KHI THIÊN QUAN TỨ PHÚC GẶP MA ĐẠO TỔ SƯ

Chỗ Sư Thanh Huyền gặp phải Lam Khải Nhân không xa căn phòng lắm, với khả năng nghe của Quỷ vương Tuyệt cảnh thì tất nhiên Hạ Huyền đều nghe thấy hết.

Sư Thanh Huyền về đến phòng, thở dài một hơi nói: “Xin lỗi nhé, bây giờ không thể mời huynh ăn rồi. Hôm nào xuống chân núi ăn sau vậy.”

Dừng một chút, Sư Thanh Huyền nói tiếp: “Tạm thời anh trai ta không tìm được nơi này đâu. Nếu huynh ấy tìm tới ta sẽ khuyên huynh ấy, mấy ngày này huynh đợi ở đây được không?”

“Được.” Hạ Huyền gật đầu.

Sư Thanh Huyền lấy ra một bộ đồng phục chuẩn bị thay vào rồi đi chép gia quy: “Hạ huynh… ta thay quần áo một lát.”

Hạ Huyền hiểu ý, ra khỏi phòng Sư Thanh Huyền.

Hắn nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi, lấy đai trán của Sư Thanh Huyền ra nghĩ xem rốt cuộc đai trán này có gì đặc biệt mà có thể khiến cho vị lão tiên sinh kia tức giận đến vậy.

Lúc này trùng hợp Lam Tư Truy đến thăm Sư Thanh Huyền, vừa qua khúc quanh đã nhìn thấy một thanh niên áo đen đứng trước cửa phòng của Lam Ngữ Huyền, còn cầm đai trán của Cô Tô Lam thị trong tay.

Tập trung nhìn kỹ hơn, đây không phải chính là vị Quỷ vương hôn Ngữ Huyền trong cung điện dưới đất đấy ư?

Quả nhiên là hắn tháo đai trán của Ngữ Huyền xuống. Lam Tư Truy nghĩ thầm, người này có quan hệ gì với Lam Ngữ Huyền? Ngữ Huyền quen biết hắn từ bao giờ? Chẳng lẽ là tình nhân kiếp trước?

Lúc này Hạ Huyền đẫ nhìn thấy Lam Tư Truy, cậu không thể làm gì khác đành tiến lên hành lễ:

“Chào công tử.”

Hạ Huyền gật đầu, nhìn Lam Tư Truy do dự trong chốc lát rồi hỏi: “Đai trán của các ngươi có ý nghĩa gì đặc biệt à?”



Thì ra là ngài không biết.

Lam Tư Truy cảm khái trong lòng, sao ai cũng giống Ngụy tiền bối hết vậy, không biết cũng dám lần mò.

Chỉ là oán thầm thì oán thầm thôi, Lam Tư Truy không dám nói ra lời, đành thuật lại y nguyên lời giải thích từng nói với Ngụy Vô Tiện trước kia:

“Là thế này. Đai trán của Cô Tô Lam thị mang ý nghĩa ‘trói buộc bản thân’. Mà vị tổ tiên Lam An lập ra Cô Tô Lam thị đã nói, chỉ khi đứng trước người định mệnh, người mình xiêu lòng, mới có thể vứt bỏ mọi trói buộc. Vậy nên giáo huấn truyền xuống qua các thế hệ đều là đai trán nhà chúng ta là đồ vật cực kỳ cực kỳ cá nhân, vừa nhạy cảm vừa quý giá, ngoại trừ bản thân ra, không ai được tuỳ tiện chạm vào hay gỡ xuống, càng không thể buộc lên người khác, đây là điều cấm kỵ. Chỉ có người định mệnh đặt trong lòng mới có thể chạm vào.”

Hạ Huyền nhìn đai trán trong tay, thì ra là có chuyện như vậy.

Lúc này Sư Thanh Huyền thay quần áo xong, mở cửa ra nói: “Vào đi Hạ huynh, ớ, Tư Truy ngươi đến rồi.” Hạ Huyền đưa đai trán trong tay mình cho y:

“Trả cho ngươi.”

Sư Thanh Huyền nhìn thoán qua Lam Tư Truy, lúng túng nhận lấy đeo lên: “Cảm ơn…”

“Ngươi không sao chứ Ngữ Huyền?” Lam Tư Truy nói: “Ta đến thăm ngươi xem thế nào, có bị thương gì không?”

“Không sao, ta lợi hại như vậy, bị thương thế nào được.” Sư Thanh Huyền nói: “Nhưng vừa rồi gặp phải tiên sinh, bị phạt chép gia quy.”



Vân Mộng.

Giang Trừng đang ở võ trường quan sát Kim Lăng tu luyện, đứng bên cạnh chỉ tay nói:

“Trọng tâm phải vững, lòng bàn chân không được lung lay, lùi lại, đừng sốt ruột…”

“Cậu.” Kim Lăng bất mãn nói: “Dù gì con cũng là tông chủ một môn, người có thể đừng xen vào nhiều như vậy được không?”

Giang Trừng cốc đầu Kim Lăng một phát: “Tông chủ thì sao nào? Cũng vì ngươi là tông chủ cho nên đám thầy dạy ở Lan Lăng Kim thị dạy ngươi tu luyện mới không dám chọc giận ngươi, bọn họ chỉ biết khua môi múa mép lời ngươi thích nghe, dụ dỗ chơi đùa cùng ngươi, chỉ có ta mới có thể quản ngươi.”

Lúc này, đột nhiên một môn sinh Giang gia đi vào bẩm báo: “Tông chủ, Cô Tô Lam thị Hàm Quang Quân đến, còn dẫn theo hai người lạ.”

“Lam Vong Cơ.” Giang Trừng cau mày hỏi: “Hắn tới làm gì?”

Đến khi Giang Trừng nhìn thấy Lam Vong Cơ, bên cạnh hắn còn có hai người đi cùng, một người áo trắng một người áo đỏ, lại không thấy Ngụy Vô Tiện đâu.

Giang Trừng hành xử đúng theo nguyên tắc mời trà cho Lam Vong Cơ: “Hàm Quang Quân đến Vân Mộng của ta làm gì thế?”

Lam Vong Cơ nói thật: “Có việc phải phiền đến Giang tông chủ.”

“Hử? Hàm Quang Quân có việc cần đến sự giúp đỡ của ta?” Giang Trừng hỏi: “Nói đi, chuyện gì?”

Lam Vong Cơ không trả lời mà lấy ra một con lật đật.

Dù con lật đật này không lớn nhưng Giang Trừng liếc mắt đã nhận ra đây là hình dáng của Ngụy Vô Tiện, không cầm lòng được vươn tay chọt một cái:

“Ngụy Vô Tiện lại đang làm thứ tà ma ngoại đạo gì?”

Hoa Thành hừ lạnh, con lật đật phun ra khói mù màu đỏ biến thành một người.

Đậu Tử vẫn ở trong cơ thể của Ngụy Vô Tiện, nó nhìn xung quanh, biết không chạy được nên cứ vậy hờ hững nhìn thẳng về phía trước.

Giang Trừng không biết chuyện Ngụy Vô Tiện bị đoạt xá, thấy vẻ mặt lãnh đạm không có tình cảm này của y thì ngây người:

“Ngụy Vô Tiện làm sao vậy?”

Lúc này, một người giấy từ trong ngực Lam Vong Cơ bay ra, lượn quanh Giang Trừng vài vòng.

“Đây là… Ngụy Vô Tiện?” Giang Trừng nhìn người giấy, hắn từng nhìn thấy Ngụy Vô Tiện hóa thân, suy xét trong giây lát đã hiểu:

“Ngụy Vô Tiện bị đoạt xá?”

Thấy Lam Vong Cơ ngầm thừa nhận, Giang Trừng không nhịn được mỉa mai: “Di Lăng Lão Tổ ngự quỷ vô số, cuối cùng cũng có một ngày gieo gió gặp bão.”

Tạ Liên vẫn đứng nghe bên cạnh, nghĩ thầm giọng điệu của người này không kém Mộ Tình tý nào.

“Nói vậy là các ngươi đến tìm ta là muốn để ta dùng Tử Điện trừ bỏ lệ quỷ trong cơ thể của y nhỉ.”

Nói xong, một tia sét tím bùng lên, Tử Điện trên tay Giang Trừng biến thành hình dạng một cái roi.

Đậu Tử ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không có ý muốn chạy trốn.

“Ngụy Vô Tiện, hôm nay ngươi nợ ân tình của ta.”

Giang Trừng quất một roi xuống, hồn phách của Đậu Tử bị tách ra khỏi cơ thể, Tạ Liên tiện tay bắt lấy nó.

Người giấy Ngụy Vô Tiện nương nhờ cũng nhẹ nhàng rơi xuống đất mất đi sinh mệnh.

Ngụy Vô Tiện vừa trở lại trong cơ thể của mình, Giang Trừng lại quật tiếp một roi, y bị quất đau cả lưng bèn mắng to:

“Đệt mợ Giang Trừng, con mẹ nó ngươi trả đũa.”

“Ngại quá, bị trượt tay.”

[Hết chương 25]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi