Cô ta nhìn Hứa Lũng với ánh mắt đầy hy vọng, mong rằng cậu ta sẽ giúp mình.
Nhưng Hứa Lũng chỉ lạnh lùng đáp: "Video đó là do tôi quay."
"Cái gì?"
Vưu Thanh Thanh ngẩn người, không thể tin nổi.
Hứa Lũng lặp lại thêm lần nữa: "Đoạn video đó, là tôi quay."
Vưu Thanh Thanh lúc này dần dần hiểu ra gì đó, trong lòng chợt run lên.
Mẹ của Hứa Lũng cũng không lên tiếng.
Hứa Lũng cười nhạt, "Sự thật ở trước mắt, mẹ tin hay không thì tùy. Nhưng con nói trước, giữa con và cô ta, mẹ chỉ được chọn một mà thôi.”
Chỉ có kẻ ngốc mới không chọn con ruột.
Mẹ Hứa Lũng run rẩy, "Vưu Thanh Thanh, cô biết tôi ghét nhất là bị lừa dối mà."
Sắc mặt Vưu Thanh Thanh tái mét.
Tôi chỉ khẽ cười rồi xoay người rời đi.
Sau này có lẽ tôi sẽ không cần lo lắng chuyện Vưu Thanh Thanh sẽ gây chuyện nữa.
Đối với những người có xuất thân cao quý như mẹ của Hứa Lũng, bà ấy có thể dốc hết tâm can để báo đáp người có ơn, nhưng cũng có thể tàn nhẫn huỷ hoại những kẻ đã lừa gạt mình.
Kể từ sau lần đó, tôi nghe nói…
Dụ Lịch ăn cắp đồ nên bị đánh gãy chân, không thể đứng dậy được nữa.
Vưu Mai thì ngoại tình bị vợ của người ta bắt tại trận, quần áo đều bị xé rồi ném xuống sông, tuy rằng không ch, nhưng tinh thần cũng không còn tỉnh táo nữa.
Vưu Thanh Thanh cũng vì những chuyện này mà chịu đả kích lớn, tinh thần cũng trở nên bất ổn.
Cô ta được đưa vào bệnh viện tâm thần.
Bắt đầu từ đó, cuộc sống của tôi liền trở nên yên bình hơn hẳn.
20.
Đêm Giao Thừa, tuyết rơi lạnh lẽo.
Hứa Lũng nói: "Tối nay ở quảng trường sẽ có pháo hoa, cậu đi xem không? Sẽ có rất nhiều người ở đó đón năm mới."
Dù gì tôi cũng chẳng có việc gì làm nên đã đồng ý.
Tôi đến rất sớm.
Quảng trường đã phủ một lớp tuyết, nhưng cũng không thể ngăn được sự nhiệt huyết của mọi người.
Ở đây, người qua kẻ lại, phần lớn là những nhóm nhỏ tụ tập lại với nhau. Trên mặt họ đầy vẻ vui mừng, tay còn cầm theo bóng bay, nhảy múa và reo hò chúc mừng năm mới.
Tôi mặc áo khoác lông vũ đứng ở một góc, vô cùng biết ơn bản thân vì đã dán nhiều miếng dán giữ ấm lên người, giúp tôi chống chọi với cái lạnh ở quảng trường.
Khi Hứa Lũng tìm thấy tôi, cậu ta cũng cầm theo hai quả bóng bay.
"Nghe nói, nếu thả bóng bay vào đêm Giao Thừa thì năm mới sẽ có nhiều vận may đấy."
"Thật à?"
Hứa Lũng đưa cho tôi một quả bóng, tôi nhận lấy, “Cảm ơn nhé.”
"Cảm ơn cái gì chứ, chỉ là quả bóng bay thôi mà."
"Không chỉ vì bóng bay đâu."
Tôi bổ sung: "Còn cả chuyện của Vưu Thanh Thanh nữa."
Nếu như không có Hứa Lũng thì mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy.
Cậu ta ừ nhẹ một tiếng: "Đó là do cô ta đáng đời."
"Dù sao thì vẫn cảm ơn cậu."
Nói xong câu này, tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cảm giác này chưa từng có trong tôi.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra, chắc hẳn là tôi đã thoát khỏi cốt truyện của cuốn sách rồi.
Khóe mắt tôi cong lên, nở một nụ cười nhẹ.
Xung quanh, mọi người đang reo hò cổ vũ.
Tiếng chuông giao thừa sắp vang lên.
Còn 30 giây nữa sẽ bước qua năm mới.
Hứa Lũng bỗng nhiên tiến lại gần bên tai tôi: "Cậu ước đi, nó sẽ thành sự thật đó.”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
"Được."
Tôi nhìn chằm chằm vào quả bóng bay, mắt sáng long lanh.
Trên màn hình lớn giữa quảng trường, người dẫn chương trình đếm ngược.
"Ba, hai, một..."
Bùm! Bùm! Bùm!