KHÍ NỮ MÃN THÍCH

KẾT CỤC 3:

Tác giả: Luna Huang
Thời gian thoáng qua, chuyển mắt lại sắp đến cuối năm, tuyết bay lất phất ngoài trời. Trên một chiếc xe bò kéo không mui, Tiết Nhu vận bộ y phục phổ thông, đầu quấn cân quắc, toàn thân nàng được bao bọc bởi một kiện đấu bồng thâm lam sắc cũ, nón to che hơn nửa mặt. Một tay nàng xuyên qua một giỏ mây cầm lấy gậy trúc dài, một tay đưa lên đón hoa tuyết.

Còn nhớ hôm đó, khi trở về Tiết gia không lâu phụ thân gặp nạn nghe tin nàng hòa ly xong liền hôn mê bất tỉnh mấy ngày. Sau đó nàng cùng đại ca tính toán một hồi liền quyết định rời kinh, điếm nhỏ lưu lại cho Mãnh Tử.

Nhị di nương thương nhớ nữ nhi không chịu đi cùng nên được Tiết Diệp đưa về phủ nuôi dưỡng. Đám ca cơ quen ăn sung mặc sướng nên Tiết Triệt cũng không giữ bên mình nữa mà thả tự do cho các nàng.

Nàng im lặng lưu một mình Thanh Sơn tại kinh thành rồi gửi thư nhờ Thúy Liễu chăm sóc nàng ta. Đừng tưởng nàng ngu mà nhìn không ra, rõ ràng Thanh Sơn với Kiết Câu đã âm thầm nảy sinh tình cảm, nàng đương nhiên tác hợp bọn họ rồi.

Dọn đến nơi này không bao lâu nàng ra suối trượt chân liền mất đi thị giác, lúc này mới cảm nhận được cảm giác của Thúy Liễu thế nào. Một trận ngứa từ cổ họng vang lên, nàng đưa tay che miệng ho khan vài cái.

Nàng ở một thôn nhỏ cách huyện thành không xa, thế nhưng phải mất một canh giờ ngồi xe ngựa mới đến được, còn nếu đi bộ thì có thể nghĩ. Ở nơi này a, bình yên thanh tĩnh không còn phiền não nữa. Tâm tư đề phòng, gương mặt thiếu biểu cảm của nàng ở kinh thành cũng bị thôn dân chất phác của nơi này mài mòn hết rồi.

Bạc mang theo cũng vì nhị ca tiêu quen phí tiêu hoang mà dùng sắp hết, chỉ có thể mua được một căn nhà gỗ nhỏ trong thôn mà thôi. Phụ thân mỗi ngày chẻ củi hoặc đi chung quanh thôn dạo. Đại tẩu nhị tẩu chăm sóc chất nhi cùng làm việc nhà.

Đại ca cùng nhị ca đều phải lên núi săn cùng kiếm củi. Còn nàng a, lúc đầu nàng cũng giúp làm việc nhà, thế nhưng sau đó mắt nhìn không thấy nữa cũng chỉ có thể dệt vải mà thôi. Mỗi lần dệt được một ít liền mang lên huyện bán, sau đó lại mua nguyên liệu trở về tiếp tục dệt.

Như hôm nay vậy, nàng theo trí nhớ cùng thói quen lên chiếc xe kéo này cùng một ít thôn dân lên huyện thành thuộc Lưu châu bán đồ. Đáng lẽ mọi người đều phản đối vì sắp cuối năm không ai rảnh rỗi bồi nàng đi cùng, nhưng sợi trong nhà đã hết, một khúc vải vừa dệt được một nửa mà nguyên liệu trong nhà không đủ nên mới để nàng một mình đến đây.

Một đám tú tài ngồi trên xe đột nhiên bàn tán với nhau, “Nga, mấy tháng người bên không đến huyện thành lại có thêm một tòa tửu trang mới, nhìn qua là xa hoa hẳn là rất đắt.” Một tú tài vừa chỉnh tay nải trên vai vừa chép miệng thán. Ánh có chút hưng phấn như thể đang nghĩ đến tòa tửu trang kia, hoặc là nói hắn lén mang học phí đến đó tiêu xài rồi nên nhớ lại hương vị của nơi đó.


“Thật sao, nghe ngươi nói ta cũng muốn đến xem qua.” Một tú tài khác cũng hưng phấn nói xong lại ho khan một tiếng.

Tiết Nhu lắc đầu cười không nói gì. Đám tú tài này a, chỉ cần một khúc vải gấm mỏng tanh cũng bảo đó là xa hoa, đúng là không thể tin tưởng được. Mà ở huyện thành, có người nào mở tửu trang lớn bao giờ chứ, bất quá thì là mấy tửu lâu có quy mô lớn hơn những nơi khác một chút mà thôi.

Lúc nàng chưa phát sinh vấn đề vì mắt đã từng đến đây mấy lần, mọi thứ đều rất đơn giản, thậm chí còn không bằng một lóng tay của thành ở Lưu châu. Đám tú tài này thấy chỉ bất quá là những thứ tốt hơn dưới thôn mà thôi.

“Tên đặt còn bá đạo như vậy nữa, Tẫn Hưởng Nhân Giang Chi Vị, ngươi thấy có kiêu ngạo quá không?” Tú tài kia vẫn còn huyên thuyên, hoàn toàn không lưu ý đến sắc mặt của Tiết Nhu so với sắc trời hiện tại còn đen hơn. “Lão bản nhất định là một người rất khoa trương nha.”

Một tú tài lại lên tiếng nói, “Đích xác là có khoa trương, nhưng nghe nói tửu trang này ở kinh thành rất có tiếng, ngày đêm đều có người xếp hàng không dứt.”

“Chuyện kinh thành ta không biết, thế nhưng chuyện ở huyện thì trái lại biết nha.” Một tú tài ăn vận nhìn qua bắt mắt hơn ngạo nghễ khoe khoang tài phú của mình, “Ta từng theo cha vào đó rồi, thức ăn ngon không có nơi nào sánh được đâu.”

“Ai nha, thật là ngưỡng mộ, ta còn không biết khi nào mới có thể đến đó ăn. Mỗi lần lên huyện nương tử chỉ cho ta vài hai mươi lăm văn đủ một tháng uống nước trà cùng ăn cháo thôi.” Một người nói xong thở dài thườn thượt.

“. . .”

Đám tú tài thi nhau nói, Tiết Nhu chỉ mím môi không tham gia câu nào.

Xe vừa dừng, Tiết Nhu nhường mọi người xuống trước bản thân chậm rãi mò đường bước xuống. Nàng mỉm cười đa tạ xa phu kiên nhẫn chờ mình rồi bước vào trong huyện thành.


Tuyết hôm nay không to, nhưng sau trận tuyết to đêm qua nhai đạo vắng lặng hầu như không người mở quầy bày bán ven đường như mọi hôm, hoặc có thể là nói, một huyện nhỏ sẽ không tấp nập như trong thành hay trên kinh thành. Bước chân của Tiết Nhu rất chậm, mỗi bước đều lún xuống một đoạn để di chuyển của nàng có chút khó khăn.

Bán xong vải, mua xong sợi cần thiết, nàng dừng chân mua chút đồ liền chuẩn bị quay về. Ai biết ngửi được mùi bánh nương thật thơm, nhớ đến hai chất nhi ở nhà nàng liền dò đường bước sang phía mùi hương mà mua.

Ai biết lúc này có một đám tiểu hài chơi đùa chạy qua, một nam hài vấp phải gậy trúc của Tiết Nhu liền ngã xuống. Cả người nhỏ nhắn úp sấp xuống tuyết, miệng há thật to ô thanh khóc lớn thu hút không ít ánh mắt chú ý của mọi người.

Vì hành động kia mà Tiết Nhu cũng trượt chân ngã xuống, nàng bỏ gậy trúc xuống đất mò đến chỗ nam hài kia, đỡ hắn lên, “Tiểu bằng hữu không sao chứ?”

Nam hài kia chỉ khóc không đáp, hai tay liên tục đưa lên mắt lau chùi nước mắt như thác trào ra ngoài. “Nương a, nương a.”

Một thiếu phụ từ xa hấp tập bước đến, đoạt lại nam hài đẩy ngã Tiết Nhu xuống đất, lớn tiếng quát, “Ngươi mù hay sao, qua đường cũng không biết nhìn trái phải.”

Tiết Nhu cau mày không vui, nàng chật vật đứng dậy nói, “Vị tẩu tử này, ngươi mang hài tử ra đường phải trông giữ cẩn thận một chút, nào có chuyện chạy đùa trên đường lớn như vậy, nhỡ xe ngựa chạy qua thì biết thế nào.”

Thiếu phụ kia lại không hề nói lý lẽ, nàng bước lên một bước hất nón của Tiết Nhu lên quát, “Là phụ nhân nhà nào ăn nói không biết chừng mực như vậy, có biết ta là ai không?”

Người trên đường tuy không nhiều chỉ lác đác vài người nhưng vẫn đứng lại xem kịch vui. Bọn họ che miệng chỉ chỏ, có người chép miệng thán thiếu phụ kia quá hung hãn vậy quyền hiếp người, có người lại tội nghiệp thay cho Tiết Nhu.

Tiết Nhu giận nhưng lại chẳng làm gì được, mắt nhìn không thấy, thân phận không có, nàng vẫn đang mím môi chờ câu kế tiếp của nàng ta. Nón có bị hất hay không đối với nàng mà nói có gì quan trọng đâu, quan trọng là sau khi biết nàng thực sự bị mù nàng ta sẽ làm gì kìa.

Nón vừa bị hất ra, mọi người thấy được Tiết Nhu là mù đều kinh ngạc không thôi. Thiếu phụ thẹn quá hóa giận, quay sang đám người vay xem quát, “Nhìn cái gì, cẩn thận ta cho người đánh hết các ngươi.”


“Mù thì đừng ra ngoài, mất công liên lụy người khác.” Nói xong thiếu phụ đá gậy trúc của Tiết Nhu đi xa, liền dắt hài tử lắc mông đi mất.

Tiết Nhu ngồi xổm xuống mò tìm gậy trúc trên tuyết. Vì rơi trên tuyết nên không phát sinh âm thanh, gậy bay một đoạn khác xa mà nàng cũng không hề biết. Mọi người muốn giúp lại ngại thiếu phụ kia nên đều lựa chọn nhìn không thấy mà bỏ qua nàng.

Trên lan can tầng một của tửu trang, Chung Hạng Siêu vừa quay sang liền thấy ngay thê tử hắn tưởng nhớ bao năm đứng ở nơi đó, không kịp nghĩ nhiều, ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu. Khi hắn chạy ra chỉ thấy thiếu phụ vừa mắng vừa đi mất, chân hắn run run bước từng bước một đến trước mặt Tiết Nhu.

Hồng Diệp phóng người thật nhanh lao theo thiếu phụ kia. Không cần biết thế nào nhưng người xui xẻo chính là nàng ta rồi.

Chung Hạng Siêu dừng bước trước mặt Tiết Nhu, vén vạt áo ngồi xổm xuống đối diện nàng. Tâm của hắn như ngừng đập, đến thở cũng chẳng dám thở đưa đôi tay run run lên trước mặt của Tiết Nhu quơ tới quơ lui vài lần.

Trong tròng mắt kia, hắn thấy được hình ảnh của hắn, thế nhưng đôi đồng tử của nàng lại bất động. Đây đến tột cùng là thế nào, vì sao A Nhu lại nhìn không thấy, mấy năm qua đã xảy ra chuyện gì?

Sau khi hòa ly, hắn tự nhốt mình trong phủ không gặp ai, đột nhiên một hôm nghe được tiếng Xích Diễm gọi Thanh Sơn để hắn hoảng hốt. Sau đó mới biết Tiết gia đã dọn khỏi kinh thành rất lâu rồi.

Hắn điên cuồng tìm nàng khắp nơi, tửu trang cũng mở rộng chi nhánh hy vọng có được chút tin tức từ nàng. Đến hôm nay, đột nhiên gặp lại, nàng lại thành thế này, đây là thượng thiên thương hại hắn hay trêu đùa hắn đây.

Đôi tay nhỏ nhắn chai sạn của Tiết Nhu vẫn mò mẫn trên tuyết lạnh đến đỏ, miệng nàng không hề mở vì biết rõ có cầu thì cũng chẳng có ai giúp mình. Mà chung quanh đều là một mảnh im lặng, ắt hẳn không còn ai ở đây nữa.

Chung Hạng Siêu thu hồi tâm tình, rút chiết phiến trên thắt lưng ra đưa đến mu bàn tay của nàng. Mặc kệ thế nào, nếu cơ hội đến bảo hắn làm tiểu nhân hắn cũng chấp nhận.

Tiết Nhu bị chạm tay sợ đến rụt tay lại ôm vào trong lồng ngực như muốn bảo vệ nó, ngồi luôn trên đất, nàng thất thanh hô to, “Ai?”

Mọi người muốn quay lại xem nhưng bị Điều Dong, Chu Nhụ cầm vũ khí dọa nạt trong im lặng, chỉ biết cắm đầu chạy. Xem như bọn họ đều mắt điếc tai ngơ, những gì phát sinh nơi này đều không nhìn thấy không nghe thấy.


Chung Hạng Siêu nhanh tay cầm phiến viết lên mu bàn tay khác của nàng, ‘Đừng sợ’.
“Ngươi, ngươi là ai? Muốn làm gì?” Tiết Nhu mím chặt môi, ôm giỏ mây vào lòng, thân thể chậm rãi lui về phía sau.

Chung Hạng Siêu nhìn dáng vẻ này của nàng nhớ lại đêm tân hôn năm đó, chỉ bất quá hiện tại nàng nhìn không thấy hắn nữa rồi. Hắn xích lại gần nàng một chút tiếp tục viết, ‘Tại hạ là một người qua đường, không biết có thể giúp được gì không.’

Tiết Nhu nghe vậy thoáng thả lỏng nghĩ rằng, thanh thiên bạch nhật chắc hắn cũng không dám làm gì nàng đâu. Thế nhưng đối phương không nói chuyện ắt hẳn lại có hai trường hợp xảy ra, một nói không được, hai đang bệnh. Nhưng nếu nàng thực sự là một thôn cô không biết chữ thì hắn đúng là uổng công làm người tốt rồi, may mà không phải.

Nàng cũng không có miệt mài theo đuổi vấn đề này, chỉ một lòng muốn mau chóng về nhà thôi, “Ta đang tìm gậy trúc bị rơi, không biết gậy còn đây không?”

Chung Hạng Siêu nhìn chằm chằm gương mặt Tiết Nhu không rời, mâu tử nhen nhóm một chút đau lòng, hắn cực lực kiềm nén xung động muốn ôm lấy nàng. Hắn nhớ nàng đến phát điên, trong phủ không nơi nào không có ảnh bóng của nàng, nhất là trong viện của hắn.

Lĩnh Hồ nhặt gậy trúc ở xa xa muốn đưa cho Chung Hạng Siêu. Thế nhưng Bích Ngọc lại nhanh tay hơn, dùng tốc độ không người thấy bẻ gãy sau đó đưa qua cho Chung Hạng Siêu.

Chung Hạng Siêu tiếp nhận gậy cho nàng, cầm phiến tiếp tục viết, ‘Gậy gãy rồi, không biết khà cô nương ở nơi nào, tại hạ đưa cô nương trở về.’

Tiết Nhu đang bận tâm phân tích xem ngươi trước mặt là xấu hay tốt, có nên tin hay không nên không phát hiện âm thanh kỳ lạ phát ra trong cái chớp mắt. Tuy Chung Hạng Siêu không nhìn nhưng vẫn biết rõ gậy bị người bẻ gãy, mà người đó còn là thuộc hạ của hắn nữa. Bất quá hắn đã quyết tâm vậy liền không ngại làm ngụy quân tử.

“Đa tạ.” Tiết Nhu cầm gậy vuốt vuốt phát hiện đã gãy đoạn không còn sử dụng được nữa, bất đắc dĩ chấp nhận lời đề nghị giúp đỡ của một người lạ. Nàng ôm giỏ mây trong lòng, chậm rãi đứng lên nói, “Nhà ta ở cách đây một đoạn đi xe, làm phiền rồi.”

‘Không phiền’ Làm sao lại phiền được, hắn tìm nàng bao lâu nay rồi mà. Hắn muốn biết lâu nay nàng sinh sống thế nào, đến cùng xảy ra chuyện gì để nàng nhìn không thấy vật.

Chung Hạng Siêu đưa cho nàng một bên chiết phiến, ý bảo nàng cầm lấy nó hắn sẽ đưa nàng trở về. Tiết Nhu chỉnh lại nón liền cầm lấy nói, “Trước khi về muốn mua chút bánh mè, làm phiền công tử đưa ta sang đó.”

Tuy nhìn không thấy nhưng nàng cảm giác được cốt phiến người này cầm khi viết lên tay mình là loại nam tử dùng. Bình thường người dùng phiến trong thời tiết lạnh như thế này, ngoài đám hoa hoa công tử muốn thể hiện hình mình nho nhã phong lưu ra thì những người trung niên sẽ không làm thế đâu. Do đó nàng liền gọi là công tử.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi