KHI THẾ GIỚI TRỞ THÀNH TRÒ CHƠI BÚP BÊ

Một cái siêu thị lớn như vậy, đồ vật bên trong trống rỗng tám phần, nhưng không hề bị lộn xộn, các kệ để hàng chỉnh chỉnh tề tề như cũ.

Bạch Ấu Vi: “Không cần suy nghĩ, chắc hẳn là cho nhân viên rút lui có tổ chức.”

Dừng một chút, cô lại nói: “Dương Châu không có thú bông, nhưng có sương mù, có lẽ nhân viên đột nhiên rút lui có liên quan đến đám sương mù kia.”

Mọi việc nên có nguyên nhân, nếu không nhiều người như vậy, không có khả năng mất tích vô duyên vô cớ.

Thẩm Mặc tán đồng với quan điểm cô, trầm ngâm nói: “Đi quá sạch sẽ.”

Mọi người không nói chuyện trong chốc lát.

Sơ tán nhân viên không phải chuyện đơn giản, đặc biệt trong tình trạng cắt điện mất mạng, không nên chẳng có chút dấu vết nào.


Lấy một ví dụ đơn giản nhất, thông báo mọi người đi tị nạn ở xx, ít nhất yêu cầu có biểu ngữ chứ? Băng rôn cỡ lớn, cờ xí bắt mắt, thông báo dán đầy trên tường…… Vậy mà bọn họ không hề phát hiện mấy thứ này.

“Còn có một khả năng……” Ánh mắt Bạch Ấu Vi sâu thẳm dừng trên mặt Thẩm Mặc, “Chỉ cần nhân số giảm thiểu đến con số nhất định, khi sơ tán có thể làm được không để lại dấu vết.”

Nếu chỉ còn lại mấy chục người, hét to một tiếng là có thể nhanh chóng rút lui.

Thẩm Mặc nhìn phía nơi xa: “Lại tìm thử xem.”

……

Xe việt dã từ từ chạy về hướng Bắc dọc theo kênh đào, có phần lang thang không có mục tiêu.

Hơn phân nửa thành phố bị sương trắng bao phủ, không chỉ có thầy Thừa không về được nhà, Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc cũng không về nhà được.

—— Nhà họ Thẩm ở Dương Châu có khu nhà vườn tư nhân, gần sát với khu phong cảnh Tây Hồ, hiện tại nó cũng bị nhấn chìm trong màn sương trắng, làm người ta không dám tới gần.

Con đường lặng ngắt như tờ dường như không có điểm cuối.

Khi sắp đến đường An Khang, con đường phía trước loáng thoáng hiện ra hai bóng người.

Chờ xe đến gần, có thể nhìn ra là hai học sinh trung học mặc đồng phục của trường, một người ôm túi đồ rất to, một người khác trên vai cõng một túi gạo.

Đây là lần đầu tiên từ khi bọn họ tiến vào thành phố Dương Châu nhìn thấy người sống.


Thẩm Mặc cho xe giảm tốc, chạy xe đến bên cạnh hai nam sinh, hỏi họ: “Người trong thành phố đi đâu cả rồi, hai em biết không?”

Hai nam sinh dừng lại bước chân, cảnh giác đánh giá bọn họ, cũng đánh giá xe của bọn họ.

—— Diện mạo Thẩm Mặc lạnh lùng, đường nét giữa lông mày lạnh nhạt, còn xe việt dã rất rộng cao lớn, đầy tro bụi, giống như chủ nhân của nó cho người ta cảm giác không dễ chọc.

Hai nam sinh trao đổi ánh mắt với nhau, đều không nói chuyện.

Thầy Thừa dò đầu ra từ cửa sổ sau xe, hiền lành hỏi: “Chúng tôi tới tị nạn Dương Châu, trên đường bị trì hoãn hai ngày, thật vất vả đến được đây, kết quả không nhìn thấy một bóng người. Hai cậu bạn nhỏ, hai đứa biết chuyện gì xảy ra không?”

Không biết có phải khí tức của người giáo viên trời sinh hợp với học sinh hay không, sắc mặt nam sinh rõ ràng thả lỏng hơn hẳn.

Cậu nam sinh cao hơn nói: “Các người đi lầm đường, người tị nạn đều đến cảng Dương Châu, chờ chuyến tàu tiếp theo mới đi được.”

“Thuyền?!” Đầu Đàm Tiếu cũng ló ra, kinh ngạc hỏi hai người, “Muốn đi đâu mà cần ngồi thuyền hả, tôi bị say sóng, làm sao bây giờ?”


Hai nam sinh: “……”

Khi hai người trông thấy quả đầu xám tro và đôi khuyên tai sáng lóa của Đàm Tiếu, họ đồng thời co rụt lại, tiếp theo trong ánh mắt lại lần nữa lộ ra sự nghi ngờ, như thể hoài nghi đám người Thẩm Mặc có dụng ý xấu.

“Đàm Tiếu, anh dọa mấy đứa nhóc sợ.” Bạch Ấu Vi ngồi ở ghế phụ, giọng điệu lạnh nhạt.

“Hả?” Đàm Tiếu càng giật mình, duỗi tay chỉ mặt mình, “Tôi lớn lên rất dọa người sao?”

“Anh lớn lên không dọa người, có điều hai bạn nhỏ nhát gan.” Bạch Ấu Vi nhẹ nhàng bâng quơ.

Sắc mặt hai nam sinh ửng đỏ.

Vì chứng minh lá gan mình không nhỏ, một người trong đó nhanh chóng trả lời: “Các người tới quá muộn! Dương Châu nổi sương mù, người bị vây trong sương mù không một ai ra ngoài, những người khác đều ngồi thuyền đi rồi! Hiện tại chỉ có ở trên mặt nước mới an toàn, các người mau tới cảng Dương Châu, đi chậm không chen nổi lên thuyền đâu!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi