KHÍ NỮ MÃN THÍCH

CHƯƠNG 114: TÍNH TOÁN, GÂY CHUYỆN

Tác giả: Luna Huang
Chờ người đi xa, Tiết Nhu mới vẫy tay với Thanh Sơn, chờ nàng ta bước đến nàng nói nhỏ bên tai nàng ta: “Đi dò một chút, hỏi thử xem Hạ Du Phương cùng Cung Thiên Lan Đoan Ngọ tiết này có tiết mục gì. Hành sự cẩn thận một chút.”

“Vâng.” Thanh Sơn đáp ứng xong liền vội vã chạy đi.

Chuyện này cũng không có khó khăn gì, bởi dạo gần đây nàng thường cùng tiểu thư ra vào những điếm phô có tiếng của kinh thành, mà ở đó, đám bà tử nha hoàn phụng mệnh đi mua đồ đều sẽ tán gẫu với nhau. Bọn họ sẽ khoe khoang thế nào, nói xấu người nào, vậy liền đều nằm ở lúc hứng thú nhìn được món đồ mà mình chọn được món đồ bản thân ưng ý mà khẩu vô già lan.

Lần này nàng phải thu mua vài tiểu nhị của mấy điếm phô để họ báo tin cho mình là được. Quan Nhạn hội sắp đến rồi, nàng mới không tin hai người tiểu thư muốn tra kia sẽ không ra phủ sắm đồ mới đi chơi hội.

“Tiểu thư, Thúy Liễu thấy chuyện này là do. . .” Thúy Liễu im lặng nãy giờ lúc này mới lên tiếng.

“Ta biết.” Tiết Nhu khẽ gật đầu ánh mắt nhìn viện môn trống không không rời, “Không biết Tiết Văn bên kia có gặp trục trặc như thế hay không.”

Chớ làm hỏng kế hoạch của nàng, nàng mới không muốn hai người kia cũng không gả ra khỏi cửa đâu.

Chuyện tốt không linh chuyện xấu linh. Vừa ăn cơm trưa xong không lâu Tiết Văn cũng tìm đến nàng khóc lóc kể lể. Tuy là không bị đánh thảm như Tiết Diệp nhưng cũng bị mất hết mặt mũi.

Tiết Nhu cũng bảo nàng ta trở về phòng nghỉ ngơi, sáu ngày sau cùng nhau đi dạo Quan Nhạn hội. Mất hai thế gia như vậy Tiết Nhu cũng tiếc lắm, thế nhưng may là phát hiện sớm, nếu là gả đi rồi, Tiết gia gặp nạn sợ là hai nhà đó cũng sẽ không chìa tay ra cứu đâu.


Ngũ Thất cùng Ôn Uyển biết chuyện cũng chạy đi tìm Tiết Nhu. Ngũ Thất giận đến nỗi muốn xách chổi đánh người nhưng Tiết Nhu cản kịp thời.

Do tính tình nóng như lửa, Tiết Nhu liền khuyên nhủ nàng ta: “Đoan Ngọ tiết lần này Ngũ cô nương ở lại trong phủ giúp đại tẩu đi. Ta thấy bụng của đại tẩu cũng lớn rồi, đi lại bất tiện cũng không biết khi nào thì sinh.”

“Nhưng mà. . .” Ngũ Thất há mồm muốn phản đối Tiết Nhu lại cắt đứt lời của nàng: “A Nhu mang các nàng ra ngoài dạo, sẽ để nhị ca bồi bên người, nhị tẩu an tâm.”

Ôn Uyển thấy được thay đổi của Tiết Nhu sau lần ở trên miếu nên cũng rất an tâm. Nàng khẽ gật đầu nói: “A Nhu nói đúng, chúng ta cùng nhà bên kia chưa có gì, mà gia thế người ta chúng ta không so được. Chớ làm loạn, chuyện này xem như cho qua đi thôi.”

Ngũ Thất ức lắm nhưng không làm gì được, chỉ có thể đấm mạnh tay xuống bàn mà thôi.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Đúng như đã hẹn, sáng sớm cùng nhau xuất phủ. Không khí bên ngoài rất náo nhiệt, đến Xích Diễm ở trên vai Tiết Nhu cũng không ngừng vẫy cánh kêu lên mấy tiếng hưng phấn.

Tiết Nhu cũng vui lay mà cười vỗ vỗ đầu nhỏ của nó: “Vật nhỏ chớ loạn.”

Tiết Văn đi bên cạnh Tiết Nhu hòa cùng dòng người nhưng trong lòng cũng chẳng tốt lên được chút nào. Nàng còn nhớ lại chuyện của mấy ngày trước đó, đột nhiên dư quang đảo đến một chỗ để cả người nàng run lên, vì vậy túm chặt tay Tiết Nhu nói: “Không bằng ta trở về đi.”

“Sao thế, Quan Nhạn hội là nơi tìm tình lang tốt thế này tứ muội sao lại không muốn đi?” Tiết Nhu không có bao nhiêu quan tâm, một mực rảo bước đến giá treo thật nhiều đèn lồng bị mọi người bu quanh ở cách đó không xa.


“Tam muội a, nhị ca đột nhiên đi đâu mất rồi.” Tiết Diệp bị ăn hai cái tát xong duệ khí rõ ràng thu liễm không ít, thậm chí là có chút sợ hãi nữa. Đột nhiên mất bóng của Tiết Tinh Vân để nàng rất bất an.

“Nhị ca a.” Tiết Nhu có chút kinh ngạc quay đầu nhìn chung quanh một mắt, hít một hơi xong mới nói: “Có lẽ đi đâu mua đồ cho Ngũ cô nương rồi.”

Tiết Văn hừ một tiếng rõ to, âm thanh có chút chẳng đáng nói: “Mới không, ta mới không tin hắn tốt như vậy. Nhất định thấy được cô nương xinh đẹp nào đó liền bỏ chúng ta đi chọc ghẹo người ta rồi.”

Tiết Diệp cũng không phải loại khẩu vô già lan như Tiết Văn, nói gì thì nói, Tiết Tinh Vân có xấu xa bại hoại hơn nữa vẫn là thân ca ca của Tiết Nhu, đang nhờ vả người ta làm sao có thể nói xấu ca ca người ta được. “Tứ muội chớ nên nghĩ xấu nhị ca như vậy, biết đâu nhị ca thực sự đi mua, còn có cả phần cho chúng ta thì sao.”

“Tính của nhị ca xưa nay còn ai hiếm lạ nữa.” Tiết Văn quên mất sợ mà rướn cổ cãi lại. Chân cũng bước theo Tiết Nhu chen vào trong đoàn người.

Hôm nay ngoài trừ hai tỷ muội này, Tiết Nhu cũng không có mang theo bất kỳ hạ nhân nào bên cạnh mình. Nếu có cũng chỉ có bốn nha hoàn thiếp của Tiết Diệp Tiết Văn mà thôi.

Bốn nha hoàn thấy chủ tử mình đi vào trong đám người, đương nhiên cũng thức thời chen vào bảo đám người nhường đường để chủ tử bước đến. Mà người ở đây phần lớn đều là bách tính thông thường, vừa nghe đại danh của Tiết Nhu mọi người tự động nhường bước tránh ra.

Nên biết Tiết Nhu là nữ nhân thế nào, năm đó nàng đánh người ở giữa đường, có người tận mắt chứng kiến, có người nghe lời đồn đại. Sau đồn đại càng ngày càng ác liệt để không ai không sợ.

Cứ nghĩ tin đồn sẽ dập tắt theo thời gian, gần đây nhất biết được chủ mẫu Tiết gia phạm tội hiện Tiết Nhu đã chính thức làm đương gia rồi. Người từng trải đều có thể tự hiểu, người chưa từng trải cũng chạm không nỗi vị đương gia đanh đá này.


Tiết Nhu bước vào, hai bên có hai tỷ muội khoác tay mình, trước mặt có bốn nha hoàn mở đường, nói không oai phong không có người ngưỡng mộ thì là giả. Mà bản thân nàng cũng rất hưởng thụ cảm giác này, hệt như năm đó nàng làm thiếu phu nhân của Chung gia vậy.

Bước đến giá treo lồng đèn cao, nâng tay lên muốn lấy một câu đố trên lồng đèn. Chỉ là tay còn chưa đến đã bị một người đưa tay lấy trước để nàng có chút kinh ngạc quay sang nhìn.

Đối phương là một nam nhân, thân cao bảy thước hơn, dung mạo anh tuấn. Ăn mặc một thân băng làm bào nho nhã, tiếu ý xuân phong khó người nào bì kịp.

Tiết Văn cũng nhìn qua, vừa thấy đối phương lặp tức thả tay Tiết Nhu ra chạy sang phía Tiết Diệp núp bên cạnh nàng. Lộ ra một đôi mắt hồng hồng ngập tràn lệ quang nhìn nam nhân kia, đáy mắt có hận thù có không cam tâm, có ủy khuất.

Tiết Nhu chớp chớp mắt nhìn đối phương, nàng chẳng biết hắn là ai, thế nhưng cách Tiết Văn lại cố ý chòm đến đoạt câu đố với nàng chứng tỏ đối phương muốn gây sự rồi. Thấy được thái độ của Tiết Văn, nàng khẳng định đây chính là nam nhân từng đến cửa cầu thân nàng ta, Hoa Thiếu Phùng.

Bởi lần trước đối phương đến cầu thân nàng cũng chẳng có ở trong phủ vì vậy lúc này nàng vẫn ngây ngô xem như không biết. Chỉ hơi gật đầu nhếch mép nói với đối phương: “Thật không ngờ vị công tử này nhìn như thanh niên tứ hữu lại có sở thích như vậy.”
(Luna: thanh niên tứ hữu là người có lý tưởng, có đạo đức, có văn hóa, có kỷ luật.)

Hoa Thiếu Phùng đích xác đến gây sự vì vậy nghe được lời của Tiết Nhu không khỏi nhíu mày không vui hỏi: “Ý của Tiết tam tiểu thư là?” Tuy hắn chưa hiểu Tiết Nhu đang nói bản thân có sở thích gì, nhưng câu này đích xác là mang hàm ý chê bai.

Tiết Nhu xuy cười một cái, hạ tay xuống hơi phủi phủi vạt váy mã diện thâm lan thêu kim thiền chiết quế quanh váy, khẽ lắc đầu: “Là có sở thích đoạt đồ của người khác a.”

Thoại âm rơi, đôi mắt của nàng chớp một cái, đồng tử đen láy mang theo tiếu ý ý vị thâm trường nhìn đối phương. Thanh Sơn báo với nàng, Hoa Thiếu Phùng hôm nay sẽ đến.

Hắn xuất thân hương thư, phụ thân là trưởng giáo thái học, bản thân hắn là một tài tử có tiếng ở kinh thành, sở thích ngày thường đều là thích thơ văn nho nhã, giải câu đố, tên này làm sao có thể bỏ qua được. Vì vậy lúc nãy nàng mới bước đến đây mà chờ, vốn còn nghĩ Tiết Văn thấy người sẽ tố giác với nàng, không nghĩ tới đối phương lại vội vã muốn chết như vậy.

Phần lớn người đứng ở giá treo lồng đèn giải câu đố này là thư sinh, phần còn lại mang theo nữ nhân đứng đây để khoe chút tài mọn. Mọi người lúc này nghe được đồng loạt ngưng hết mọi thứ đang làm mà nhìn hai người. Nghe được câu nói của Tiết Nhu đều đồng loạt ồ lên, người người đều hóng náo nhiệt phía sau.


Hoa Thiếu Phùng thấy mọi người nhìn mình thì nhất thời lúng túng, tay đặt trước bụng nắm lại rồi thả ra liên tục. Rất nhanh hắn nghĩ tới cái gì liền nâng tờ giấy nhỏ có câu đố trong tay lên nói: “Tại hạ từ xa nhìn thấy câu đố này hay liền đưa tay lấy mà không lưu ý Tiết tam tiểu thư còn đứng ở nơi này, thật thất lễ.”

“Tại hạ Hoa Thiếu Phùng trước mặt mọi người tạ lỗi với Tiết tam tiểu thư.” Hắn chắp tay khom người, làm như rất lễ phép bồi tội. Hắn có danh tiếng là tài tử, không thể để Tiết Nhu làm hỏng được. Vốn chỉ là muốn đến trả đũa thôi, không nghĩ đến một nữ nhân đanh đá như Tiết Nhu còn biết cách cắn ngược lại hắn.

Tiết Nhu bày vẻ rất rộng lượng phất tay nói: “Thôi bỏ đi. Nếu như công tử thích câu đố đó thì lấy đi, chúng ta lấy câu khác cũng được.”

Mọi người vốn nghĩ có kịch hay xem không ngờ nhanh như vậy tuồng đã tan đều không khỏi mất hứng. Chỉ là vừa định xoay người đi lại nghe được câu nói của Hoa Thiếu Phùng để hứng thú của bọn họ quay trở về.

“Tiết tam tiểu thư cũng nhìn trúng nó, không bằng cùng giải đi, xem như chúng ta tỷ thí một chút.”

Tiết Nhu đang định lấy câu khác thì thu tay lại, nhìn Hoa Thiếu Phùng đánh giá một lúc. Tên này là bởi vì Chung Hạng Siêu bám lấy nàng nên mới tới cửa cầu thân Tiết Văn. Hiện tại cách ba tháng Chung phủ lại mang không ít lễ vật đến Lạc phủ, gõ chiêng đánh kẻng bảo là Chung Hạng Siêu tặng để hắn phải đổi ý.

Xem ra tên này cũng không phải không màn danh lợi như mọi người thường đồn đãi. Chân trước đá Tiết Văn chân sau đã đến đây gây sự, đúng là. . .

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Luna nương: Đố mọi người, Tiết Nhu sẽ. . .?

A: Cho qua, thơ văn không phải sở thích sở trường của nàng
B: Dụ địch vào bẫy rồi mới tấn công
C: Ngúng nguẩy bỏ đi vì nghĩ không ra cách đối phó
D: Đáp án khác


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi