KHI THẾ GIỚI TRỞ THÀNH TRÒ CHƠI BÚP BÊ



Súng lệnh là dùng đạo cụ một lần, nếu cô sử dụng đạo cụ, lúc này khẩu súng sẽ không êm đẹp còn ở trong tay cô.

Đôi mắt đen sẫm của Thẩm Mặc nổi lên vẻ giận dữ, âm u quét về phía bên kia.

Người nổ súng là Trương Hoa.

Lúc này hiển nhiên muốn tính sổ với Trương Hoa là điều không thể, Thẩm Mặc nổi cơn tức nắm chặt dao nhỏ, quay đầu đi trút giận lên con ếch xanh!
Mới vừa xoay người, anh thấy Đàm Tiếu hoảng loạn chạy tới, vừa lúc gặp thoáng qua!
“Chui vào trong vỏ!” Thẩm Mặc rống một câu với cậu ta.


“Má nó ông đây không khống chế được!” Đàm Tiếu mắng đến tê tâm liệt phế, “Thảo TMD chân của ông đây tự mình muốn chạy! Đây là ma pháp chó má gì chứ! Chân ông đây điên rồi! Ông đây muốn chết! Muốn chết a! Đã chết a a a a!!! ——”
Đầu lưỡi dài của ếch xanh bay tới nhanh như tia chớp, ngay cả Thẩm Mặc cũng không cứu được cậu ta!
Mắt thấy cái đầu lưỡi kia sẽ bắt dính lấy Đàm Tiếu, ai ngờ dưới chân cậu ta lảo đảo, ngã phịch một cái vào bùn lầy!
Đầu lưỡi của ếch xanh cuốn lấy một đống nước bùn xú uế.

Mùi vị không tốt, ếch xanh chép chép miệng, còn định le lưỡi, trên người bỗng nhiên đau đớn! Có một con người bé nhỏ dùng dao đâm vào thân thể nó, đang dùng từng nhát dao để bò lên!
Đau đớn khiến ếch xanh nhảy dựng lên, tiếng ếch kêu oang oang điếc cả tai!
Nề hà người leo lên người nó vô cùng nhanh nhẹn, quay cuồng giãy giụa chẳng những không thể ném rớt anh, ngược lại làm anh mượn cơ hội leo lên phần đầu nó, lưỡi dao đâm chặt vào khu vực giữa hai con mắt.

Ếch xanh dường như đã nhận ra nguy hiểm, lay động cái đầu, “Oa” một tiếng, hai chân đào bùn để chui vào trong!
Nhưng mà động tác của Thẩm Mặc còn nhanh hơn nó.

Anh rút con dao nhỏ ra hung hăng đâm vào một trong hai con mắt! Ngay sau đó anh nhanh chóng đâm vài cái, giống như đục lỗ dưa hấu!
Máu đỏ tươi và chất nhầy trong suốt vẩy ra, ếch xanh đau đến mức lăn lộn trên đất, đè lên vô số ốc đồng!
Thẩm Mặc từ đầu đến cuối không buông tha nó! Dao nhỏ đâm lần sau tàn nhẫn hơn lần trước! Con mắt kia gần như bị anh đâm thủng, đâm nát!
“Oa! ——”
Ếch xanh đau đớn kêu rên, toàn bộ đầu chui vào bùn, phát điên chui xuống dưới!
Thẩm Mặc đương nhiên không thể chui xuống cùng nó, anh lập tức buông lỏng, rút con dao nhảy ra, dừng ở một bên vỏ ốc đồng, rồi sau đó lưu loát trượt vào nước, vững vàng đứng yên.


Ếch xanh chạy thoát.

Đàm Tiếu bò dậy xem Thẩm Mặc, trong mắt không đơn giản là kính nể…… Mà là sợ hãi!
Khá lắm, một con quái vật lớn như vậy cũng bị anh ta ép cho lăn lộn đầy đất, chỉ bằng con dao gấp nho nhỏ? Mẹ ơi! Đây là cao thủ thần tiên từ đâu ra?!
Quá dọa người!
Kinh ngạc cảm thán trong chốc lát, Đàm Tiếu phát hiện nước bùn dưới chân đang nổi bong bóng.

Cậu phục hồi tinh thần, vỗ trán đét một cái, nhanh nhẹn khom lưng bắt lấy người trong bùn, dùng sức kéo ra!
Thừa Úy Tài khắp người là bùn bị nâng dậy, trong miệng ọc ra nước bùn màu đen, hai mắt nhắm nghiền, đã bất tỉnh nhân sự.

Đàm Tiếu khiêng ông dậy, dùng sức đè ép bụng ông.

Càng nhiều nước bùn từ trong miệng thầy Thừa phun ra.

“Ông già, ông đừng chết a, nếu không phải ông nằm ở đây vướng chân tôi, vừa rồi tôi chắc chắn đã mất mạng! Về sau mạng của tôi chia cho ông một nửa! Chỉ cần anh Tiếu tôi sống một ngày, sẽ không để ông chết trước! Tích thủy chi ân dũng tuyền báo (1), chúng ta lang bạt giang hồ, thà rằng bỏ mệnh cũng không thể ném xuống người anh em của mình!”
(1) Cổ nhân dạy: “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”.

Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.


Sống không có ơn nghĩa, một mực đòi hỏi, không biết hồi báo sẽ tự làm khánh kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân.

Anh nói một đống dong dài, đè bụng rồi lại ấn phổi, cuối cùng xoay người ấn huyệt nhân trung nhưng ông cụ vẫn không tỉnh.

Thẩm Mặc nói: “Cậu buông ông ấy ra đã!”
Đàm Tiếu kính sợ Thẩm Mặc, nhanh nhẹn làm theo.

Thẩm Mặc đi tới nhìn, nhíu mày nói: “Trên đầu có ứ đọng, chắc là đập vào ốc đồng rồi ngất đi, cũng có thể là thời điểm chạy bị người ta đẩy, vừa rồi súng nổ, tất cả mọi người rối loạn, có thể nhặt về một cái mạng cũng là vận khí.


Đàm Tiếu nghe xong liên tục gật đầu.

Anh không dám bỏ Thừa Úy Tài vào ốc đồng, sợ ông cụ chết ngạt bèn đặt ông vào kẽ hở nằm giữa vách đá và cánh đồng ốc, bày ra tư thế ngồi.

Sau khi an trí xong xuôi, anh đột nhiên hoàn hồn, xoay người trừng mắt hỏi Thẩm Mặc: “Súng nổ?…… Anh nói âm thanh ban nãy là súng?! Má nó! Ai TMD nổ súng?! Đi ra cho ông đây! Có súng không bắn vào ếch xanh, bắn loạn rầm rầm cái rắm!!!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi