KHÍ NGƯỜI CŨ, ĐÓN NGƯỜI MỚI

Sinh nhật 25 tuổi qua đi, Mộ Tây phát hiện mình bất tri bất giác được liệt vào hàng “Thừa”. Mọi người xung quanh Mộ Tây bắt đầu vì hôn nhân của Mộ Tây mà khẩn trương, cô liền đem theo gánh nặng này đến chỗ Ngô Mỹ Mỹ nương tựa.

Mộ Tây sáng tác một đống tình yêu hoàn mỹ, khi như vậy lại nhìn vào màn hình laptop đầy nghi hoặc, cái gọi là lượng tình tương huyệt, tình yêu chân chính có tư vị gì đây. Tự lấy chính cô ra khảo nghiệm xem, chuyện tình thực quá vất vả, người kia đi xong, trong lòng liền để lại một vết thương không khép miệng được, làm tình thần hao tổn.

“Này, em như thế nào mà lại thất thần như vậy?” Phát hiện ra cô đang ở đây mà tinh thần đang ở nơi nào, Lục Nhược cảm thấy thật ủ rũ. Cô gái này tuyệt đối không đáng yêu. Hơn nữa, cô cũng không có ý thức tự phòng vệ, liền như vậy nằm ở dưới một người đàn ông như anh mà cũng dám xuất thần. Hay vẫn là thực nghĩ anh chỉ hù dọa cô mà thôi?

Mùi hương phụ nữ nhẹ nhàng quyến luyến khứu giác anh, máu huyết Lục Nhược cũng bắt đầu sôi sục. Đột nhiên cảm thấy cô gái kia rất là ngon miệng, làm anh nhịn không được lại muốn gần gũi cô một lần nữa. Có lẽ, như anh vừa nghĩ, trực tiếp ăn cô vào trong bụng là tốt nhất. Dù sao anh cũng không chống lại được dục vọng bản thân, cái này vẫn là khó nhịn.

“Hắt xì!” Mộ Tây văng nước miếng lên mặt anh, cũng tạm thời dập tắt ngọn lửa dục vọng mới khơi mào của anh.

“Em, em__” Lục Nhược chỉ vào mặt cô không biết nói gì, con gái như vậy khó trách được không có người yêu.

“Giấy ăn ở đâu?” Mộ Tây tay ôm mũi, một tay sờ loạn gối của anh, “Giúp tôi lấy ít giấy.” Lục Nhược ở trên người cô không thối lui, vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô. Cô uy hiếp: “Không lấy giấy cho tôi thì coi chừng tôi lại tiếp tục hắt xì.”

“Xem như em lợi hại.” Lục Nhược đấm mạnh một quyền xuống giương, tấm đệm dễ dàng hóa giải lực đạo của anh, thật giống như trước mặt người con gái này, một lần nữa làm cho anh có cảm giác bất lực.

Lục Nhược ném cho cô một hộp giấy, nhìn cô lay mũi rồi quăng giấy vào thùng rác, anh cũng thật muốn đem cô vứt đi theo. Anh nghiêng đầu nhìn vào tủ quần áo bên cạnh đang đóng, sau lại đơn giản nhìn vào trong gương.

Nước mũi không ngừng chảy, Mộ Tây ôm cả đống khăn giấy cùng cái mũi ồm ồm hỏi: “Anh nhìn cái gì vậy?”

Lục Nhược không để ý cô, mở tủ quần áo, chọn một bộ đồ mặc vào, cẩn thận cài khuy áo, vuốt lại quần áo phẳng phiu, cao cao tự tại đứng trước gương. Tốt lắm, người đứng trước gương hăng hái, xem ra, không làm cho người con gái kia thất điên bát đảo không phải là do sức quyến rũ của anh kém, mà là cô không biết cách thưởng thức mà thôi.

Mặc dù cô không biết thưởng thức cái đẹp, thì thấy dung nhan của anh như vậy cũng nên có chút phản ứng mới phải? Tuy rằng anh không nghĩ cô mê mẩn anh, nhưng là hệ miễn dịch của cô đối với anh cũng quá tốt. Cô thực phải cảm anh rồi mới đúng!

Không đúng, khuy áo như vậy là qua cao, quá mức quy củ. Anh lại cởi mấy nút cúc, sửa lại thành hình chữ V, lại đem khoe ra hai bên xương quai xanh khiêu gợi, vừa lòng, anh hướng ra ngoài.

Anh học theo Nhị ca Cố Lãng, trước khi gả cho Nhị ca của anh, Tần Tiểu Mạn cũng thường nhìn lưu luyến trên xương quai xanh của Nhị ca.

Anh quay người lại nói: “Bổn thiếu gia nhìn trong gương. Nhị Tây a, em cũng theo tôi một thời gian rồi, em thấy hình tượng của tôi thế nào?”

Mộ Tây đang nhìn thắt lưng anh mà cười, nghe thấy anh hỏi như vậy, suy nghĩ rồi bảo thủ nói: “Uhm, anh thực khác với người thường, trên người có toát ra luồng khí chất hơn người.” Tỷ như những tính vô lại, tự kỷ,… của đàn ông trưởng thành có chút vấn đề, xem ra anh đều có cả.

Lục Nhược xem cô biểu tình thành khẩn, giọng điệu còn có phần đáng tin cậy, trong lòng sung sướng, dựa mình vào tủ quần áo, cười đến mị hoặc vô cùng: “Là em nói tôi có chút tiên phong đạo cốt?”

Mộ Tây sửa lại nếp váy, mặc áo khoác vào, bất dắc dĩ nhìn nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch, đáng tiếc là hời hợt của anh. Tay cô lần vào túi áo tìm chìa khóa, nói thực: “Không phải, là tôi nói anh trên người yêu khí tràn ngập, đầy quỷ dị. Hơn nữa, nếu anh đập chết con ruồi thỉ trên khóe miệng kia, hẳn rất tốt, rất tốt.”

Jumbo said: thỉ - phưn! *cười* đập chết con ruồi đó đi, ha ha~~~

Con ruồi thỉ?! Lục Nhược hẳn bị đánh một cú đau, ngón tay run run xoa khóe môi nghĩ đến ngạo khí vừa rồi. Anh coi nốt ruồi son này là tượng trưng cho thiên phú dị bẩm là anh, vẫn cho rằng vì nó mà anh thêm phần nam tính sức quyến rũ, không nghĩ tới con ruồi thỉ, con ruồi thỉ… Ai có thể nói cho anh, Mộ gia thật sự nuôi dưỡng loại con gái thô bỉ như vậy sao?

“Khụ, tôi hay nói giỡn, Lục Nhược ca ca tự nhiên là khí độ bất phàm, tư thế oai hùng hiên ngang. Anh chính là con trời nhân gian hiếm có.” Mộ Tây đột nhiên sửa lại, người rất là ngây thơ. Tuy nói rằng lời này không quá dễ nghe, nhưng cũng là tốt hơn so với vừa rồi.

Lục Nhược hết hít vào lại thở ra, nói cùng chính mình bình tĩnh, không cần cùng cô gái này so đo, bằng không tự hạ thấp giá trị bản thân. Nhìn xem trời gian cũng quá trễ rồi: “Tốt lắm, tốt lắm, tôi đưa em trở về, ngày mai còn phải đi làm.”

Mộ Tây lại đặt áo khoác lại xuống dưới, ngồi trở lại giường của Lục Nhược, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Này, quá muộn rồi, tôi sợ.”

“Em sợ?” Lục Nhược nhanh miệng khinh bỉ: “Tôi không phải nói đưa em về sao, bổn thiếu gia vẫn là người có đạo đức. Ai? Em làm gì?” Mắt thấy Mộ Tây cuốn chăn của anh đắp lên người, anh vội hỏi.

Mộ Tây đắp chăn kín mít từ đầu đến chân chỉ còn một cái đầu bên ngoài: “Đã trễ thế này, mai tôi còn phải tới lái xe đón anh, chi bằng chấp nhận ngủ ở đây một đêm.”

Lục Nhược hù dọa cô: “Em không sợ tôi đem em ra ăn sạch luôn sao?”

Mộ Tây không nhìn, giọng khẳng định: “Anh sẽ không.”

“Vì sao?!” Lục Nhược tức giận định giơ chân đá cô xuống.

“Anh như vậy mới không chạm vào tôi – một nữ tử thuần khiết. Nếu anh bắt nạt tôi, anh sẽ phải có trách nhiệm, phải tốt với tôi, cuối cùng yêu thương tôi, chấm dứt kiếp sống phong lưu.”

“Em thật nghĩ vậy sao?”

Mộ Tây gật gật đầu, nghiêm túc nhìn anh: “Tôi biết là như vậy!”

Lục Nhược thực cố gắng suy nghĩ cả nửa ngày, cô ta dựa vào cái gì mà nói như vậy. Đợi chút, cô quả thực vẫn chưa với người đàn ông nào, lại làm thế nào hiểu được suy nghĩ của đàn ông? “Măc kệ nói như thế nào, em đứng lên cho tôi, tôi không chịu cùng em ngủ chung giường, có nghe hay không, đứng lên.”

Lục Nhược đến bên giường nhìn, phát hiện thấy Mộ Tây đã ngủ: “Đứng lên!” Lục Nhược nằm sấp bên cô ghé miệng vào tai cô, Mộ Tây vẫn không nhúc nhích.

“Em chắc canh là giả vờ ngủ, mau rời khỏi giường tôi, em nghĩ em hơn tôi sao?”

Mộ Tây gật gật đầu, vươn tay túm vạt áo anh, lau nước mũi, rồi tiếp tục nhắm mắt.

Lục Nhược nhìn chằm chằm vào dấu vết trên áo mình, huyết áp tăng cao. Anh thật sự không nên ném cô gái này lên giường của mình, cảm thấy mình dựa vào cái gì lại muốn chia sẻ giường với loại người như vậy! Lấy một bộ chăn gối mới ra ném lên giường rồi nhanh chóng lên giường ngủ theo Mộ Tây, cũng không ngừng đẩy cô về bên kia giường. Im lặng như vậy, thật đúng là đã ngủ.

*

Nghe bên kia Lục Nhược rốt cuộc cũng đã yên tĩnh lại. Mộ Tây lặng lẽ mở to mắt, hé chăn lấy giấy lau nước mũi. Đến lúc cần thiết da mặt dày cũng có lợi, ít nhất không cần ăn ngủ đầu đường. Về sau nên lưu ý một chút. May mắn, may mắn, nếu anh phát hiện mình quên lấy chìa khóa cũng như ví tiền cũng không có cầm, bằng không làm thế nào cô trụ qua được đêm nay. 

**

Sáng tinh mơ, Lục Nhược vì chói mắt mà tỉnh dậy. Anh lấy gối che ánh mặt trời, phát hiện toàn bộ chăn của mình đang nằm dười chân giường, cái này không quan trong, quan trong là bây giờ anh đang bị Mộ Tây ôm chặt. Cái cô gái kia, tứ chi đều quấn lấy người anh, đầu còn không ngừng hướng vào ngực anh mà cọ.

Nhiệt độ trên người cô xuyên qua làn áo mà truyền đến người anh, thân thế của cô như đang ở đâu. Lục Nhược nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô kiểm tra, nóng. “Báo ứng, phát sốt rồi.”

Tuy rằng nói như vậy, Lục Nhược gỡ tay Mộ Tây ra, tìm được hai viên thuốc hạ sốt cùng cốc nước đưa qua cho cô. “Uống thuốc đi.”

Mộ Tây đầu đau như búa bổ, nghe được có người gọi, liền kéo chăn quá đầu: “Đừng ầm ỹ, để tôi ngủ.”

Lục Nhược kéo chăn của cô đi. Mộ Tây tay chân lạnh lẽo, lần này đành nhượng bộ.

“Thật sự là yếu quá đi! Có chảy nước mũi thôi mà cũng phát sốt.” Lục Nhược kéo cô dậy: “Uống thuốc trước đã, không phải đi tiêm. Đừng nói cho bố em là em ngã bệnh ở đây.”

Mộ Tây đầu óc choáng váng uống miếng nước rồi lại nằm trở lại. Lục Nhược lại phải nắm lấy thắt lưng của cô để cô dựa vào người mình, đem cả hai viên thuốc trong lòng bàn tay đến trước mặt cô: “Thuốc đây, uống đi rồi ngủ tiếp. Em thật tốt số, bổn thiếu gia tự mình hầu hạ em. Hứ! Xem tôi ngày mai khấu trừ tiền lương của em! Cho em…” Anh đột nhiên cứng họng.

Mộ Tây lười biếng, nhìn thấy thuốc trong tay anh, cúi đầu trực tiếp lấy miệng uống thuốc, đầu lưỡi quấn lấy viên thuốc đang đảo qua đảo lại trong lòng bàn tay Lục Nhược, liếm cũng không được.

Đầu lưỡi mềm mịn của cô cọ xát trong lòng bàn tay, thân thể mềm mại ngay trong tay, Lục Nhược mất bình tĩnh. Không chờ cô, trực tiếp lấy tay đẩy thuốc vào trong miệng cô, lại chuốc cho cô thật nhiều nước.

Mộ Tây bị sặc, ho khan một lúc lại ghé vào thành giường tiếp tục ngủ.

Lục Nhược nhìn cô, đột nhiên nhớ tới mấy năm trước, một thời sai lầm yêu say đắm. Anh nghĩ mình đã sớm quên, có thể người đó đã quên, nhưng anh vẫn là khắc ghi trong đầu. Anh còn nhớ mớm thuốc cho cô ấy lúc say, nhớ rõ cô ấy từng dùng sức nắm tay anh, nói yêu anh.

Qua nhiều năm như vậy, tình yêu hóa ra là thân tình, hữu tình, tình yêu mang lại sự ấm áp phải chi giống nhau.

Mộ Tây lăn qua lăn lại trên giường vài cái, đá chăn xuống gường. Lục Nhược cốc nhẹ lên đầu cô, nhặt cả hai chiếc chăn lên tất thảy đều đắp lên người cô.

**

Mộ Tây mấy ngày hôm trước còn có chút cảm mạo, hơn nữa ngày hôm qua uống rượu, lại đi lạnh. Cũng may thân thể cô cũng khỏe mạnh, uống thuốc rồi, ngủ một giấc rồi cũng khỏi.

Tiếng dương cầm từ đâu đó truyền lại, âm thanh nhẹ nhàng, thanh thanh lọt vào tai, thoải mái không nên lời. Cô nhìn mảnh trần nhà xa lạ một lúc rồi mới nhận ra đây là nhà Lục Nhược.

Theo tiếng đàn, phát hiện Lục Nhược đang ngồi bên cây dương cầm xướng đàn. Khó trách ngón tay anh thon dài như vậy, so với người bình thường quả thật là đẹp mắt, còn có vẻ ngạo mạn vô cùng. Mộ Tây tay cầm cốc nước ấm đứng ở cửa phòng lẳng lặng lắng nghe.

Phòng nhạc bố trí đơn giản, một người một đàn.

Mộ Tây nhìn không chớp mắt khung cảnh nghệ thuật xung quanh Lục Nhược, anh có phần u buồn. Cô cúi đầu uống miếng nước, bầu không khí như vậy thật muốn ôm anh. Uhm, khung cảnh này có thể mang vào tiểu thuyết của cô, nữ chình chân trần bước trên sàn gỗ, từ phía sau ôm lấy nam chính một thân bệnh nan y vẫn dùng sinh mệnh mình mà diễn tấu. Bi cảnh thật đẹp!

“Em đã khỏe?” Tiếng đàn chợt ngừng. Lục Nhược đứng dậy nhìn cô đi tới.

Sau này, Mộ Tây tự hỏi chính mình, rốt cuộc vì lý do gì mà khiến cô có dũng khí mà thương anh, anh trông có vẻ cô đơn, tấm áo trắng phản chiếu ánh nắng giữa trưa càng thêm sáng, Lục Nhược lấy lại phong thái cao ngạo thường ngày, mở miệng: “Đói bụng? Muốn ăn cái gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi