đã bị cô gái bên cạnh khoác tay.
Nhan Thư kề lại gần, cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn vòng qua khuỷu tay anh, hương hoa cam ấm áp bủa vây lấy anh.
Cô hỏi: “Như này ạ?”
Dì bán hàng cười vui vẻ: “Như vậy chẳng phải đẹp rồi sao! Ấy, biểu cảm của chàng trai đừng cứng quá, cười cái nào! Một hai ba, kim chi!”
--
Nhan Thư vừa mới chọn cốc xong đã nghe thấy dì bán hàng “chậc chậc” xuýt xoa: “Hai đứa nhỏ này đúng là đẹp trai xinh gái, chụp được tấm hình mà nhìn cứ như nghệ sĩ vậy, có điều cậu chàng này không thích cười, cứ nghiêm mặt mãi.”
Cô không nhịn được hùa theo chê bai: “Từ nhỏ anh ấy đã như thế rồi, cứ như ai nợ tiền anh ấy vậy.”
“Ôi chao, cháu nói thế dì thấy đúng thật, chắc nợ không ít đâu!”
“Đúng thế, đúng thế!”
Giọng nói trầm thấp của Hứa Bùi bất chợt vang lên bên tai cô: “Đang nói gì thế?”
Nhan Thư vội vàng đánh trống lảng: “Có nói gì đâu, ý, anh chọn cái cốc giống hệt cái em chọn nè!”
Cùng lúc đó, dì bán hàng cũng nhanh trí chối đây đẩy: “Không nói gì cả, chỉ nói với vợ cháu là, hôm nay có rất nhiều đồ dùng hàng ngày của bọn dì tham gia vào hoạt động lần này, cây lau nhà này, khăn giấy này, nước rửa chén này...”
Dì bán hàng còn chưa nói xong, Hứa Bùi đã xoay người, sải bước lớn ra khỏi khu bán đồ khuyến mại.
Nhan Thư thấp thỏm đi theo sau anh, “Anh anh anh, anh đừng manh động!”
Nhưng, đã không kịp nữa rồi.
Hứa Bùi-manh-động đứng trước giá hàng nước gội đầu, cẩn thận trao đổi với dì bán hàng một phen, sau đó thong thả rút sổ đăng ký kết hôn của anh ra.
Trong khoảng thời gian sau đó, Nhan Thư đều theo đuôi anh chồng “bủn xỉn” của mình, càn quét toàn bộ khu vực bán đồ khuyến mại.
Cô đã tính sơ qua, chỉ vỏn vẹn hai mươi phút ngắn ngủi, Hứa Bùi đã rút sổ đăng ký kết hôn tận mười lần.
Cuối cùng, một dì bán hàng vác loa cầm tay lên thông báo: “Tất cả mọi người chú ý, chàng trai này có sổ đăng ký kết hôn, cũng đã chụp ảnh rồi, mọi người có thể trực tiếp giảm giá cho cậu ấy!”
...
Mua sắm xong, Nhan Thư nhìn xe hàng chất thành ngọn núi nhỏ trước mặt, lại lẳng lặng liếc xéo đầu xỏ Hứa Bùi, ngẫm lại xem rốt cuộc mình đến đây là để làm gì.
Hứa Bùi hoàn toàn ngó lơ ánh mắt sắc như dao của cô, lấy câu nói hùng hồn mà cô đã nói trước đó ra chặn họng cô: “Đến thì cũng đã đến rồi, không chất đầy xe hàng này thì sao xứng với công sức chúng ta đến đây một chuyến!”
Nhan Thư đỡ cái trán đang phát đau của mình: “Em ra ngoài không phải để mua mấy thứ này!”
Hứa Bùi gật đầu, vạch trần cô không chút nể nang: “Ừ, em đến đây là để trốn học Toán.”
Nhan Thư: “...”
Đang định mở miệng cãi lại, Nhan Thư chợt tắt tiếng.
Vì cạnh đó vang lên mấy giọng nói quen thuộc.
“Trưởng câu lạc bộ Tần, anh đang chọn gì vậy?”
“Sổ tay phỏng vấn.”
“Màu này hường phấn như vậy, mua cho bạn gái sao? Hahaha...”
“Nói linh tinh gì đấy, sổ phỏng vấn trong câu lạc bộ đã dùng hết rồi, phải mua một thêm một lố.” Giọng Tần Minh Bách mang theo ý cười, “Anh qua bên kia xem sao.”
Nói đoạn, lúc xoay người lại, hình như anh ta đã cảm nhận được ánh mắt nào đó, anh ta thoáng khựng lại, nhìn sang bên tay phải.
Bên đó không có một bóng người, ngoài một xe đẩy hàng chất cao như ngọn núi nhỏ.
Anh ta nghi hoặc nhìn một hồi, sau đó lại nhấc chân đi về phía gian hàng đối diện.
Nhan Thư kéo theo Hứa Bùi, núp sát vào sau gian hàng. Còn chưa kịp cảm thấy may mắn vì đã trốn kịp, Nhan Thư đã nghe thấy giọng của Tiểu Ưu truyền đến một cách rõ ràng cách đó một gian hàng.
“Mình nhớ ra rồi! Không phải sổ phỏng vấn trong câu lạc bộ đã dùng hết, mà là sổ phỏng vấn của Nhan Thư đã dùng hết rồi!”
Một nữ sinh khác che miệng nói: “Á, vừa rồi trưởng câu lạc bộ Tần chọn lựa kỹ càng lắm, mấy bạn nói xem có phải anh ấy có ý với Nhan Thư không!”
“Cái này cần phải nói sao? Rõ quá rồi còn gì, nghe nói cái buổi tụ tập lúc khai giảng, anh ấy đã định tỏ tình với Nhan Thư rồi đấy.”
“Nghĩ lại cũng thấy bình thường, ai có thể chống đỡ được sức hút của Nhan Nhan chứ!” Sau khi cơn kích động qua đi, Tiểu Ưu lại đấm ngực giậm chân, “Tiếc là mình không phải con trai, không thì tôi cũng nhào vô rồi đấy!”
Hứa Bùi: “...”
Nhan Thư: “...”
Nhan Thư còn đang cạn lời, bên tai lại vang lên giọng nói khẽ khàng của Hứa Bùi: “Em dùng hết sổ phỏng vấn rồi à?”
Nhan Thư nghĩ một lúc rồi đáp: “Hình như vậy.”
Hứa Bùi thoáng ngập ngừng, rồi thấp giọng hỏi: “Sao em không nói cho anh biết?”
Nhan Thư thấy hơi kỳ lạ: “Chuyện này có gì hay mà nói!”
Nói xong, cô quay đầu nhìn anh theo thói quen, đuôi tóc không may quét qua cuộn băng dính trên giá.
Một tiếng “Bộp” vang lên, cuộn băng dính rơi xuống đất.
Mí mắt Nhan Thư giật giật một cái, cô quay phắt lại, cách gian hàng xếp đầy các loại văn phòng phẩm như cuộn băng dính, gọt bút chì... vừa vặn va phải đôi mắt tròn đầy vẻ kinh ngạc của Tiểu Ưu.
Tiểu Ưu há hốc miệng: “Nhan Nhan!”
Thấy tầm mắt của cô ấy sắp chuyển sang người anh chàng bên cạnh, Nhan Thư quyết định nhanh chóng, nhón mũi chân lên, giơ tay túm lấy gáy anh.
Cô dùng hết sức lực toàn thân, ấn mạnh đầu anh xuống dưới.
“Cộp” một tiếng.
Giá hàng rung lên ba hồi.
Ở khoảng cách chỉ cách nhau một gian hàng, Tiểu Ưu mơ hồ cảm nhận được bên cạnh Nhan Thư hình như có một bóng người cao lớn. Nhưng cô ấy còn chưa kịp nhìn qua chỗ đó, thì người đó đã lặn mất tăm.
Cùng lúc đó, gian hàng rung lên, một tiếng “Shhh” mơ hồ vọng lại.
Nhan Thư ở phía đối diện có vẻ đang ra sức ấn thứ gì đó xuống dưới, thấy Tiểu Ưu nhìn qua, cô dừng ngay động tác lại đồng thời mỉm cười cực kỳ tiêu chuẩn, “Hi, Tiểu Ưu.”