KHÍ NỮ MÃN THÍCH

KẾT CỤC 3.5:

Tác giả: Luna Huang
Hai nữ nhân thấy y phục của Chung Hạng Siêu ngoại trừ có chút nhăn ra thì không còn gì hết thì trợn to mắt nhìn nhau, đây là nói vẫn chưa động phòng sao? Bọn họ cũng không nghĩ nhiều mà cùng nhau đi vào xem Tiết Nhu.

Ngũ Thất ngồi bên giường nhìn sắc mặt trắng như tờ giấy của Tiết Nhu hỏi: “A Nhu làm sao thế, đêm qua ngủ không ngon hay bị người ta khi dễ?”

Ôn Uyển cau mày dùng nhãn thần trách Ngũ Thất xong liền cầm tay Tiết Nhu lên vỗ vỗ, “Thế nào thành thân rồi vẫn không chịu động phòng vậy, đã thế sáng sớm còn thét to như vậy là vẫn chưa quen sao?”

Tiết Nhu mếu máo hỏi, “Hai người có thấy lạc hồng không?”

Hai nữ nhân chớp chớp mắt nhìn giá y đỏ thấm vẫn còn dính trên người Tiết Nhu không thiếu kiện nào rồi lại nhìn qua chăn nệm đêm qua của đôi tân nhân. Đích xác không có viên phòng lấy đâu ra lạc hồng, nói ra Chung Hạng Siêu thực sự chưa từng Tiết Nhu viên phòng sao. Vì vậy bọn họ đồng thanh nói ra suy nghĩ trong lòng.

Tiết Nhu hoảng đến tim sắp bay ra khỏi lồng ngực, “Làm sao có thể, rõ ràng đêm qua hắn nắm tay A Nhu.”

“A Nhu, nắm tay tính viên phòng cái gì a?” Ngũ Thất có xung động muốn đỡ trán, nhớ ra gì đó nàng thấp giọng hỏi: “Vậy lúc trước Chung Hạng Siêu chung đụng với muội thế nào? Là hắn lừa muội nắm tay chính là viên phòng sao?”

Nếu thật là như vậy nàng thực sự muốn tin ngày mai trời sập chứ không tin chuyện này đâu. Chung Hạng Siêu yêu thích A Nhu như vậy, si tình như vậy làm sao có chuyện mỡ đến miệng lại từ chối không ăn.

“Không phải, là di nương lúc trước nói với A Nhu.” Tiết Nhu vẫn còn rất run sợ, một tay nàng sờ sờ bụng của mình, rất sợ chút nữa sẽ ngất xỉu sau đó đại phu chẩn ra nàng có hỉ rồi.

Ôn Uyển lập tức nhớ ra được y phục may kín tay áo của Tiết Nhu là từ đâu ra, nguyên lai là vì sợ a. Lúc Tiết Tinh Vân trộm hết bạc đi chơi mọi người mới bán hết y phục quý giá của mình sau đó Tiết Nhu mới mặc những y phục bình thường bắt đầu dệt vải.

Nói ra đến hai đời Tiết Nhu đều chưa từng viên phòng, mà Chung Hạng Siêu cũng đều không động đến nàng. Ôn Uyển có chút phát mộng nói: “Không phải như vậy đâu, nếu nắm tay thực sự hoài thai vậy có lẽ chúng ta hạ sinh không ít hài tử rồi.”


“Nhưng rõ ràng chính mắt muội nhìn thấy, phu thê thế tử vừa nắm tay chính là báo hỉ rồi, còn có. . .” Đương nhiên những thứ này là nàng thấy từ đời trước, đời này Chung Hạng Sâm thú thê không bao lâu nàng liền rời khỏi Bình An bá phủ rồi còn gì.

“A Nhu, đụng chạm da thịt bình thường làm sao có thể có lạc hồng được.” Ngũ Thất vừa nói vừa nén cười, sao Tiết Nhu có lối suy nghĩ đơn giản như vậy nhỉ. Nói ra nàng cũng không tin nàng ta từng gả đi hiện tại chính là tái giá, nhìn dáng vẻ bình thản lúc nãy của Chung Hạng Siêu sợ là biết hết rồi đi

“Đúng vậy, tóm lại sẽ không có chuyện này đâu. Mau chuẩn bị một chút đi, mọi người còn chờ uống trà kia kìa.” Ôn Uyển vỗ vỗ mặt Tiết Nhu xong liền đứng lên kéo Ngũ Thất ra ngoài để Tiết Nhu tự mình chỉnh trang xiêm y.

Lúc nàng chuẩn bị ra cửa thì Chung Hạng Siêu cũng đã trở về. Hắn rất tự nhiên nắm tay nàng cùng đến tiền thính dâng trà, lúc này Tiết Nhu cũng không có bài xích cái nắm tay của hắn nữa, ngược lại có chút ngượng vì thất thố ban sáng.

Lúc ra kính trà, phu thê Chung Lâm im lặng không nói một lời nhận tách trà tức phụ kính cho mình. Đáng lẽ đây là chuyện vui nhưng Đàm thị chỉ biết che chặt miệng mà khóc. Tiết Nhu thà rằng gả cho một tiểu tử không quyền lại bị câm còn hơn gả cho nhi tử nhà nàng, mà nhi tử lại hết lần này đến lần khác nhất quyết thú cho bằng được. Cũng may hiện tại Tiết Nhu nhìn không thấy vì vậy nàng xem như là vui thay nhi tử rồi.

Tiết Nhu thấy lại, hơi nép vào lòng của Chung Hạng Siêu hỏi nhỏ, “Vì sao phụ mẫu không hề nói gì vậy?” Không lẽ hắn nói chuyện không được là do di truyền sao? Nàng chưa từng nghe nói chứng bệnh này có di truyền.

Chung Hạng Siêu cầm tay nàng giải thích: ‘Phụ mẫu cảm động, khóc đến nói không nên lời rồi.’

“Sẽ không khoa trương như vậy chứ?” Lúc trước Đàm thị thương yêu Chung Hạng Siêu bao nhiêu thấy hắn thú thê cũng chẳng có như vậy đâu.

‘Ta lớn tuổi như vậy lại nói không được phụ mẫu sớm cho rằng không người dám gả, hiện tại thú được thê tử xinh đẹp đương nhiên khoa trương một chút cũng đáng mà.’ Chung Hạng Siêu vừa viết vừa cười đến ngọt ngào, đến bản thân hắn cũng muốn khoa trương thêm chút nữa.

Tiết Nhu không nói chỉ cố giấu khuôn mặt đỏ bừng xuống đất.

Khi kính trà cho phu thê Chung Hạng Sâm, chỉ có thê tử của hắn mở miệng nói chuyện. Bởi nàng ta vào cửa không lâu Tiết Nhu đã rời đi, vì vậy âm thanh của nàng ta, Tiết Nhu tuyệt đối không thể nhận ra được.

Kính trà xong, không đời dùng tảo thiện đám người Chung gia đã lên xe ngựa hồi kinh. Tiết Nhu kinh ngạc hỏi vì sao bọn họ sớm như vậy đã muốn trở về thì thê tử của Chung Hạng Sâm giải thích, “Bên kia còn chút công vụ, chúng ta đều đến đây không người xử lý, hiện tại trở về sợ là công cụ quấn thân mấy ngày mới cũng khó có thể thư giãn.”


Nghe thế Tiết Nhu cũng không có tiếp tục giữ người nữa.

Tiết Nhu có quấn lấy hai tẩu tẩu hỏi vậy đến cùng lễ phu thê là thứ gì, còn lạc hồng kia ở đâu ra nhưng bọn họ lại không mở miệng nói. Cũng đúng thôi, Ngũ Thất là được trực tiếp trải nghiệm không qua trường lớp đào tạo, còn Ôn Uyển lúc trước là xem sách. Hiện tại bảo họ mở miệng nói, cho dù đã sinh hài tử nhưng có cho bao nhiêu bạc cũng đừng hy vọng.

Thế nhưng Tiết Nhu nhìn không thấy, sách cũng xem không được, vì vậy bọn họ chỉ có thể bảo nàng tự đi hỏi Chung Hạng Siêu mà thôi. Dù sao cũng là hai lần phu thê, mở miệng chí ít dễ nói hơn bọn họ rồi.

Tiết Nhu đi tới đi lui ngoài cửa, dưới ánh mắt hiếu kỳ của đám thuộc hạ. Từ lúc Chung Hạng Siêu đến nơi này mọi thứ đều được làm mới, trong nhà cũng thêm không ít hạ nhân nhưng không ai được mở miệng nói chuyện. Thế nên Tiết Nhu không biết, nàng vẫn dệt vải không ai mở miệng khuyên nàng nhà giàu rồi không cần kiếm bạc nữa.

Cuối cùng hạ quyết tâm, nàng đẩy cửa vào trong nhất quyết hỏi cho bằng được. Nàng thành thân mấy lần cũng không biết chuyện này, cũng không thể trách Chung Hạng Siêu gạt nàng, nàng còn nhớ dường như hắn có cố phản đối nhưng sau đó liên tục gặp trường hợp tương tự khiến hắn vô pháp chứng minh lời nói của mình.

Chung Hạng Siêu đang xem sổ sách của các điếm thì thấy Tiết Nhu mang theo bộ mặt muốn nói lại thôi bước vào. Hắn đóng sổ lại bước đến chỗ nàng, cầm lấy ta nàng viết, ‘Sao vậy? Hôm nay gặp phải chuyện gì không vui sao?’

“Không có, chỉ là muốn hỏi ngươi chút chuyện.” Tiết Nhu cầm gậy trúc dò đường, đi về phía giường của mình, vốn là đã hạ quyết tâm nhưng sao lúc này muốn mở miệng lại khó khăn như vậy.

Thấy vẻ mặt củ kết của Tiết Nhu, Chung Hạng Siêu cũng không buộc nàng mở miệng mà viết, ‘Có phải chuyện lúc sáng không?’

Tiết Nhu bẽn lẽn như tiểu nữ hài vừa cập kê gật đầu.

‘Ta có thể dạy nàng, nhưng có điều kiện đi kèm.’ Cơ hội nghìn năm có một đâu ngu dại gì mà từ bỏ, nhất là Chung Hạng Siêu hắn không phải loại ngu dại đó.

“Điều kiện gì?” Học thì phải bỏ học phí, nàng hiểu đạo lý này. Nhưng đã là phu thê hắn còn so đó với nàng nữa thật là.

‘Là trong quá trình học sẽ không thể gián đoạn, thế nên nàng phải suy nghĩ thật kỹ, cho dù phát sinh bất kỳ thứ gì cũng không thể muốn ngừng là ngừng.’ Nhỡ như nàng ngượng muốn ngừng lại hắn nghẹn mà chết thì phải làm thế nào, nên đây là điều kiện tiên quyết.


Tiết Nhu có chút không hiểu, nhưng vẫn rất nghiêm túc hỏi, “Ngoài ra?”

‘Chỉ có 1 điều kiện này thôi.’ Nàng đáp ứng thì bắt đầu ngay không thì thôi tránh hắn cao hứng một hồi cuối cùng cái gì cũng không có.

Tiết Nhu mím môi suy nghĩ, Chung Hạng Siêu cũng không có bức ép. Hắn đứng lên muốn trở về bàn tiếp tục xem sổ sách thì nàng kéo hắn lại nói, “Được rồi, khi nào bắt đầu?”

‘Hiện tại đi.’ Ánh mắt của Chung Hạng Siêu lúc này như biết phát quang vậy, nhìn chằm chằm tiểu nương tử không rời mắt. Phải biết rằng hắn chờ cơ hội này từ rất lâu rồi, bất quá vẫn không giấu được kinh ngạc, ai mà đoán được nàng sẽ quyết định nhanh thế đâu.

“Nhanh như vậy?” Tiết Nhu vừa nghe lại có chút hối hận, vốn nghĩ mai học vẫn chưa muộn mà.

‘Nếu nàng chưa chuẩn bị tốt ta đương nhiên không ép uổng.’ Chung Hạng Siêu lại mất hứng.

Tiết Nhu cắn cắn môi tự định giá một lúc, “Được rồi, hiện tại đi.” Sớm cũng biết muộn cũng biết, không bằng biết sớm một chút đi, tránh tối nay lại không ngủ được.

Chung Hạng Siêu nhếch môi bảo nàng chờ một chút, bản thân hắn thu xếp xong mọi chuyện còn dang dở liền thổi tắt nến. Nụ cười trên môi hắn dần dần trở nên xấu xa bại hoại.

Đương nhiên sau lần này Tiết Nhu hối hận vô cùng.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Một hôm nào đó, Tiết Nhu ôm cái bụng to bước vào phòng không vui ngồi ở trên giường. Chung Hạng Siêu ngồi tính sổ sách ở đó thấy được liền bước đến bế nàng lên bước về bàn sách ngồi xuống, đặt nàng lên đùi rồi mới cầm lấy tay nàng viết ‘kẻ nào chọc giận nương tử thế?’

“Ngươi nói đi, có phải con người qua đoạn thời gian sẽ thay đổi không?” Tiết Nhu ấm ức thở ra một hơi, âm thanh cũng rất bất bình.

Chung Hạng Siêu xoa xoa mi tâm đang nhăn lại của nàng phì cười, lại viết ‘đúng, con người đều sẽ già đi.’

“Không, ý của ta là sẽ thay lòng đổi dạ.” Tiết Nhu lại nhớ đến chuyện lúc trước, càng nghĩ càng ấm ức.


Chung Hạng Siêu biết bóng ma trong lòng nàng, vì vậy nặng lòng viết lên vài chữ ‘người nào thì ta không biết, còn ta sẽ dùng cả đời này chứng minh cho nàng xem.’ Hắn viết xong lại đau lòng hôn lại bàn tay chai sờn của nàng. Nếu không phải giấu diếm thân phận, hắn sao lại để nàng dệt vải kiếm bạc đến độ làm hỏng bàn tay thế này.

Tiết Nhu rũ rũ mi mắt buồn bã nói: “Ta bị mù không thấy được, nếu chàng ở bên ngoài có mắt đi mày lại với nữ nhân nào thì ta cũng chẳng biết.” Ai cũng nói trượng phu nhà nàng vô cùng tuấn tú lại nho nhã lịch sự, nếu không phải nói không được thì sợ là nữ nhân muốn gả cho hắn xếp một hàng dài không thấy đích. Vậy nàng làm sao an tâm được, nàng nhìn không thấy, không làm được gì.

‘Vậy ta lúc nào cũng sẽ ở bên cạnh nàng, để nhạc phụ bọn họ xem chừng, như thế nàng không phải lo lắng nữa rồi.’ Hóa ra là nghe đám tam cô lục bà bên ngoài nói linh tinh rồi quay về ăn dấm chua nha. Nhưng nàng càng là như vậy hắn lại càng vừa vui vừa buồn. Trong lòng nàng lúc này, là hắn lại không phải hắn, cũng có lẽ nói nàng sớm quên mất hắn rồi cũng nên.

‘Chớ nghe người ta nói linh tinh, ảnh hưởng đến hài tử của chúng ta.’ Viết xong câu này, hắn hơi nghiên người mở một hộp đựng thức ăn trên bàn ra. Đây là chén chè hắn làm cho nàng, vẫn được giữ lạnh, nàng hoài thai rất hay nổi nóng lại thường chảy mồ hôi nên thích ăn đồ lạnh lắm.

‘Nào, ăn thứ chút chè này xem.’ Ghi xong hắn lại đưa một thìa đến bên miệng của nàng.
Tiết Nhu há miệng ra ăn nhưng trong lòng cũng không có bao nhiêu cao hứng. Nàng biết hắn mua chè này ở Tẫn Hưởng Nhân Gian Chi Vị, một chén thôi rất đắc đó, mà trong nhà cũng không có bao nhiêu bạc hà tất phí tiền như thế chứ.

Nàng từng nói hắn mấy lần, không nên mua thức ăn ở đó, mà hắn không nghe. Lúc nào hắn hỏi ngon không nàng đều đáp không ngon, để hắn không mua nữa. Ai biết hắn nói, ở đó lâu lâu lại có món mới, mua mãi nhất định cũng có ngày mua được thứ hợp khẩu bị của nàng.

Nàng từng ăn đồ do chính tay Chung Hạng Siêu làm, Tẫn Hưởng Nhân Gian Chi Vị là sản nghiệp của hắn, đầu bếp cũng do một tay hắn đào tạo, vì vậy hương vị không có chênh lệch bao nhiêu. Nếu không phải là người sành ăn nhất định nhận không ra độ chênh lệch đó, huống chi là nàng đã rất lâu không ăn đồ do Chung Hạng Siêu chính tay nấu rồi.

Vì vậy lúc này nhận không ra cũng là chuyện bình thường thôi. Chung Hạng Siêu lợi dụng điểm này, lâu lâu lại nấu cho nàng ăn, nhưng lại nói là đi mua ở Tẫn Hưởng Nhân Gian Chi Vị, nàng cũng chẳng có nghi ngờ gì.

Đột nhiên cảm thấy được chút gì, Tiết Nhu lại cúi đầu cười nói: “Chàng xem, hài tử lại đá ta.”

Chung Hạng Siêu cau mày, đưa tay vuốt ve chỗ nhô ra trên bụng nàng, âm thầm thề, tiểu tử, ngươi dám khiến thê tử của tiểu gia ăn không ngon ngủ không yên, chờ ngươi ra đây tiểu gia sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại. Đây cũng là lời hắn nói với hài tử trong bụng rất nhiều lần sau khi Tiết Nhu ngủ say.

Vốn nghĩ, hiếu động tinh nghịch như thế nhất định là nam hài rồi, ai biết được, sau này Tiết Nhu hạ sinh một nữ anh, Chung Hạng Siêu sủng ái đến nỗi cầm trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan. Vì vậy lời thề pha lẫn hâm dọa nồng nặc năm nào đều bị ngâm nước tập thể.

Tiểu Miễu Ca năm nay sắp bốn tuổi rồi, rất ngoan ngoãn lại hiếu thảo vô cùng được mọi người cưng chiều. Đương nhiên chuyện Chung Hạng Siêu có thể nói, Miễu Ca cũng biết nhưng lại giúp hắn giấu Tiết Nhu.

Nàng không những chơi cùng đám đường huynh tỷ muội của Tiết gia, còn chơi cùng đám hài tử của thuộc hạ phụ thân mình nữa. Đương nhiên những chuyện này Tiết Nhu cũng không hề biết.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi