KHI THẾ GIỚI TRỞ THÀNH TRÒ CHƠI BÚP BÊ

Có lẽ thời gian cô dừng trước cửa lều quá lâu, Thẩm Mặc chú ý tới khác thường, hỏi cô: “Làm sao vậy?”

Bạch Ấu Vi suy nghĩ một lúc, cũng không giấu giếm, chỉ vào con thỏ nhung bên cạnh cửa lều: “Hình như con thỏ của tôi biết tự động đậy.”

Thẩm Mặc: “……”

Nếu không phải vẻ mặt Bạch Ấu Vi nghiêm túc, anh thật sự hoài nghi cô lại gây ra chuyện xấu để lăn lộn anh.

Bạch Ấu Vi nhặt lên con thỏ nhung, lăn qua lộn lại kiểm tra một lần, không thấy điểm nào không đúng, ngay trước mặt Thẩm Mặc, ném con thỏ nhung một lần nữa vào trong lều.

Lạch cạch.

Con thỏ dừng ở cái đệm, lăn hai vòng, bất động.

Bạch Ấu Vi nhíu mày nhìn một lúc, con thỏ trước sau bất động.

“Có thể tự em đặt vào đấy, quên mất?” Thẩm Mặc đi tới hỏi.

Bạch Ấu Vi liếc xéo anh một cái, “Tôi nhớ rõ bỏ nó vào túi, hai lần.”


—— Bạch Ấu Vi có cái túi vải buồm lớn, chuyên môn đặt đồ đạc của mình, khăn giấy khăn ướt di động bóp tiền lẻ, còn có súng đồ chơi, bùn ếch xanh, cùng với nấm bọt biển Trần Huệ đưa, ngày thường con thỏ cũng để trong đấy.

Đến cùng thì trời nóng, cứ ôm nó trong ngực cũng vướng bận, Bạch Ấu Vi chỉ lấy ra lúc tối đi ngủ làm gối ôm.

Cô suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng vỗ tay: “A! ~ tôi đã biết.”

Thẩm Mặc hỏi: “Biết cái gì?”

Bạch Ấu Vi nói: “‘một phần mười ta’ tác dụng là, người sử dụng có thể giải phóng điện năng trong phạm vi bán kính 2 mét, cho nên có phải tương đương với, nó không thể rời khỏi tôi vượt quá 2 mét?”

Cô buông đôi tay, đỡ bánh xe lùi về sau, “…… Hiện tại khoảng cách ước chừng là 1 mét, tôi lui lại thử xem.”

Thẩm Mặc nhướn mày, còn chưa nói chuyện, đã thấy con thỏ nhung trong lều giật giật.

Bạch Ấu Vi cũng thấy, cong khóe môi: “Đồ chơi này thật thú vị.”

Cô tiếp tục lui về phía sau.

Con thỏ nhung run run hai lỗ tai, chậm rãi ngồi dậy, tiếp theo, đầu nó chuẩn xác chuyển về hướng của Bạch Ấu Vi, rồi sau đó đứng dậy, hai cái chân ngắn nhỏ bước ra bắt đầu đi ra ngoài.

Con thỏ thật sự động đậy!

Vốn dĩ là cảnh tượng vô cùng kì dị, Bạch Ấu Vi lại rất vui mừng, thật sự bởi vì, con thỏ nhung tròn tròn này đi đường quá khôi hài!

Chân ngắn một mẩu, lúc đi đến vị trí cửa lều thì đi không nổi nữa, cả người bị nửa phần dưới của lều ngăn cản, cái chân ngắn dùng sức nhấc lên trên nhưng không thể nâng qua nổi!

Bạch Ấu Vi cười ha ha, còn định lùi về sau tiếp.

Thẩm Mặc duỗi tay túm chặt cô.

“Đừng lui thêm nữa, sẽ cháy.” Thẩm Mặc nói.

Xe lăn sắp lùi vào đống lửa.


Bạch Ấu Vi không lùi, trở lại lều trại nhặt lên con thỏ, cười nói: “Vậy tôi ném nó đi xa hơn, được không?”

Thẩm Mặc nhắc nhở cô: “Sẽ làm bẩn.”

Như vậy buổi tối không thể dùng làm gối ôm.

Bạch Ấu Vi: “Vậy anh giúp tôi bắt nó?”

Thẩm Mặc: “……”

Bạch Ấu Vi coi như anh cam chịu, vẫy tay với anh: “Anh cách xa một chút.”

Thẩm Mặc im lặng hồi lâu, cũng có chút bất đắc dĩ, xoay người đi hơn mười bước, sau đó nhìn cô.

Bạch Ấu Vi vẫn cứ vẫy tay: “Lại xa một chút!”

“……” Thẩm Mặc lại đi mười bước.

Bạch Ấu Vi: “Tôi ném đây.”

Sắc mặt Thẩm Mặc không đẹp, không biết có phải anh suy nghĩ quá nhiều không, anh cứ cảm thấy hiện tại giống như trò chơi ném đĩa bay cho cún đi nhặt.

“Không bắt được cũng phải nhặt về cho tôi nhé.” Bạch Ấu Vi ở nơi xa kêu.


Thẩm Mặc: “……”

Tranh thủ lúc Thẩm Mặc còn không hoàn toàn trở mặt, Bạch Ấu Vi vung cánh tay ném con thỏ nhung!

Con thỏ tạo thành một đường cong parabol màu trắng trong không trung sau đó bị Thẩm Mặc bắt lấy.

Anh lập tức cảm giác được cục bông trong tay giãy giụa.

Cái tay cái chân ngắn đều động đậy, anh không cầm được, cau mày siết chặt một chút, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay đau đớn! Theo bản năng buông lỏng tay ——

Con thỏ rơi trên mặt đất, điên cuồng bước về phía Bạch Ấu Vi!

“Sao lại thế này?” Bạch Ấu Vi đẩy xe lăn đi tới, vừa tiến vào phạm vi 2 mét, con thỏ lập tức bất động.

Cô nhặt lên con thỏ, đi đến trước mặt Thẩm Mặc, thấy chỗ lòng bàn tay anh hơi hồng.

Bạch Ấu Vi: “Nó cắn anh à?”

Thẩm Mặc một lời khó nói hết nhìn cô: “Nó điện giật anh.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi