KHI NHÂN VẬT PHẢN DIỆN KHÔNG THÍCH LÀM PHẢN DIỆN


“Em nói Hạ Thư Minh không đến sao?”
Đường Gia Huy nghe điện thoại của Đường Gia Bảo, cậu biết được Hạ Thư Minh hôm nay không xuất hiện ở buổi casting, hay nói đúng hơn là cậu ta đã bị nhà đầu tư phía bên kia đổi thành một người khác.
Đưa mắt nhìn sang Du Định Thiên, chỉ thấy hắn đang rất nghiêm túc đọc mấy thứ bản kế hoạch công việc do thư ký tạm thời là Tân Cường mang đến, giống như hắn không hề để ý hay là biết chút gì về chuyện này.
Đường Gia Huy tạm thời bỏ qua vấn đề của Hạ Thư Minh, lại cười hỏi Đường Gia Bảo: “Vậy biểu hiện hôm nay của em thế nào? Có tốt hay không?”
“Em không tự tin lắm.” Giọng Đường Gia Bảo thật sự không quá cao hứng: “Người cùng em thử vai ngày hôm nay là Cát Lợi Duy, cậu ấy ra mắt đã hai năm, cũng có kinh nghiệm cùng danh tiếng hơn em nhiều.”
“Vậy đạo diễn Ngô có biểu hiện gì hay không?”
“Em không biết.” Đường Gia Bảo thở dài: “Em chỉ đến đó thử vai thôi, vậy mà trong số những người quan sát đánh giá còn có cả Hòa Trí Dương.”
Đường Gia Huy nhíu mày: “Hòa Trí Dương cũng có mặt?”
“Đúng vậy, chắc bởi vì anh ta là nam chính còn lại của bộ phim.” Đường Gia Bảo nói: “Em tâm trạng lúc đó không tốt lắm, nhưng dù sao cũng đã diễn xong phân cảnh của mình được giao rồi, hy vọng không quá lớn.”
“Không sao, cho dù không được em cũng không cần phải cảm thấy quá thất vọng.” Thật ra Đường Gia Huy cũng không quá muốn để cho Đường Gia Bảo đóng bộ phim kia, mặc dù cậu đã biết trước “Tư Vị” sau khi lên sóng sẽ nổi đến mức nào, nhưng em trai mình khó khăn lắm mới hạ được quyết tâm chia tay với Hòa Trí Dương, cậu không muốn để Đường Gia Bảo lại ở quá gần hắn, còn quay một bộ phim có nhiều cảnh nhạy cảm như thế.
Đường Gia Huy an ủi em trai nói: “Mục đích của em dù sao cũng đã đạt được rồi, anh nhìn thấy sự cố gắng của em, cũng nhìn thấy diễn xuất của em tiến bộ rất rõ ràng.


Chỉ cần em không quên quyết tâm của mình ngày hôm nay, sau này sẽ không thiếu cơ hội để em chứng minh bản thân mình.”
Thật ra tâm trạng của Đường Gia Bảo rất tệ, dù sao cậu cũng vì muốn lấy được nhân vật Úc Tử Châu mà cố gắng đến vậy.

Đường Gia Bảo không chỉ cố gắng nâng cao kỹ năng diễn xuất của mình, phải bỏ rất nhiều thời gian để xem đi xem lại tiểu thuyết gốc của “Tư Vị”, còn phải thức mấy đêm liền để nghiên cứu những chuyển biến tâm lý trong cuộc đời của Úc Tử Châu.
Từ từ Đường Gia Bảo cũng thật sự thích nhân vật này, muốn được diễn Úc Tử Châu.

Nhưng không ngờ lại chỉ vì Hòa Trí Dương mà cậu biểu hiện không tốt, Đường Gia Bảo không chỉ thất vọng vì có lẽ cậu không thể nhận được nhân vật Úc Tử Châu, mà còn thất vọng vì bản thân vậy mà còn để cho kẻ như Hòa Trí Dương làm ảnh hưởng đến mình.
Tâm trạng tiêu cực cứ vì vậy mà bao trùm lấy suy nghĩ, nhưng trong lúc cậu đang thất vọng và tự ti nhất thì lại nghe thấy những lời động viên và công nhận của Đường Gia Huy.

Đường Gia Bảo cảm thấy tốt hơn rất nhiều, lại nở nụ cười thật lòng nói: “Em biết rồi, cảm ơn anh.”
“Nói cảm ơn cái gì? Anh là người xa lạ hay sao?” Đường Gia Huy nghiêm giọng nói: “Em đến sân bay đón ba mẹ đúng không? Nhớ cẩn thận, chờ gia đình chúng ta có mặt đầy đủ thì ăn một bữa cơm.”
“Gia đình chúng ta?” Đường Gia Bảo lại nói: “Vậy có trưởng bối Du gia hay không? Anh không phải nói sắp có một bữa cơm gặp mặt hai gia đình đấy chứ?”
Đường Gia Huy: “…” Hình như từ lúc phát hiện ra cậu đang mang thai thì em trai cậu không bỏ qua một cơ hội nào để lôi Du Định Thiên vào trêu chọc cậu.

“Nói chuyện với Gia Bảo xong rồi sao?”
“Xong rồi.” Đường Gia Huy mang điện thoại để sang một bên.
Du Định Thiên sau khi ký vài hợp đồng và bản kế hoạch công việc của nhân viên thì giao lại cho Tân Cường, bảo cậu ta mang trở về công ty mới lại hỏi Đường Gia Huy: “Buổi thử vai hôm nay thế nào?”
“Không tốt lắm, em ấy nói biểu hiện của mình trong lúc thử vai không phải ở trạng thái tốt nhất, có thể sẽ không được chọn.” Đường Gia Huy cũng không hề nhắc đến việc Hòa Trí Dương xuất hiện ở đó mới khiến Đường Gia Bảo mất tập trung, dù sao chuyện của Hòa Trí Dương cùng Đường Gia Bảo cũng là việc nhà của Đường Gia, không cần thiết phải để Du Định Thiên nhúng tay vào.
Thế nhưng chuyện của Hạ Thư Minh lại khác, Đường Gia Huy hoài nghi nhìn Du Định Thiên lên tiếng hỏi: “Gia Bảo nói hôm nay Hạ Thư Minh không có đến thử vai, nghe nói cậu ta đã bị phía bên kia đổi thành Cát Lợi Duy.”
“À.” Du Định Thiên bình tĩnh như không đáp một tiếng như đã biết.
“À?” Đường Gia Huy thật hết cách, người yêu của cậu rõ ràng là không đánh thì không chịu khai mà: “Có phải chuyện này là do anh động tay hay không? Khiến cho phía tài trợ còn lại đổi Hạ Thư Minh ra?”
Du Định Thiên: “Đúng vậy.”
“Thẳng thắn thừa nhận vậy sao?”
“Không phải em là người hỏi anh à?”
Đường Gia Huy: “…”
Được rồi, Du Định Thiên không muốn khiến người yêu của mình khó chịu.


Hắn bỏ đi bộ mặt dửng dưng như không phải chuyện to tát nói: “Anh biết em muốn tự mình giải quyết riêng với Hạ Thư Minh, cũng biết em đã nói anh không cần quản đến chuyện này.

Nhưng Gia Huy, em là người yêu của anh, đứa nhỏ là con của anh.

Em nói anh không để ý đến Hạ Thư Minh làm ra những chuyện hại đến hai người quan trọng nhất của mình, anh làm không được.”
Đường Gia Huy cũng không có cảm thấy Du Định Thiên làm vậy là sai, cậu chẳng qua muốn hỏi hắn về suy đoán của mình, ngay cả việc không cho Du Định Thiên xử lý Hạ Thư Minh lần trước cũng đã quên mất rồi.
Nhưng lúc này nghe Du Định Thiên nói Đường Gia Huy mới biết được suy nghĩ thật của hắn, có lẽ chuyện này là một hiểu lầm.Du Định Thiên nghĩ cậu không muốn để hắn quan tâm chuyện của mình, đã là người yêu nhưng phân chia giới hạn rất rạch ròi, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn.
Nhưng Đường Gia Huy thì chỉ nghĩ đơn giản là muốn đường đường chính chính mà đánh bại Hạ Thư Minh, thêm nữa là do một chút khó chịu của bản thân, không muốn để hắn có quá nhiều tiếp xúc với cậu ta.
Đường Gia Huy thở ra một hơi: “Có phải ở đây có sự hiểu lầm hay không?”
“Hiểu lầm?” Du Định Thiên chau mày.
Đường Gia Huy đột ngột không báo trước nắm lấy cổ áo Du Định Thiên, kéo hắn lại sau đó cắn lên môi của hắn.

Bởi vì lo lắng chân của cậu còn chưa khỏi hẳn nên Du Định Thiên rất nhanh đứng lên khỏi mặt ghế dưới thân mình mà chồm người đến, hai tay chống xuống đệm giường hai bên người Đường Gia Huy.
Tính cả từ lúc Du Định Thiên đi công tác ở nước ngoài thì đã có một thời gian dài hai người chưa có tiếp xúc thân mật nào, vì vậy nụ hôn lúc này càng lúc càng trở nên nóng bỏng và táo bạo.
Du Định Thiên một tay giữ lấy sau ót của Đường Gia Huy, một tay lại ôm lấy eo cậu đè hẳn người nằm xuống giường, đẩy nụ hôn càng thêm sâu.


Tiếng môi lưỡi quấn m*t vang lên rõ ràng trong phòng bệnh, bầu không khí cũng trở nên nóng bừng.
Luồn một tay từ dưới lớp áo bệnh nhân của Đường Gia Huy, Du Định Thiên nhẹ nhàng x0a nắn làn da mềm mại của cậu.

Qủa nhiên thiếu niên này cũng giống như một chất gây nghiện với hắn, chỉ có cậu mới có thể khiến hắn đánh mức lý trí đến mức này, chỉ bằng có được thiếu niên thì không cần thiết bất cứ thứ gì.
“Khụ… khụ…”
Cả Đường Gia Huy cùng Du Định Thiên đều bị tiếng ho này phá hỏng bầu không khí, d*c vọng trong mắt cũng rút đi vài phần.

Vẻ mặt Du Định Thiên trở nên tối đen, hắn nhanh chóng dùng chăn trùm kín người yêu từ đầu đến chân, không muốn để bất cứ ai nhìn thấy vẻ mặt đ ộng tình của cậu lúc này.
“Ông, lần sau đi vào có thể gõ cửa trước hay không?” Du Định Thiên xoay đầu nhìn ông lão trông rất trẻ khỏe, còn nhất định phải chống thêm một cây gậy gỗ đi vào phòng mà bất mãn nói.
Du lão gia hừ lạnh một cái, cũng không thèm quan tâm đ ến mình vừa phá hỏng chuyện tốt của cháu trai, ông nghiêm giọng cảnh cáo: “Cháu kiềm chế th@n dưới tốt lại cho ta, cho đến khi chắt của ta ra đời, cấm không cho hai đứa làm bậy.”
Du Định Thiên: “…”
Đường Gia Huy: “…”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi