KHÍ NỮ MÃN THÍCH

KẾT CỤC 1.1:

Tác giả: Luna Huang
Cả ba ngồi trong bao sương của một quán trà, Tiết Nhu nhìn tiểu nhị nói, “Để các nàng gọi món ta trả tiền.”

Tiết Nhã Hân đã lâu không có được ngộ đãi hành sự ăn nói không cần nhìn sắc mặt người mà lại còn hận Tiết Nhu nên toàn gọi những món đắt tiền thế nhưng Trương Oánh bên cạnh giữ lại, chỉ gọi một ấm trà cũng ba món điểm tâm rẻ tiền.

Tiết Nhu có chút ngạc nhiên khẽ nhướng mày nói: “Biểu tỷ hà tất khách sáo nha, hôm nay đều do A Nhu mời, mọi người tự nhiên đi.”

“Như vậy không tốt lắm, chúng ta dùng nhiêu đây được rồi.” Trương Oánh nói xong liền đuổi tiểu nhị ra ngoài, “Mau chuẩn bị đi.”

Tiểu nhị vừa rời đi, Tiết Nhã Hân lại cong môi nói, “Tam muội tiêu nhiều tiền như vậy không sợ hết nguyệt ngân sao?”

“Đây là tiền A Nhu kiếm được vì sao không thể tiêu, lại nói A Nhu là tiêu cho đại tỷ cùng biểu tỷ cũng chẳng phải người ngoài há tất tính toán.” Nàng chính là tính toán, lúc trước Trương Thiên Hống lấy đi nguyệt ngân của nàng cũng Thanh Sơn Thu Thủy chẳng phải đều đưa cho đôi tiện nhân này sao. Hiện tại nàng phải để bọn họ thấy được, nàng có bao nhiêu sung sướng.

Tiểu nhị mang đồ ăn dọn lên xong liền tự tay châm cho mỗi người một ly trà mới lui xuống đóng cửa lại. Trước khi rời đi còn được Tiết Nhu thưởng cho một ít bạc vụn nữa.

“Lâu ngày gặp lại chúng ta nói chuyện khác đi, nào lấy trà thay rượu ta kính một ly cảm tạ thành ý của tam biểu muội.” Trương Oánh tự nâng ly của mình lên tự uống trước.

Tiết Nhã Hân thấy vậy cũng nâng ly kính Tiết Nhu rồi tự uống.


Tiết Nhu cầm ly rượu trước mặt lên cho vào miệng tùy ý nhấp một ngụm.

Cả ba nói vài chuyện lặt vặt trong thường ngày qua lại tầm một khắt, đột nhiên Trương Oánh hỏi Tiết Nhu, “Tam biểu muội có biết vì sao sau khi thú chúng ta vào cửa thế tử gia không còn đến thanh lâu nữa không?”

“Nội bộ A Nhu không biết, nhưng mạo muội đoán có lẽ do nhị vị tỷ tỷ so với nữ tử thanh lâu mị hoặc hơn, thiện giải nhân tâm hơn đi.” Lời này của Tiết Nhu chân chính pha trộn bọn họ với nữ tử phong trần, thế nhưng quả thực sau khi họ xuất giá không lâu thì toàn kinh thành đều lan truyền tin tức Vương Thể Chiêu từ sau khi thú thế liền thay tâm đổi tính. Cũng chính vì điều này những nhà có nhi tử cà lơ phất phơ đều tìm đến bà mai để mau chóng thú thê cho nhi tử của mình.

Mặt của Tiết Nhã Hân triệt để bị mây đen bao phủ, tay cầm đũa siết chặt vài phần hận không thể xem nó như Tiết Nhu mà hung hăng bẻ gãy. Đôi mắt nàng trừng lên nhìn chằm chằm Tiết Nhu nói, “Tam muội có cảm thấy hiện tại có chút nhức đầu không?”

Tiết Nhu vốn có chút thấy chóng mặt nghĩ bản thân bận rộn một buổi sáng chưa dùng bữa nên mới như vậy, vốn muốn mượn cớ đi về không ngờ nghe xong lời này liền bừng tỉnh đại ngộ. Chỉ là nàng còn chưa kịp mở miệng, đã thấy trước mắt hư ảo, trước lúc ngất đi thấy được nụ cười âm hiểm treo trên mặt hai nữ nhân kia, lòng nàng thầm kêu, hỏng rồi!

Thanh Sơn chạy về phủ chờ đến tối vẫn không thấy người liền sốt ruột tụ tập hạ nhân chạy khắp kinh thành để tìm. Đến tảng sáng hôm sau vẫn không có tin tức, nàng liền chạy đi báo quan phủ, thế nhưng quan phủ một mực bảo mất tích chưa đủ mười hai canh giờ không thụ lý.

Nàng sốt ruột, tìm họa sư vẽ hình Tiết Nhu dán khắp nơi tìm người. Nàng chạy trở về tiệm vải lần trước Tiết Nhu ghé tìm chưởng quỹ hỏi xem Tiết Nhu đã gặp qua những người nào, trước khi đi có đi cùng ai hay không nhưng chưởng quỹ bảo Tiết Nhu chỉ rời đi một mình, một khúc vải cũng không mua, chỉ lưu lại vài lời như vậy.

Lảo đảo bước đến Bình An bá phủ, đứng ở phía đối diện tòa phủ đệ to lớn, chân nàng nhũn ra cơ hồ đứng không nỗi mà ngã xuống. Hiện tại, nàng chỉ có thể tìm Chung Hạng Siêu giúp đỡ, thế nhưng tiểu thư đối xử với người ta như thế, Đàm thị Chung Lâm liệu có đáp ứng giúp đỡ không?

Vì tiểu thư nàng vất bỏ cả mặt mũi, hạ định quyết tâm dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy đến nói với nha dịch, “Quan binh đại ca, làm phiền thông báo với Chung thiếu gia, Thanh Sơn cầu kiến.” Nàng ở đây bao lâu, đám người này đương nhiên biết mặt cũng biết rõ thân phận của nàng, nhưng lúc này đây nàng vẫn làm đủ lễ tiết.


Tám quan binh mặc khôi giáp cầm giáo đứng thủ đại môn mặt mặt tư nhìn nhau, đáy mắt đều lộ ra vẻ khinh thường. Chuyện của Tiết Nhu, Chung phủ bọn họ sớm biết, thế nhưng phu nhân hạ lệnh, cấm truyền đến tai thiếu gia, đương nhiên bọn họ cũng sẽ làm theo.

Phải biết rằng, trong mắt người ngoài thiếu gia là một tên vô công rỗi nghề, hoàn khố vô sỉ nhưng trong mắt bọn họ thiếu gia là người tốt nhất trên đời. Đối đãi với hạ nhân tuy khắt khe nhưng thưởng phạt phân minh, chỉ cần không làm sai nhất định không bị phạt, làm tốt sẽ có trọng thưởng cất nhắc.

Hiện tại vì Tiết Nhu, thiếu gia biến thành bộ dạng như vậy, người nào trong phủ thấy được đều đau lòng. Đừng hy vọng bọn họ sẽ giúp đỡ gì cả, dù cho ngay cả Thúy Liễu đến cầu xin cho Tiết Nhu cũng đừng hòng bọn họ động dung.

“Thiếu gia từ lâu không gặp khách, ngươi về đi.”

Thanh Sơn nghe vậy gấp đến không được, tùy tiện túm cổ tay một quan binh gần mình nhất, “Cầu ngươi giúp ta truyền một lời đi, Chung thiếu gia nhất định gặp ta mà.” Chỉ cần liên quan đến tiểu thư, nàng tin chắc Chung Hạng Siêu sẽ không ngồi yên, nhưng nàng không mở được miệng nói ra câu này.

Một quan binh chỉa mũi giáo nhọn lên người nàng cảnh cáo, “Ngươi còn không đi đừng trách ta không khách sáo.”

Thanh Sơn quỳ xuống, lệ bắt đầu tràn mi thất thanh khóc lên, “Xem như ta cầu các ngươi, ta đã đến đường cùng mới sang đây cầu xin, ngươi rũ lòng thương vào truyền lời giúp đi.”

Nhìn Thanh Sơn đầu tóc rũ rượi, thần sắc phờ phạc liền biết nàng ta không nói dối, thế nhưng chuyện của Tiết Nhu vừa truyền đến Chung phủ mọi người đều hả hê không ngớt, ngay cả Thúy Liễu cũng bị Chu Nhụ phong tỏa tin tức chẳng biết chút gì. Đây chính là ác giả ác báo, còn có mặt mũi đến đây cầu xin.

“Đừng có hy vọng nữa, thiếu gia nhà chúng ta bị các ngươi hại đến nông nỗi này có người nào thương xót hay không? Lúc thiếu gia phát sốt nàng ta đang làm gì? Còn bận rộn đi dạo mua sắm.”

“Có mắt đều nhìn thấy được thiếu gia đối xử với nàng ta thế nào, còn nàng ta lại vô lương tâm như vậy, đừng hy vọng gì ở phủ chúng ta nữa.”


“Ngươi có ở đây ăn vạ thế nào cũng đừng hy vọng gặp được thiếu gia, mau cút đi đi, đừng làm bẩn nơi này.”

Mỗi người một câu châm chọc xua đuổi Thanh Sơn tự biết không còn hy vọng nữa, nàng vội vã nói, “Vậy Thúy Liễu, ta muốn gặp Thúy Liễu.”

“Thúy Liễu cô nương không ở trong phủ, muốn gặp thì qua kia đợi đi, đừng ở đây cản đường cản lối nữa.” Một quan binh nói xong, chỉ tay sang hẻm nhỏ bên cạnh.

Thanh Sơn cúi đầu đa tạ liền ngoan ngoãn qua đó đứng chờ. Không cầu được Chung Hạng Siêu liền cầu Thúy Liễu giúp vậy, biết đâu Chu Nhụ sẽ nể tình mà ra tay giúp đỡ thì sao. Chỉ cần Chu Nhụ chịu giúp vậy cũng đủ rồi, biết được tung tích của tiểu thư nàng sẽ tự mình nghĩ cách cứu.

Chỉ là Thanh Sơn bôn ba mệt mỏi do đó gà gật vài lần liền ngủ thiếp đi, mặt cho bản thân đã cố sức véo vào đùi không ít lần nhưng vẫn trị không nỗi cơn buồn ngủ. Khi nàng giật mình tỉnh là chính là nhờ có canh phu gõ mõ.

Nhìn sắc trời đen thui xung quanh không còn bóng người, nàng tự trách mình vạn lần. Nhưng kinh thành là nơi sâm nghiêm không cho phép ra đường vào ban đêm, do đó nàng dùng một cái rổ to tự chụp mình lại tránh tai mắt quan binh. Sau đó nhân lúc trời tối như vậy liền ngủ để sáng mai có tinh thần.

Đám người Điều Dong cũng biết Thanh Sơn ở bên ngoài, bọn họ đều rất hạn chế xuất phủ, dù có đi nữa, cũng sẽ xa hoa một chút mà ngồi xe ngựa. Đàm thị biết được cũng chẳng thèm nói một lời, mặc kệ đám người làm bậy.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Tiết Nhu tỉnh lại lại thấy bản thân bị người trói vào cây cột trong một gian phòng nhìn cũng có chút xa hoa. Vừa nhìn liền biết được mức độ xa hoa của Vương phủ cũng chẳng kém Chung phủ bao nhiêu, đến thiếp thất cũng ở được một căn phòng bằng chính thất của những tiểu môn hộ rồi.

Nàng nhìn thân ảnh phía sau bình phong bằng lụa hỏi, “Bắt ta đến đây có ý gì?”

Trương Oánh từ sau bình phong bước ra, trên người khoác hờ một chiếc áo lụa bằng gấm đắt tiền, hai vai bại lộ trước mắt người, làn da vốn trắng trẻo mịn màn kia lại hiện lên vài vết sẹo mơ hồ.


“Hôm trước còn chưa nói xong tam biểu muội đã ngất đi, nên hôm nay biểu tỷ ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng.”

Thoại âm vừa đứt liền đưa bàn tay đầy móng tay dài nhọn bóp lấy cằm của Tiết Nhu gằn giọng, “Hắn không đến thanh lâu là vì hắn vốn là hoạn quan, ngươi dám bảo là ngươi không biết đi?”

Tiết Nhu nén kinh hách xuống đáy lòng, cho nàng nghĩ vạn lần cũng không biết được Vương Thể Chiêu là hoạn quan nữa. Nếu hắn là hoạn quan vậy hôm đó trên miếu hắn là muốn giở trò gì với nàng? Nàng thực sự không biết hình thức của hoạn quan và nam nhân khác chỗ nào, chỉ biết hoạn quan không thể sinh con, vậy nói rõ nữ nhân hôm đó cũng không thể hoài thai đi.

Thế nhưng hoạn quan cũng hứng thú với nữ nhân sao? Chẳng phải sách viết, hoàng đế lo sợ phi tần cùng nam cung nhân có một chân nên mới biết nam cung nhân thành hoạn quan sao?

Bỏ đi bỏ đi, trước mắt không phải lúc suy nghĩ những thứ này.

“Biểu tỷ hiểu nhầm, A Nhu thực sự không biết điều này, nếu biết sớm đã khuyên ngăn biểu tỷ rồi.”

Tay dùng thêm một phần sức, Trương Oánh lộ ra thần sắc ác độc hỏi: “Thực sự không biết?” Nàng từng điều tra qua Tiết Nhu, quả thực nàng ta bình thường có sở thích nhàm chán không giống như là biết chuyện của Vương Thể Chiêu lại không báo.

“Thật sự, ta dám phát độc thệ a.” Tiết Nhu đau đến đôi mi xinh đẹp ninh thành một đoàn, cố gắng bật ra từng chữ khó nghe.

Trương Oanh hất mặt của Tiết Nhu ra khỏi tay mình, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Lúc này cửa phòng bật ra, Tiết Nhã Hân bước vào hận hận nói, “Biểu tỷ trước ra ngoài, ta có chuyện muốn đơn độc nói với nàng.”

Đã hỏi xong điều mình muốn biết, Trương Oánh lại bận rộn theo đuổi suy nghĩ của mình do đó cũng không có phản đối. Tự mình đi ra, nhường phòng lại cho Tiết Nhã Hân.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi