KHI THIÊN QUAN TỨ PHÚC GẶP MA ĐẠO TỔ SƯ

“Ơ, hai người các ngươi không cùng họ à?” Lam Ngữ Huyền hỏi.

“Chúng ta không phải là anh em ruột.” Tạ Liên mỉm cười trả lời.

“Ra là thế.” Lam Ngữ Huyền cũng không nghĩ nhiều bèn dẫn Tạ Liên ra ngoài: “Đi thôi Tạ công tử, một lúc nữa chúng ta vào trấn, ta sẽ tìm một chỗ mời huynh uống… uống trà.”

Thật ra ban đầu cậu ta định nói là uống rượu nhưng nhớ ra Hàm Quang Quân vẫn đang ở đây cho nên nhanh chóng đổi thành uống trà.

Tạ Liên thầm nghĩ không phải đi trừ ma à? Sao lại biến thành uống trà rồi? Y còn chưa kịp lên tiếng thì Ngụy Vô Tiện đã tiến lên kéo Lam Ngữ Huyền lại.

Lam Ngữ Huyền cũng giật mình, suýt nữa làm rơi cây quạt xuống đất: “Ngụy… Ngụy tiền bối làm gì đấy?”

“Ngữ Huyền, ngươi biết uống rượu hả?”

Lam Ngữ Huyền nghiêm túc: “Ta đâu có biết uống rượu đâu.”

Ngụy Vô Tiện nhìn cậu ta nói chuyện còn vô thức liếc về phía Lam Vong Cơ, thầm hiểu rõ trong lòng bèn nói:

“Nói thật đi, có ta ở đây Lam Trạm sẽ không phạt ngươi đâu.”

Vẻ mặt Lam Vong Cơ không thay đổi cũng không phản bác lời nói của Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện tiếp tục vỗ vỗ Lam Ngữ Huyền: “Nói thật đi, từng uống rượu rồi hử?”

Lam Ngữ Huyền không đáp.

“Nói đi mà.” Ngụy Vô Tiện tiếp lời: “Nếu hắn dám phạt ngươi chép gia quy, ngươi tìm ta chép giúp ngươi.”

“Lời này là thật ạ?”

“Đương nhiên.”

“Trồng cây chuối?”

“Trồng cây chuối.”

Ngụy Vô Tiện sảng khoái đồng ý, dù sao Lam Vong Cơ sẽ không thật sự phạt y.

Lam Ngữ Huyền lấy can đảm:

“Từng uống rồi.”

“Sức uống thế nào?”

“Tạm được.”

“Kỳ ghê!” Ngụy Vô Tiện vỗ đùi: “Cuối cùng Lam gia cũng có một người uống được rượu.”

“Có ý gì? Tửu lượng của Hàm Quang Quân không tốt hả?”‘

Lam Ngữ Huyền không hiểu câu này của Ngụy Vô Tiện có ý gì, tửu lượng của những người khác trong Lam gia đều kém lắm ư?

Lam Ngữ Huyền rất thích kết bạn, nhân duyên với các nhà khác đều rất tốt. Trước đây ra ngoài săn đêm với tu sĩ nhà khác từng uống rượu, tự nhận tửu lượng cũng tạm được. Nhưng Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu nên bình thường Lam Ngữ Huyền không dám uống, càng không dám uống ở Lam gia cho nên chưa từng nghĩ đến vấn đề tửu lượng của những người khác có tốt hay không.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Ngụy Vô Tiện cười một tràng: “Tốt, khá tốt ấy, lần sau ta bảo hắn uống cho ngươi xem.”

“Ngụy Anh.” Rốt cuộc Lam Vong Cơ không nhịn nổi nữa, túm y lôi về.

“Sao thế? Không vui à?” Ngụy Vô Tiện ngả người vào trong ngực Lam Vong Cơ, lấy tay nâng cằm hắn lên.

Lam Vong Cơ cũng thuận theo hơi ngửa cằm lên, ôm eo y nói: “Không phải, đừng nghịch ngợm nữa.”

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ tỏ vẻ không sao cả, cảm thấy vô cùng đáng yêu bèn ôm mặt Lam Vong Cơ hôn “chụt” một cái.

Hoa Thành bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng quay đầu nhìn về phía Tạ Liên.

Tạ Liên cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm của Hoa Thành đang nhìn mình: “???”

Hoa Thành nở nụ cười nhưng cũng không nói gì cả. Lam Tư Truy đứng sau chợt nhớ ra từ nãy đến giờ vẫn chưa hỏi Tạ Liên là tu sĩ nhà nào bèn thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, lúc nãy chưa kịp hỏi Tạ công tử là tu sĩ nhà nào thế?”

Tạ Liên đáp: “Không thuộc nhà nào cả, ta một mình một người.”

Lam Tư Truy: “Thì ra là tán tu cao nhân lánh đời, thảo nào có tu vị cao đến vậy.”

Tạ Liên cười nói: “Không tính là cao nhân lánh đời gì đó đâu.”

Lam Ngữ Huyền thấy Ngụy Vô Tiện không để ý đến mình nữa, thầm nghĩ không biết có phải mình đã hỏi một câu không thích hợp rồi không bèn nhanh chóng mở quạt che mặt mình lại.

Nếu Ngụy tiền bối đã đảm bảo rồi thì chắc Hàm Quang Quân sẽ không phạt mình đâu chứ, chắc thế nhỉ?

Tạ Liên nhìn Lam Ngữ Huyền một lát, khẽ thở dài rồi nói: “Vị Lam tiểu công tử này rất giống một người bạn cũ của ta.”

“Hả?” Lam Ngữ Huyền hứng thú: “Bạn cũ đó thế nào?”

“Một người bạn rất thân của ta, tính cách sôi nổi, ra tay hào phóng, có lòng hiệp nghĩa, là một người rất tốt.” Tạ Liên nói: “Chắc hẳn các ngươi chưa nghe câu chuyện Thiếu Quân Khuynh Tửu bao giờ đúng không?”

“Chưa nghe bao giờ.”

Tạ Liên thầm nghĩ chưa nghe thấy bao giờ là đúng rồi, đã mấy trăm năm rồi mà.

“Người bạn kia của ta khi còn nhỏ, sau lúc tu đạo thường say rượu nằm trên đài cao. Có lần ở trên lầu cao nhìn thấy ác bá ức hiếp dân lành đã thuận tay đổ rượu ngon trong chén xuống trúng vào đầu tên ác bá kia khiến hắn ngất xỉu, được truyền tụng trong chốc lát đã trở thành mỹ cảnh.”

“Bạn của Tạ công tử quả là hiệp nghĩa.” Lam Tư Truy nói: “Nếu có người bạn thân này rồi, vì sao Tạ công tử không đồng hành cùng y?”

“Bởi vì y đã qua đời rồi.” Tạ Liên nói.

“Hả?” Lam Ngữ Huyền kinh ngạc: “Qua đời?”

“Không có gì ngạc nhiên cả.” Tạ Liên đáp: “Người già rồi sẽ chết thôi.”

“Cái gì? Thì ra bạn cũ của Tạ công tử là một ông lão.” Lam Ngữ Huyền nói.

Tạ Liên thở dài: “Con người đều sẽ già đi. Trừ khi phi thăng thành thần, nếu không ai cũng sẽ có ngày trở thành một ông lão.”

Ngụy Vô Tiện còn đang liếc mắt đưa tình với Lam Vong Cơ nên đi sau cùng từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng:

“Nhưng ta nghĩ sợ là hai người các ngươi không như vậy đâu?”

Tạ Liên sửng sốt: “Sao Ngụy công tử lại nói như vậy?”

“Ta quan sát hai người các ngươi rất lâu rồi, kiếm pháp của Tạ công tử rất cao, nếu có vị tu sĩ thế này trong bách gia tiên môn thì không lý nào ta lại không biết. Đương nhiên nếu ngươi là cao nhân lánh đời gì đó bế quan quanh năm thật thì cũng có khả năng ta chưa gặp ngươi bao giờ. Nhưng đứa bé bên cạnh ngươi kia có hơi thở rất quỷ dị, nhìn thế nào cũng không giống người sống.” Ngụy Vô Tiện nói: “Hoa Thành, không phải là Hoa thành chủ của chợ Quỷ đó chứ?”

Tạ Liên đang định giấu giếm giúp hắn vài câu, không ngờ Hoa Thành lại lập tức thừa nhận:

“Đúng vậy, ngươi muốn thế nào?”

“Chẳng thế nào cả, hỏi vài câu mà thôi.” Ngụy Vô Tiện nói: “Nghe nói đạo lữ của Hoa thành chủ là một người đàn ông, hơn nữa còn là thần quan phi thăng trên Thượng Thiên Đình, chắc hẳn chính là Tạ công tử đây?”

Tạ Liên khẽ thở dài, thành thật thừa nhận: “Là ta.

[Hết chương 3]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi