Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Hiên Viên Mị, Thuỷ Nguyệt Linh cảm thấy không biết nói gì, hắn cũng dễ thoả mãn quá chứ! Nhưng trong lòng nhịn được vui sướng bởi vì hắn vui sướng!
“Mị, tại sao ngươi không có hoàng tử?” Nàng đã chắc chắn hắn không phải không được, nhưng mà hắn lên ngôi nhiều năm như vậy tại sao vẫn không có hoàng tử hay công chúa, không thể không làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ!
Hiên Viên Mị nhìn nàng một cái, thấy nàng không có giận hờn, mới lên tiếng, “Ta không muốn thì sẽ không có!”
Uống thuốc sao? “Nếu như có người động tay động chân thì phải làm sao?” Dù sao hoàng tử cũng là một thủ đoạn để tranh thủ tình cảm, ai cũng muốn mẫu bằng tử đắt*! [*mẹ sang nhờ con]
Hiên Viên Mị biết nàng hiểu lầm, giải thích, “Không phải là dùng thuốc!” Trầm ngâm một chút, nói, “Thuỷ Nhi, chuyện này sau này ta sẽ nói cho ngươi biết có được không?”
Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày, mặc dù có chút tò mò, nhưng mà hắn không muốn nói thì thôi!
Trên giường lớn màu đen, Thuỷ Nguyệt Linh nhắm hai mắt bị Hiên Viên Mị đè ở dưới thân, trên mặt đỏ ửng, nhìn qua rất là mê người.
“Hiên Viên Mị, ngươi buông ta ra!” Thuỷ Nguyệt Linh có chút tức giận quát hắn.
Hiên Viên Mị cười giống như con mèo đã ăn cắp được cá, ngón tay khẽ vuốt lên gương mặt nàng, giọng nói cũng mang theo ý cười, “Thuỷ nhi, mở mắt ra nhìn ta một chút xem sao!”
Thuỷ Nguyệt Linh hừ lạnh một tiếng, vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, chính là không muốn nhìn hắn, người đàn ông này vốn là yêu nghiệt, sở trường của hắn là dụ dỗ nàng! Cũng chỉ vì tỉnh lại nhìn thấy gương mặt đó, sau đó hai người liền lăn lộn thành một đoàn, thiếu chút nữa súng đã cướp cò, nếu như không phải do hắn chủ động dừng lại, không chừng nàng đã sớm bị hắn ăn sạch!
Lúc nào thì định lực của nàng lại kém như vậy? Nhớ ngày đó Thượng Quan Lăng nằm kế bên nàng, cả người nàng liền không được tự nhiên, mà bây giờ chỉ cần không có người đàn ông này bên cạnh, nàng liền cảm thấy không thoải mái!
Hơn nữa nàng một chút cũng không có bài xích việc xảy ra quan hệ với hắn, thất bại nhất chính là, nàng nhớ tới thời điểm lần đầu tiên hắn đụng tới nàng, nàng cũng không có cảm giác chán ghét, điều này thật sự rất không bình thường!
“Thuỷ Nhi...”
Âm thanh ma quỷ...Đó là âm thanh ma quỷ...
“Thuỷ Nhi...”
Thuỷ Nguyệt Linh khóc không ra nước mắt, có thể đừng gọi nàng dịu dàng như vậy được không? Tình huống hiện tại của bọn họ rất dễ xảy ra chuyện không may được không?
“Ai...”
Nghe tiếng thở dài thất vọng truyền vào tai, Thuỷ Nguyệt Linh chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy gương mặt đang cười của hắn, trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói, “Còn không đi lâm triều!”
“Nàng hôn ta một cái đi!”
Thuỷ Nguyệt Linh bĩu môi, ngẩng đầu hôn lên môi hắn, “Nhanh đi!” Nếu không nàng thật sự trở thành hồng nhan hoạ thuỷ mất, nhưng mà phiền toái cũng không nhiều lắm!
Hiên Viên Mị không ngờ rằng nàng dứt khoát như vậy, nhìn bộ dạng quyến rũ của nàng, ánh mắt tối sầm lại, thân thể lại đè ép trên người nàng, khàn khàn nói, “Thuỷ Nhi, hôm nay ta có thể không lâm triều được không?”
“Không được!” Nàng đương nhiên cảm thấy vật cứng nóng bỏng, không được tự nhiên đang xê dịch trên thân thể, ngược lại trong mắt không hề có vẻ xấu hổ, nhưng mà lại im lặng suy nghĩ.
Hiên Viên Mị nhíu mày, hắn quá vội vàng sao? Thở dài một tiếng, chuẩn bị đứng dậy, lại bị Thuỷ Nguyệt Linh kéo lại.
Đưa tay khẽ vuốt gương mặt tuấn mỹ của hắn, Thuỷ Nguyệt Linh nghiêm túc nói, “Mị, cho ta chút thời gian được không?” Nàng không muốn thấy hắn bất an, nhưng mà bây giờ nàng không có khả năng cam kết cho hắn cái gì!
Ánh mắt Hiên Viên Mị lộ ra ý cười, hôn một cái lên miệng nhỏ của nàng, “Được!” Ít ra nàng đang thử tiếp nhận hắn!
“Nương nương, Liễu đại nhân cầu kiến!”
Liễu đại nhân? Vị kia à? Chắc sẽ không tới bắt nàng đi tự sát chứ? Vươn vai lười biếng duỗi lưng một cái, dù sao Hiên Viên Mị cũng chưa trở về, có chút nhàm chán, gặp thì gặp!
Sau khi Hiên Viên Mị lâm triều sẽ tới ngự thư phòng, nhanh chóng xử lý hết tấu chương sau đó liền trở về Ngự Thiên Điện đeo bám Thuỷ Nguyệt Linh, mục tiêu của hắn chính là lâu ngày sinh tình! ( =)) Tội Mị ca quá )
“Vi thần tham kiến nương nương!” Vị Liễu đại nhân này không có vô lễ giống vị đại Thừa tướng kia, cung kính mà quỳ gối hành lễ.
“Liễu đại nhân, mời đứng lên!” Nàng đã gặp Liễu đại nhân này, lúc đó linh hồn của nàng đang rời khỏi xác, phụ thân của Hi phi trước kia bị hoàng hậu hãm hại bị đày lãnh cung, Binh Bộ Thị Lang Liễu Nghị.
Liễu Nghị không có đứng dậy, mà cầu xin nói, “Cầu nương nương cứu con gái của hạ thần!” Mặc dù hoàng hậu nương nương không có hại Hi nhi mất đi tính mạng, như mà hắn đã nghe qua lãnh cung kinh khủng đó, nếu như không cứu hi nhi ra ngoài, sợ rằng nàng…
Thì ra là tới nhờ vả! Thuỷ Nguyệt Linh cũng không có đỡ hắn đứng dậy, khoé miệng mang theo nụ cười thản nhiên hỏi, “Liễu đại nhân nói lời này là có ý gì?” Nhưng trong lòng nghĩ, ở lãnh cung lâu như vậy, sợ rằng không chết cũng bị điên rồi sao!
Mặc dù nàng không có đi xem qua, nhưng mà nghe nói lãnh cung kia quả thật rất đáng sợ! Có nên dành thời gian tới xem một chút không nhỉ?
Liễu Nghị kích động kể hết mọi chuyện, sau đó liền cúi đầu sát đất, “Nương nương, cầu xin người cứu con gái ta, con gái ta bị oan!”
“Liễu đại nhân, ngươi làm vậy không phải làm làm khó ta hay sao? Quân vô hí ngôn, bệ hạ tự mình hạ lệnh đày Hi phi vào lãnh cung, hiện tại làm sao có thể thả nàng ta ra?” Xin lỗi, nàng chưa từng có lòng thương hại!
Không phải bất cứ chuyện gì cũng đều có cơ hội sửa sai, nếu sớm biết có hôm nay thì lúc đầu đừng làm vậy! Ban đầu hắn chủ động đưa nữ nhi vào cung không phải vì quyền thế hay sao?
“Van cầu nương nương, nếu nương nương chịu mở miệng, bệ hạ nhất định sẽ đồng ý!”
Sự thật đúng là như vậy! Nhưng mà Thuỷ Nguyệt Linh chỉ nhìn người trên đất, cười lạnh nói, “Liễu đại nhân cũng nghĩ rằng bệ hạ bị ta mê hoặc, chuyện gì cũng sẽ nghe ta?”
Thân thể Liễu Nghị cứng đờ, “Không phải vậy, nương nương, lão thần chỉ muốn nương nương ở trước mặt bệ hạ nói vài lời giúp con gái của ta mà thôi, bệ hạ sủng ái nương nương như vậy, có lẽ sẽ đáp ứng!”
Lời nói của Liễu Nghị có ý nịnh hót, nhưng mà Thuỷ Nguyệt Linh hết lần này tới lần khác không để bản thân bị đẩy vào thế bị động, qua vẻ mặt và ánh mắt né tránh của hắn, liền có thể thấy được, ở trong mắt vị Liễu đại nhân này, nàng cũng chỉ là hồ ly tinh mê hoặc quân vương!
Thuỷ Nguyệt Linh chế nhạo cười một tiếng, “Liễu đại nhân, ngươi không biết hồ ly tinh đều rất tà ác sao? Nếu như ta là hồ ly tinh, đương nhiên sẽ không có cái thứ gọi là lòng đồng tình!”
Sắc mặt Liễu Nghị trắng nhợt, “Không phải vậy, nương nương, vi thần không có ý nghĩ như vậy!”
Lúc này Hiên Viên Mị đi vào, nhìn thấy một trận đấu khẩu như vậy, nhíu nhíu mày, đi tới ngồi xuống, sau đó ôm Thuỷ Nguyệt Linh vào trong ngực, để cho nàng ngồi lên đùi hắn, ôn nhu hỏi, “Sao vậy?”
Liễu Nghị sửng sốt, hắn chưa từng thấy bệ hạ có vẻ mặt dịu dàng như vậy, trong lòng lại tin lời đồn thêm vài phần, nhưng mà hiện tại hắn chỉ muốn cứu con gái của mình.
Lần nữa dập đầu về phía hai người, nhưng mà cũng không mở miệng cầu xin Hiên Viên Mị, mà là cầu xin Thuỷ Nguyệt Linh, “Nương nương, ta van cầu ngươi, buông tha cho con gái ta!”
Trong lòng Thuỷ Nguyệt Linh có chút bực mình, lời nói của hắn giống như là nàng không chịu buông tha cho nữ nhi của hắn! Cảm thấy Thuỷ Nguyệt Linh không vui, Hiên Viên Mị lạnh lùng nói, “Lui ra!”
“Nương nương...Van cầu ngươi...”
Ánh mắt Hiên Viên Mị lạnh lẽo, “Lôi hắn ra!”
“Nương nương... Nương nương....” Âm thanh càng lúc càng xa.
“Thuỷ nhi...”
Nhìn thấy lo lắng trong mắt hắn, Thuỷ Nguyệt Linh cười cười, “Ta không sao, chỉ là người không liên quan mà thôi!” Không đáng để bận tâm!
Dao phi nghĩ tới nghĩ lui, chuẩn bị mạo hiểm đi tới Ngự Thiên Điện cầu kiến Hiên Viên Mị, đúng lúc gặp Liễu Nghị ngoài cửa điện, trong lòng suy tính một phen, liếc nhìn Ngự Thiên Điện, thay đổi chủ ý, xoay người rời đi, căn dặn cung nữ sau lưng, “Mời Liễu đại nhân tới Ngọc Dao Điện!”