KHI TÂM THẦN NÓI CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG


Cuộc gọi bị cắt ngang, Giang Nhan gọi lại nhưng bên kia cúp máy sau vài giây.
Nhìn vào trang danh bạ điện thoại, Giang Nhan cụp mắt xuống trong suy nghĩ, không quá nôn nóng.
Cô bình tĩnh lại, trong lòng cân nhắc lại khả năng xảy ra chuyện.

Bạch Khả Kim là một người bạn cô quen ngoài công việc.

Cô ấy từng vào tù vì tội trộm cắp, thích quyền anh và chơi parkour, người săn chắc, đầy cơ bắp, có thể đánh nhau với đàn ông mà không chớp mắt.
*Parkour: Trò chơi mạo hiểm vượt qua chướng ngại vật hay khoảng không như nhảy từ tòa nhà này qua tòa nhà khác
Điều quan trọng là cô ấy có ba số điện thoại, những người đó đã dùng số cô ấy ít sử dụng để gọi đến.
Làm sao một người thông minh nhanh nhẹn dũng mãnh lại dễ dàng rơi vào tay những người đó?
Giang Nhan gọi vào số điện thoại khác của cô ấy, sau vài lần gọi, cuối cùng cũng thông, đầu dây bên kia dùng lời th ô tục: "Mẹ kiếp, mấy tên kia lì lợm như miếng cao dán chó rũ thế nào cũng không buông.

Giang Nhan, điện thoại của tớ đã bị ăn trộm, cậu đừng bị chúng nó lừa."

Giang Nhan nhẹ nhàng thở ra: "Hiện tại cậu thế nào rồi?"
"Mẹ nó, suýt nữa tớ đã rơi vào trong tay bọn chúng, may mà tớ phản ứng nhanh, hiện tại đã thoát được một chút, không nói chuyện nữa, cậu đứng đó chờ tớ, đừng chạy loạn." Bạch Khả Kim thở hồng hộc, chửi vài câu th ô tục, đột nhiên trong điện thoại truyền đến âm thanh ô tô va chạm, sau đó bị cúp máy.
Rõ ràng tình hình hiện tại của Bạch Khả Kim cũng không lạc quan.
20 phút sau, Giang Nhan đặt taxi, chuẩn bị đi.

Lái xe là một tài xế trẻ, hỏi Giang Nhan:"Có phải khách có số đuôi 2879 không ạ?"
Giang Nhan nhanh chóng quét mắt nhìn bên trong xe, kiểm tra biển số và gật đầu.
"Lên xe đi, muộn như vậy sao người nhà không tới đón, lại bắt taxi về?"
Giang Nhan mở cửa sau ngồi vào, thuận miệng đáp: "Xe tôi bị hư."
Cửa xe vừa đóng lại, tài xế cũng không vội rời đi, Giang Nhan ngẩng đầu lên, nhìn vào kính chiếu hậu bắt gặp ánh mắt của tài xế.
Tài xế cụp mắt làm như không có chuyện gì: "Đã muộn như vậy cô còn đến cầu Giang Châu làm gì?"
"Gặp mấy người bạn, phiền bác tài mau lái xe đi, tôi đang vội."
Khi chiếc xe lái ra khỏi cổng trường, đi vào con đường chính, Giang Nhan nhìn ra cửa sổ một cách bình tĩnh.
Tài xế quan sát cô: "Tôi có thông báo đơn mới, cũng tiện đường đi, cô có đồng ý ghép xe không? Nếu đồng ý, tôi nhận thêm đơn đó."
Giang Nhan từ chối: "Tôi đang vội."
"Đơn kia đón ở ngã tư phía trước, một phút là đủ." Tài xế cười nói: "Cô xem, đã muộn như vậy, tôi cũng chỉ muốn kiếm thêm tiền, chạy xong 2 đơn của các cô liền về nhà.."
Thái độ Giang Nhan cứng rắn: "Do anh không báo với tôi trước, tôi chọn phương án không đi chung xe.

Tôi có quyền từ chối việc này."
"Gần trường ít người và xe nên bắt taxi không dễ, xe buýt cũng đã hết chuyến.

Tôi không biết khách là nam hay nữ, nếu cũng là nữ thì buổi tối đứng một mình ở ven đường đợi xe buýt không an toàn, mong cô thông cảm." Tài xế ngữ điệu ôn hòa thương lượng với cô.
Giang Nhan im lặng, như đang do dự.
"Chỉ ngừng một chút, sẽ không lãng phí thời gian của cô, tôi chở cô đến nơi đó trước, sau đó đưa người còn lại đi, được không?"
Giang Nhan suy nghĩ trong giây lác, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, vậy thì anh nhanh lên, tôi thực sự rất vội."

Được sự đồng ý, tài xế đột ngột tăng tốc, hai phút sau dừng lại ở ngã tư, ba thanh niên nhanh chóng mở cửa đi lên.
Hai người trong số họ ngồi ở hàng ghế sau, sát vào Giang Nhan, tay cầm tàn thuốc, mùi khói nồng nặc, tóc nhuộm đủ màu, quần áo dị hợm, chính là bộ dạng của mấy tên côn đồ.
Giang Nhan cảm thấy không thoải mái, cau mày và tránh sang một bên.
Cô di chuyển, tên bên cạnh cô cũng dịch về phía cô.
Tài xế khóa cửa, lái xe từ từ đi.
Ba người cùng tài xế trao đổi ánh mắt, trong xe yên tĩnh đến quỷ dị.
Giang Nhan giả vờ như không nhìn thấy, nói với thanh niên bên cạnh: "Cậu có thể xích qua bên kia một chút không? Thật sự rất chật."
Đối phương mỉm cười: "Người đẹp, ngồi một mình trên ghế lớn như vậy sao lại sợ chật?"
Hắn dang chân ra hướng về phía Giang Nhan: "Chúng tôi cũng trả tiền giống như cô, muốn ngồi như nào thì ngồi."
Nói xong cố ý gác chân đến gần chân Giang Nhan, cô lùi về phía cửa kính xe, không có chỗ đặt chân.
Cô chịu không nổi nữa: "Bác tài, tôi muốn xuống xe, dừng ở phía trước giúp tôi."
Tài xế bỏ ngoài tai, lái thẳng về phía trước.
Giang Nhan nóng nảy: "Tài xế......"
Thanh niên bên cạnh cười rộ lên: "Sao vậy, khinh thường chúng tôi không muốn ngồi cùng à?"
Nam sinh ngồi ở ghế phụ nhìn xung quanh, quay đầu lại nói: "Không có cảnh sát."
Gã còn lại vui vẻ: "Xem ra mỹ nữ bên cạnh tôi không có cách nào xuống xe rồi."
"Dừng xe!" Giọng điệu Giang Nhan khó chịu: "Bác tài, tôi không ngồi xe anh nữa, nếu anh còn không dừng lại, tôi sẽ báo cáo anh lên tổng đài.".


Tài xe ra vẻ khó xử nói: "Người đẹp, bên đường không có chỗ đậu xe, mong cô hiểu cho, chỉ mất 20 phút là tới.

Tôi vẫn dựa vào chạy taxi để kiếm sống, xin cô đừng khiếu nại."
3 tên thanh niên choai choai cười phá lên, tên ngồi ghế phụ trực tiếp thách thức: "Người ta bảo khi tuyệt vọng thì cái gì cũng nên thử, nghe nói viện trưởng Giang là chuyên gia về tâm lý học, thoạt nhìn không được thông minh cho lắm, chắc là ngày thường hay lấy cái danh học giả đi lừa gạt chứ không có mấy bản lĩnh lắm hả?"
Giang Nhan cảnh giác nói: "Các người là ai?"
"Không phải tôi vừa nói chuyện điện thoại với cô sao? Nhanh như vậy đã quên rồi à?" Nam sinh bên cạnh nhìn cô lắc đầu quầy quậy: "Chậc chậc đúng là phú bà, 30 tuổi mà trẻ như vậy, chỉ là đầu óc không sáng suốt, luôn nhận những công việc không nên nhận ".
Nói đến đây, thân phận của đối phương cũng đã bại lộ.
Chúng cùng nhìn chằm chằm vào Giang Nhan, cười đắc thắng.
Giang Nhan không tỏ sợ hãi, ngồi thẳng tắp.
Mấy tên này đang cười lại thấy Giang Nhan bình tĩnh và không có chút sợ hãi, vẻ mặt của chúng chợt đông cứng lại.
"Mẹ kiếp, cô ta không sợ, có biến."
Hai người ngồi hàng sau quay đầu ra ngoài xem, không thấy xe cảnh sát đâu, chúng rút dao kề cổ Giang Nhan, giận dữ hỏi: "Nói, có phải cô đã liên hệ với cảnh sát rồi không? Hiện tại họ ở đâu?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi