Ngoại truyện 7 Thai kỳ
Trans: Cola
"Không phải chứ, có thật rồi ư? Đi bệnh viện khám chưa?" Điền Tư Điềm vừa học xong tiết nhiếp ảnh, về đến phòng là nghe thấy tin tức này ngay, đến giờ vẫn có chút ngây ngẩn.
Nhan Thư nhìn máy tính, gõ mấy hàng chữ trên khung văn bản, gật đầu, "Đợt trước dùng que thử thai rồi, sáng nay lại đến bệnh viện siêu âm, xem như chắc chắn rồi."
Điền Tư Điềm há hốc miệng, mãi một lúc lâu mới cảm thán: "Nói như vậy, hai người một phát dính ngay à? Thế thì lợi hại quá rồi đấy!"
Nhan Thư vẫn bận luôn tay luôn chân, "Đúng vậy, Tống Tử Quan Âm ở nơi đó đúng là linh nghiệm thật, mình mới bái lạy có tí, ai dè dính luôn rồi."
"... Tống Tử Quan Âm gì chứ, chẳng lẽ không phải là do Hứa thần lợi hại sao?" Điền Tư Điềm trưng ra vẻ mặt của fan cuồng, "Không hổ danh là anh ấy!"
Nhan Thư: "..."
Đi thay quần áo, quay đầu lại vẫn thấy Nhan Thư bận rộn trước máy tính, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó lại hỏi cô: "Ấy Nhan Nhan, vậy việc lên lớp bạn định tính thế nào đây?"
Nhan Thư cười cười, không cho là đúng, "Phải đi học như nào thì cứ làm thế đó chứ sao, cơ thể mình còn khỏe chán, mang thai thôi mà, làm gì mà yếu ớt như thế."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe cô nói như vậy, Điền Tư Điềm vẫn không dám qua loa chút nào, đặc biệt lấy chiếc gối dựa trên giường cho cô, rồi lại đi rót nước để bên cạnh cho cô. Sau đó cô ấy chống má, tỏ ra tò mò: "Phải rồi Nhan Nhan, bạn cho mình xem kết quả siêu âm với, mình còn chưa nhìn thấy bao giờ cơ!"
Nhan Thư gõ bản thảo xong, mở email rồi gửi đi. Sau đó cô cầm điện thoại, đưa cho Điền Tư Điềm, "Bản gốc ở chỗ Hứa Bùi, mình cho bạn xem ảnh vậy."
Điền Tư Điềm hơi sửng sốt: "Hứa thần cầm giấy siêu âm làm gì vậy?"
Nhan Thư nhún vai, "Ai mà biết được."
--
Phòng làm việc của nhóm Hứa Bùi.
Quan Văn Cường nhân lúc lấy nước đi qua văn phòng của Hứa Bùi, lén ngó vào trong hai lần. Lúc quay về chỗ, Tiểu Lục Tử sán lại gần, "Ông Cường, thế nào?"
"Vẫn còn đang nhìn." Quan Văn Cường duỗi ngón giữa và ngón trỏ múa máy ra hiệu trước mắt mình, hạ giọng nói.
Lý Tại ở cạnh đó cũng đang khó chịu vì tò mò: "Cái tờ giấy trong tay anh Bùi rốt cuộc là gì nhỉ, đã nhìn cả buổi sáng rồi, liệu có phải dự án hợp tác với Ngọ Quang xảy ra vấn đề không?"
Tiểu Lục Tử lắc đầu: "Không đâu, chưa bao giờ thấy anh Bùi nhìn đơn hàng mà miệng sắp sửa kéo ra tận mang tai! Chắc chắn là có tin vui gì đó."
Quan Văn Cường gật đầu phụ họa như đang nghĩ đến điều gì đó.
Cũng không đến nối miệng kéo ra tận mang tai, nhưng cười thì đúng là... phơi phới.
Anh ta thoáng nghĩ ngợi rồi nói: "Hay là phương án nhà thông minh mà chúng ta nghiên cứu phát triển đã vượt qua thử nghiệm?"
Lý Tại cũng phân tích: "Cũng có thể là đã giải quyết xong vấn đề nguyên vật liệu của công ty Nhuế Nhiên rồi."
Mấy cái đầu chụm vào nhau, phân tích mổ xẻ mất một lúc vẫn không thể tìm được manh mối gì.
Lúc họp, Quan Văn Cường nhìn dáng vẻ tươi roi rói suốt cả ngày của Hứa Bùi, không nhịn được hỏi anh: "Anh Bùi, trong tay anh là gì vậy?"
Anh ta nói xong câu này, mấy người trong phòng họp lập tức dỏng tai lên, nhìn Hứa Bùi bằng ánh mắt sáng quắc.
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Hứa Bùi cụp mi, giơ tờ giấy A4 trong tay lên, "Cậu hỏi cái này à?"
"À vâng!"
Hứa Bùi cong môi cười, nét cười dần lan lên đáy mắt, "Ảnh của Hứa Tiểu Ngư."
"Hứa... Tiểu Ngư?"
"Ai thế?"
Mọi người quay sang nhìn nhau.
Hứa Bùi kéo ngăn tủ ra, bỏ tờ giấy vào bên trong rồi chậm chạp ngước mắt lên, "Con gái tôi."
Mọi người kinh ngạc: "Gì cơ!!!!"
Sắc mặt Hứa Bùi vẫn thản nhiên như thường, "Tôi chưa nói cho mọi người sao, vợ tôi mang thai rồi."
Anh nâng tay nhìn đồng hò, cười bất đắc dĩ, "Tôi tan ca trước đây, gần đây khẩu vị của Nhan Thư không tốt, chỉ quen cơm ăn tôi nấu. Thật sự ngưỡng mộ mấy người chưa có vợ như các cậu, không cần phải phiền não như tôi đây."
Quan Văn Cường: "..."
Tiểu Lục Tử: "..."
Lý Tại: "..."
Hình như sau khi lấy vợ, anh Bùi càng ngày càng khiến người ta ngứa răng rồi đấy.
--
Đến giờ cơm tối, Nhan Thư "khẩu vị không tốt" mà Hứa Bùi nói, lúc này đang ăn cơm ngon lành, còn vừa ăn vừa nghịch điện thoại.
Hứa Bùi bưng một đĩa bánh matcha từ trong bếp ra, nói: "Ăn món thịt xào chua ngọt xong thì ăn ít bánh này cho đỡ ngấy nhé."
Nhan Thư ậm ờ hai tiếng, lại chấm chấm gạt gạt trên điện thoại.
Hứa Bùi: "Ăn cơm xong hẵng chơi."
"Em chỉ trả lời mỗi cái tin thôi mà." Nhan Thư lại chấm vào màn hình, "Ấy, cánh anh Quan có chuyện gì vậy? Sao hôm nay đều nhắn tin hỏi han khẩu vị của em? Khẩu vị của em vẫn tốt mà!"
"Quan tâm họ làm gì." Hứa Bùi tỉnh bơ nhón miếng bánh matcha nóng hổi lên, đưa cho cô.
Nhan Thư tiện tay nhận lấy, bỏ vào trong miệng, "Thơm quá đi! Chẳng phải người ta nói có thai là khẩu vị sẽ thay đổi sao? Sao em chẳng cảm nhận được nhỉ?"
Hứa Bùi cởi tạp dề ra, ngồi xuống bên cạnh cô, "Thời gian thay đổi khẩu vị trong thai kỳ mỗi người mỗi khác, thông thường tình trạng đó sẽ xuất hiện ở sau ba tháng mang thai."
"Sao anh biết?"
Hứa Bùi không đáp lại, chỉ thuận tay cầm quyển sách để ở giữa giá để đồ, chỉ tay vào trang bìa.
Nhan Thư liếc mắt nhìn một cái, vừa vặn nhìn thấy mấy chữ to tướng trên bìa sách: Bách Khoa Toàn Thư Về Thai Kỳ.
Hứa Bùi đã đọc xong quyển bách khoa toàn thư dày ba centimet này một lần, nghiên cứu rõ từng giai đoạn thời gian của thai kỳ. Ban đầu anh đã chuẩn bị rất nhiều công thức món ăn, định bụng chờ đến thời điểm khẩu vị không tốt ở giữa thai kỳ, anh sẽ nấu thử từng món cho cô ăn. Ai ngờ trong suốt thai kỳ, khẩu vị của cô đều tốt không thể tốt hơn, một tháng đã tăng thêm mấy cân.
Chẳng còn cách nào khác, Hứa Bùi đành áp dụng phương án B -- Bắt đầu kiểm soát khẩu phần ăn của vợ mình một cách nghiêm khắc, cố gắng để cô ăn ít đi và chia ra nhiều bữa nhỏ, cắt giảm lượng tinh bột, ăn nhiều thực phẩm như rau củ quả và lòng trắng trứng.
Nhan Thư đang đói cồn cào, nhân lúc anh không có ở nhà, lén chạy đi mua một cây kem. Cứ tưởng chẳng có ma nào hay biết mà ngờ đâu, vừa về đến nhà đã thấy thầy Hứa đang ngồi vắt chân trong phòng khách, nghiêng đầu qua nhìn cô, "Ăn kem ngon không?"
Giọng anh rất dịu dàng, nhưng lại khiến cô rùng mình.
Nhan Thư chột dạ cúi gằm mặt, định chuồn khỏi đó. Vừa mới chuồn được một đoạn thì đã bị bàn tay lớn kia túm lại, giọng nói trầm thấp của anh vang lên sau lưng cô: "Hỏi em đấy, ăn kem có ngon không?"
Nhan Thư: "..."
Cô giả vờ bình thản xoay người lại, trưng ra khuôn mặt đầy vẻ vô tội nhìn anh, "Anh đang nói gì thế? Sao em chẳng hiểu gì nhỉ? Kem gì cơ?"
Hỏi liền ba câu xong, cô âm thầm nhấn like cho mình.
Giỏi lắm, chính là như thế.
Chỉ cần không thừa nhận, anh ấy còn có thể làm gì --
Đột nhiên, một chiếc điện thoại được đưa đến trước mặt cô.
Trong ảnh, người phụ nữ đang ngồi trong quán kem ngoài cổng trường, tay trái cầm kem dâu tây, tay phải cầm kem vani, ăn một cách ngon lành, khóe miệng vẫn còn dính kem sữa màu trắng...
Mặc dù khuôn mặt của nữ chính trong ảnh đã được làm mờ, nhưng bộ váy ngắn, những ngón tay trắng nõn và nốt ruồi nâu nhạt trên mu bàn tay kia, vừa nhìn là biết đó chính là cô.
Nhan Thư ngượng ngùng che mặt lại.
Hứa Bùi gỡ ngón tay cô ra, "Người ta đã chụp được em rồi, còn định chối cãi thế nào nữa?"
Nhan Thư: "..."
Chuyện cô mang thai được một truyền mười, mười truyền trăm, ngay từ lúc cô còn chưa lộ bụng bầu thì đã bị cả trường biết chuyện.
Thế là, cảnh rải cơm chó trên diễn đàn dần dần bắt đầu chuyển biến:
Ban đầu:
[Aaaaaaaa vợ chồng Thần - Hoa có baby rồi!]
[Nhan Thư mới học năm hai mà nhỉ, lúc cục cưng ra đời chắc lên năm ba rồi phải không? Sự nghiệp học hành nặng như vậy còn phải nuôi con nữa, làm thế nào đây tôi bắt đầu thấy lo rồi]
[Hahaha lầu trên lo nghĩ nhiều rồi, điều kiện nhà người ta không giống gia đình bình thường như chúng ta, vốn dĩ chẳng cần lo nghĩ về chuyện này]
[Khoan đã, Hứa thần và Nhan Thư đều chưa tốt nghiệp, thế nên đây cũng được tính em bé đầu tiên của đại học Lan từ khi thành lập trường đến nay sao?]
[Trời ơi!!! Em bé của đại học Lan!!]
Một tháng sau, mọi người bắt đầu trở nên lo lắng:
[Không phải mọi người bảo có em bé rồi ư? Sao tôi thấy Nhan Thư chẳng giống người có thai nhỉ? Buổi sáng còn vác thiết bị đi một mạch lên tầng năm đấy]
[Chắc chắn là có bầu rồi, không thể sai được, chỉ là vì Nhan Thư thực sự không có dáng vẻ của bà bầu, phi như bay thế kia cũng khiến tôi thấy tự ti]
[Aaaaa sao Nhan Thư lại gầy như thế, ăn nhiều vào chứ! Làm em lo gần chết rồi!]
[...]
Rồi lại qua một tháng nữa:
[Các chị em ơi, có phải Nhan Thư đã béo lên một chút không? Phải không, phải không??]
[Đúng là lên cân thật! Dạo này nhất định là chăm chỉ ăn cơm! Đây đúng là tin vui về làng!!]
[Quả thực không dám giấu giếm, sau khi Nhan Thư mang thai, hình như khẩu phần ăn không tệ, tôi từng thấy cô ấy một mạch ăn hết ba bát cơm trắng ở trong căn tin...]
[Hahaha buồn cười chết mất, Nhan Thư: Tôi không cần mặt mũi nữa sao!]
[Nói thiệt nha, thấy Nhan Thư tăng năm cân tôi còn thấy vui hơn chuyện mình giảm được năm cân, cảm nhận được tấm lòng của mẹ già trước tuổi.]
[...]
Lại một tháng nữa trôi qua:
[Ủa, có phải Nhan Thư tăng cân hơi nhanh không?]
[Hình như thế thật... hôm qua còn nghe đàn anh năm tư trong khoa Toán bảo là, Hứa thần bắt đầu kiểm soát đồ ăn của vợ anh ấy rồi, đồ ngọt, đồ chứa hàm lượng tinh bột cao đều không cho cô ấy ăn]
Kể từ đó, đã xuất hiện thêm một bộ phận mách lẻo nhỏ:
[Hứa thần, vợ anh lén ăn khoai lang nướng kìa!]
[Hứa thần, vợ anh một lúc ăn hết ba miếng bánh ngọt kem cheese, uống hai cốc trà sữa trân châu to đùng, còn dặn phải cho gấp hai lần đường!]
[Hứa thần, vợ anh đang lén ăn kem ở cổng nam của trường! Mau đến quản cô ấy đi!]
[...]
Tóm lại, bây giờ Nhan Thư rất hối hận.
"Biết sai chưa?" Hứa Bùi cầm chứng cứ trong tay, cụp mi nhìn chằm chằm cô.
Nhan Thư thành thật gật đầu, "Biết sai rồi."
"Sai ở đâu?"
"Em không nên ăn kem ở cổng trường." Nhan Thư thành thật hối cải, đồng thời đưa ra phương án giải quyết: "Đáng lẽ phải chạy xa một chút rồi mới ăn."
Mắt Hứa Bùi tối sầm.
Nhan Thư thấy tình thế không ổn, không dám giở trò nhây nữa, vội vàng duỗi tay ôm lấy eo anh, "Trêu anh tí thôi, em sai thật rồi! Lần sau không dám nữa!"
Hứa Bùi bị cô cọ qua cọ lại đến khi không còn chút tức giận nào nữa, đành dịu giọng dỗ dành cô: "Bây giờ ăn những thứ đó không tốt cho cơ thể em. Nếu em thật sự muốn ăn, chờ em sinh cục cưng xong, anh sẽ đưa em đi ăn xả láng được không?"
Nhan Thư đành gật đầu một cách bất đắc dĩ, lại không nhịn được lẩm nhẩm oán thán: "Mấy người này quá là không công bằng, sao suốt ngày nhìn chòng chọc vào em mà không nhìn chằm chằm vào anh! Không được, em cũng phải đào bới diễn đàn một chút, xem anh có làm chuyện xấu gì không!"
Sau khi đào tin xong, Nhan Thư suýt nữa đã cười gần chết ở trên diễn đàn.
[Mời Hứa thần ngồi, đến phần sinh viên năm nhất đặt câu hỏi, có người hỏi quyển sách mà Hứa thần đọc nhiều nhất trong tháng này là quyển nào. Hứa thần đáp: Bách khoa toàn thư về thai kỳ.]
[Báo! Gần mười giờ sáng nay, trong vườn hoa nhỏ dưới tòa nhà thực nghiệm, Hứa thần và giáo sư mới lên chức "ba bỉm" đã tiến hành cuộc thảo luận nghiêm túc và sôi nổi về vấn đề làm thể nào để giúp người sắp làm mẹ ổn định cảm xúc trong thời gian mang thai.]
[Báo! Trong ngày lễ mua sắm 618, Hứa thần đã điên cuồng mua hơn một trăm đơn hàng online, toàn là vật dụng của trẻ sơ sinh.]
[Báo! Trong danh sách tài khoản theo dõi trên Weibo của Hứa thần đã có cả "Nhật ký mẹ bầu", "Đại bách khoa giáo dục con cái", "Chỉ nam khẩu vị phụ nữ có thai", cùng mấy blogger đại diện trong giới, thực hiện giai đoạn quá độ từ nam trà xanh lên ông bố tương lai.]
[Báo tiếp! Theo lời đàn anh năm tư, dạo gần đây trên xe của Hứa thần toàn bật danh sách một trăm bài hát dưỡng thai tuyển chọn, câu chuyện dưỡng thai trước khi ngủ cho mẹ bầu, cùng với Kinh A Di Đà, Kinh Vô Lượng Thọ, Chú Đại Bi...]
[...]
Nhan Thư cười tít cả mắt.
Khoảng thời gian này, tối nào Hứa Bùi cũng kể cho cô một câu chuyện trước khi ngủ, rồi lại hát hai bài giúp ngủ ngon. Cô còn đang cảm thấy kỳ lạ vì sao trong bụng anh nhiều "hàng tồn" như thế, không ngờ ngày nào anh cũng trau dồi kiến thức.
Cô giơ ngón cái, nhấn một "nút like" to tướng cho cái đầu của anh, "Thầy Hứa giỏi quá, tiếp tục phát huy nhé. Cơ mà, kinh Phật là thế nào? Em nhớ anh không tin Phật cơ mà."
Hứa Bùi nhìn cô nhưng chẳng nói gì.
Nhan Thư nhìn vào mắt anh, đột nhiên hiểu ra, lập tức phì cười.
Cô bấm bụng nhịn cười nhưng không nhịn nổi, cười bò lăn bò càng. Hứa Bùi định đánh vào mông cô một cái, nhưng lại thấy cô ấn bụng, cau mày, "Ui da!"
Mí mắt Hứa Bùi giật một cái, xoa bụng giúp cô, giọng nói toát ra chút căng thẳng: "Sao vậy? Khó chịu ở đâu?"
Nhan Thư che mặt, bả vai run run, cười một lúc lâu mới nín thở nói một câu: "Cười đau cả bụng rồi."
Hứa Bùi lừ mắt nhìn cô, "Buồn cười đến vậy à?"
Nhan Thư không dám cười tiếp nữa, tiến lên trước, ngửa mặt gác cằm lên vai anh, làm nũng như đang lấy lòng anh: "Đâu có đâu, đó chỉ là cảm giác vừa cảm động vừa buồn cười đó mà."
Bắt đầu vào giai đoạn giữa thai kỳ, cảm xúc của cô như được để dưới chiếc kính lúp, chỉ một cảm xúc nhỏ xíu xiu cũng bị phóng đại lên một cách lạ lùng.
Cũng giống như ban nãy, cô tưởng tượng ra điệu bộ dễ thương của thầy Hứa, đã không nhịn được cơn buồn cười, cười xong lại bắt đầu rơi vào trong cảm giác cảm động khó hiểu.
Cô nghiêng đầu, hôn một cái lên cổ người đàn ông.
Hôn xong vẫn thấy chưa đủ, lại nhón chân, hôn từng cái từng cái lên cằm, thuỳ tai, khóe môi của anh.
"Thầy Hứa, anh thật tốt."
Giọng người phụ nữ vừa êm ái vừa nũng nịu, mùi hương ngọt ngào thơm mát nhẹ nhàng phả vào má Hứa Bùi. Anh đưa mắt nhìn sang bên cạnh, lướt qua vùng da thịt tuyết trắng sau tai cô, yết hầu trượt lên trượt xuống, "Kiều Kiều, đừng quậy."
Nhan Thư làm như không nghe thấy, trái lại càng đùa ác hơn.
Hứa Bùi cụp mi nhìn trân trân vào cô, khi mở lời, chất giọng trầm khàn và khắc chế: "Nếu còn quậy nữa, ngay cả kinh Phật cũng chẳng có tác dụng nữa đâu."
Cánh tay trắng muốt mềm nhũn từ từ bám lên cổ anh từng chút một, người phụ nữ thổi gió bên tai anh, "Vậy thì cứ mặc kệ nó vô dụng đi. Thầy Hứa ơi, em mang thai được bốn tháng rồi."
Ánh mắt Hứa Bùi dần sâu.
Anh nhớ lại một buổi tối nào đó vào hai tháng trước, anh đang ôm Nhan Thư, vì nhẫn nhịn quá khổ sở, anh thuận tay cầm quyển sách bách khoa toàn thư về thai kỳ lên, gạch chân một hàng chữ bằng mực đỏ để đánh dấu.
--Từ tháng thứ tư đến tháng thứ sáu của thai kỳ, thông thường thai nhi khá ổn định, có thể sinh hoạt vợ chồng vừa phải.
"Thầy Hứa à, em mang thai được bốn tháng rồi."
Người phụ nữ lại nũng nịu lặp lại một lần nữa, vừa dứt lời, cô đã bị người đàn ông bế bổng lên, hai ba bước đi vào phòng ngủ.
Những chiếc hôn dày dặc rơi xuống, Nhan Thư tựa như một con cá thiếu dưỡng khí, níu lấy cổ anh, dựa vào những luồng hơi anh truyền qua, miễn cưỡng duy trì hô hấp.
Trong lúc mơ màng, đầu cô chợt lóe lên hình ảnh gì đó, nhân lúc anh đi tắt công tắc đèn, cô đưa ra điều kiện: "Kem, kem... thầy Hứa ơi, ngày mai cho em ăn một cây kem được, được không?"
Cô thực sự thèm đến phát hoảng.
Người đàn ông tức cười, khẽ cười hừ một tiếng, "Đã là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến kem."
"Có được không anh?" Nhan Thư không cam tâm, tiếp tục kì kèo.
Bóng đen đổ xuống, hương bạc hà thanh mát và mùi hooc môn chỉ có ở người đàn ông trộn lẫn vào nhau, ùn ùn xộc vào chóp mũi của cô.
Anh khẽ thở dài, "Được."
Bóng tối mê hoặc.
Một con mèo hoang chạy qua vườn hoa, không biết bị cái gì ném trúng, phát ra một tiếng rên rỉ vừa ngắn vừa lí nhí.