KHI TẬN THẾ GIÁNG LÂM



Lúc này Chung Khải đã có thể chắc chắn hai thanh niên trước mặt chính là hai tên tiểu quỷ nhà hắn.Này cũng không thể trách hai anh em không nhận ra ba mình.

Dù sao sau khi Chung Khải kích phát dị năng, năng lượng trong cơ thể vẫn còn dư nên đã giúp hắn cải thiện cơ thể.

Giống như hai anh em lớn lên thì Chung Khải cũng đã trẻ ra rất nhiều.Lúc hai anh em bắt đầu có kí ức thì Chung Khải cũng đã hơn ba mươi rồi, tự nhiên là sẽ không nghĩ tới người trẻ tuổi kia sẽ là ba mình.Hai anh em lao về phía ba mình, mặc dù Chung Sử Huyền đã sắp cao bằng Chung Khải rồi, thế nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ vừa vào cấp hai.

Cho dù có tỏ ra trưởng thành như thế nào, thì cũng không thể tránh được nội tâm hướng về ba mẹ.

Thế nhưng Sử Nhã vừa mạt thế liền hôm mê, để lại hai anh em tự mình dãy dụa cầu sinh.


Sau đó mặc dù có tỉnh lại, thế nhưng đầu óc lại không được tốt lắm, bình thường còn cần hại anh em để ý mới được.Mặc dù cuộc sống dạo gần đây của hai anh em khá tốt, thế nhưng vẫn là không thay thế được bóng dáng cao lớn của ba hai người.Chung Khải tất nhiên là biết đến điều này, hai đứa nhỏ nhà hắn cũng mới có mấy tuổi thôi, thế nhưng lúc này lại cao to như vậy, tự nhiên là đã trải qua biến đổi thể chất.

Nào có ba mẹ nào mà không xót con.

Đặc biệt hai đứa nhỏ của hắn còn nhỏ như vậy đã phải chịu đựng sự đau đớn của việc phát triển quá nhanh, đó là đau đớn đến mức nào chứ.Chung Khải nhịn không được đỏ bừng hốc mắt, cũng càng ôm chặt lấy hai anh em.

Những người còn lại cũng há hốc miệng, hoá ra bọn họ đều là người một nhà sao.

Bất ngờ qua đi, bọn họ lại cảm thấy xúc động vô cùng, trong thời kỳ này, còn có thể tìm được người thân yêu của mình thực sự là một chuyện vô cùng may mắn.Chẳng qua, nếu chỉ nhìn hình ảnh trước mặt thôi thì đúng thật là rất quái dị, hai thanh niên cao to khóc chít chít vừa ôm vừa gọi một thanh niên khác có vẻ lớn hơn một chút, thực sự là.....Hai anh em khóc một lúc rồi cũng dừng lại, lúc này thấy mọi người nhìn mình thì cũng ngại ngùng đỏ hết cả mặt.

Lúc này người trong đội Chung Khải cũng vội vàng tiến lên tự mình giới thiệu, nhóm Minh tỷ thấy vậy tất nhiên cũng tự giới thiệu bản thân.Giới thiệu xong, không khí giữa bọn họ cũng trở nên hoà hoãn hơn rất nhiều, nói chuyện với nhau cũng thoải mái hơn nhiều.

Lúc này, Vinh Minh Thời mới nhớ tới không thấy người đã gọi mình là đồ ăn kia:- Hình như đội ngũ của mọi người còn thiếu một người nữa phải không?!Lúc này nhóm Minh tỷ mới nhớ tới, ba của hai anh em Chung gia thì tự nhiên là chồng của Sử Nhã, thế nhưng lúc này Sử Nhã lại chạy đi bắt tôm rồi...Thế nhưng chưa đợi mọi người đi gọi Sử Nhã, cô đã tự mình trồi lên khỏi mặt nước rồi.

Sử Nhã mặc dù bơi ra khá xa, thế nhưng vẫn luôn chú ý đến khu vực gần bờ, bởi vậy khi thấy mấy người Minh tỷ lên bờ hết rồi không thấy xuống nữa, cô tự nhiên là sẽ lo lắng mà quay trở lại bờ.Không giống hai tên nhóc nhà mình giáp mặt rồi còn chưa nhận ra cha mình, Sử Nhã vừa liếc mắt một cái là đã nhận ra Chung Khải.


Vừa nhìn thấy hắn, chân cô cũng không bước nổi nữa, chỉ có ngây ngẩn nhìn về phía đó...Chung Khải tự nhiên là cũng nhìn thấy cô.

Hắn gần như không thể tin nổi nhìn vào mắt mình.

Dù sao thì lần cuối cùng bọn họ liên lạc, tình trạng của Sử Nhã đã rất rõ ràng rồi.

Hắn vốn đã chuẩn bị tinh thần âm thầm nuôi vợ zombie, đợi cô trở thành zombie cao cấp thức tỉnh kí ức rồi, hai tên nhóc của bọn họ cũng lớn, hắn liền tách ra khỏi đội ngũ rồi, cùng cô sống cuộc sống hai người.

Còn nếu như Sử Nhã thức tỉnh rồi lại không muốn ở cùng hắn nữa, vậy buông tay thôi, dù sao hắn cũng hi vọng cô được vui vẻ.Thế nhưng bây giờ khi hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt quen thuộc vô ngần kia, nhìn vào đôi mắt to tròn linh động của đối phương.

Chung Khải liền biết, cho dù qua bao nhiêu lâu đi chăng nữa, hắn vẫn là yêu cô như vậy, vẫn không thể buông tay cô ra được.Chung Khải cũng không đợi Sử Nhã lên bờ đi về phía mình, hắn trước tiên bước đến, bước thẳng vào trong nước, đi đến bên cô.

Đưa tay ra, trực tiếp kéo Sử Nhã vào trong lòng mình.Sử Nhã lúc này mới giật mình sực tỉnh, đôi mắt nhanh chóng đỏ lên, nước mắt cũng rồi xuống.


Cô khóc thấp thanh không thành tiếng, đôi tay không ngừng đánh loạn lên người chồng, phát tiết hết những cảm xúc sợ hãi, bất lực, lo lắng...!mà mạt thế mang tới.Những người khác cũng không đến gần quấy rầy hai người.

Chỉ là khi thấy cảnh tượng này, mọi người cũng không nhịn được mà xúc động trong lòng.Sử Nhã đánh đủ rồi thì lại quay sang ôm chặt lấy Chung Khải, thế nhưng nước mắt vẫn rơi không ngừng.

Chung Khải cũng không quan tâm này kia, chỉ nhẹ nhàng nâng đỡ Sử Nhã, cẩn thận hôn lên gương mặt cô, mắt, mũi, cái trán, hai má, môi,...!Giống như đang miêu tả dáng hình ái nhân của mình vậy.

Mỗi một nụ hôn đều vô cùng cẩn thận, chỉ mang theo tình yêu cùng trân trọng, chứ không hề mang theo dục vọng hay gì khác..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi