KHI TÓC MAI ĐÃ BẠC, NGƯỜI CÓ CÒN BÊN TA?

Editor: Meounonna

Buổi tối Du Dao nghỉ ngơi trong phòng khách ở tầng hai. Phòng của Giang Trọng Lâm nằm ở tầng một, chỉ có mình cô ở trên tầng hai này.

Du Giang nằm ở trên giường, trằn trọc không ngủ được. Không biết là tại phòng cách âm tốt quá hay vì Giang Trọng Lâm quá im lặng, Du Dao không nghe được bất cứ tiếng động nào ở tầng dưới truyền tới hết, ngay cả tiếng máy lạnh trong phòng cũng không có âm thanh nào truyền lên.

Căn phòng xa lạ được trang trí đơn giản lạnh lẽo, vừa nhìn là biết ngay chưa từng có người ở, tuy không có mùi hương lạ gì, nhưng lại khiến Du Dao cảm thấy rất khó chịu. Lúc còn trẻ cô phóng túng ương ngạnh cực, sau hai mươi mấy tuổi thì rốt cuộc mới đỡ được một chút, có điều cũng chỉ là đỡ hơn có chút xíu thôi, nên là cô nhịn một hồi cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.

Xốc chăn lên, cô bật xuống giường, nhảy thật là mạnh trên sàn nhà, phát ra tiếng “thịch, thịch, thịch”. Người ở dưới ngoại trừ bị điếc ra, chắc chắc sẽ nghe thấy.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc, Giang Trọng Lâm từ dưới tầng lên gõ cửa.

“Sao vậy, có chuyện gì sao?”

Du Dao mở cửa ra để anh đi vào, không có chuyện gì nhưng lại kiếm chuyện mà bảo: “Trong phòng nóng quá, em ngủ không có được.”

Giang Trọng Lâm vẫn mặc quần áo dài tay, xem chừng là vẫn chưa ngủ. Kỳ lạ ghê, mấy người già khác không phải là đều đi ngủ sớm à?

Ngó xem bảng hiển thị nhiệt độ trong nhà, Giang Trọng Lâm trong lòng than thở, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay nhiệt độ giảm, độ ấm trong nhà chỉnh 28 độ là hợp nhất, lạnh chút nữa dễ bị cảm lắm.”

“Vậy cũng không được, em thấy nóng lắm.” Du Dao làm sao làm vẫn cứng miệng.

Tính tình khó chiều này của Du Dao đã lâu rồi Giang Trọng Lâm không “chịu trận”, bây giờ sau 40 năm xa cách, hình như anh vẫn cứ đón lấy một cách thật trơn tru, im lặng không nói gì mà chỉnh nhiệt độ thấp xuống một xíu, thấy Du Dao cứ nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển điều hoà, Giang Trọng Lâm không yên tâm lắm, trước khi đi còn dặn: “Không được chỉnh thấp nữa, trước khi ngủ nhớ đắp tấm chăn mỏng kia đấy”

Khi anh nói những câu này, ẩn hiện đâu đó bóng dáng anh năm ấy, là một cậu chàng hay càm ràm. Đợi Giang Trọng Lâm đi rồi, Du Dao quay lại giường nằm xuống.

Lúc trẻ thật ra Giang Trọng Lâm sống rất là cẩu thả, không bao giờ đi để ý những chuyện này, có điều là sau khi kết hôn với Du Dao, bèn rất để ý những chuyện vặt vãnh như thế, dường như anh nhận ra mình đã lập gia đình, phải chăm sóc vợ yêu mình cho tử tế. Mỗi ngày anh bận làm nghiên cứu, suốt ngày quên trước quên sau, trí nhớ không tốt lắm, mỗi khi muốn ghi nhớ một chuyện nào đó anh phải hí hoáy ghi vào cuốn sổ tay, trước khi ra ngoài hay trước khi về nhà đều phải móc ra xem.

Du Dao có lúc vì tò mò lật lật cuốn sổ ấy ra xem, phát hiện trên đó viết rất lung tung, công việc và sinh hoạt viết xen kẻ lộn xộn với nhau, đại loại như là “hôm nay tan làm phải mua vịt kho 1”, “Du Dao không ăn gừng”, “Kỷ niệm kết hôn 3 tháng phải nhớ mua hoa”, cũng có một số là về vấn đề nghiên cứu của anh, Du Dao coi không hiểu, cũng không để ý lắm, chỉ cảm thấy năm 2018 rồi mà vẫn còn đem theo sổ tay làm note rất là ngốc, trực tiếp ghi chú lên di động không phải là được rồi à. Nhưng Giang Trọng Lâm bảo rằng, có nhiều chuyện phải tự tay ghi vào vở, thì mới nhớ được càng lâu.

Hồi tưởng lại, bực tức trong lòng của Du Dao dần nguội đi, cô ngưỡng mặt nhìn lên trần nhà đã dần ảm đạm, duỗi tay kéo chăn mỏng bên cạnh đắp lên người, nhắm mắt lại.

“Du Dao, anh hy vọng em không miễn cưỡng bản thân.”

Du Dao ngẫm lại hồi chiều ở ghế sô pha, vẻ mặt của Giang Trọng Lâm khi nói những lời này. Từ sau khi gặp cô, anh vẫn rất bình tĩnh, sự bình tĩnh này thậm chí có chút quá đáng, nên mới làm cho Du Dao cảm thấy không bình thường, người vợ 40 năm chưa từng gặp tự dưng xuất hiện, không lẽ không nên có chút kích động chăng?

Có lẽ 40 năm thật sự quá lâu, lâu đến mức có thể quên đi hoàn toàn một người, cảm giác gì cũng không còn nữa, nên tất nhiên sẽ không kích động. Nếu sự thật là như thế, thật ra cũng là lẽ thường tình, tất cả mọi thứ trên thế giới này đều có thể thay đổi, con người đương nhiên cũng có thể.

Dưới lầu, Giang Trọng Lâm ngồi trầm ngâm trên chiếc ghế trước cửa sổ sát đất, mắt kính được anh gỡ xuống đặt lên bàn nhỏ, ánh mắt của ông lão đã không còn sự bình tĩnh và cơ trí hiểu rõ hết thảy, mà lúc này mang theo thần sắc mờ mịt bất định.

Đúng lúc này, trên lầu lại vang lên tiếng “thịch, thịch, thịch” có tiết tấu, làm Giang Trọng Lâm chợt tỉnh. Anh ngước mắt nhìn lên lầu, lấy mắt kính đeo lên, vịn chừng tay ghế đứng lên, khẽ cười thở dài lắc đầu: “Cao tuổi cũng có cái hay, không như người trẻ, cảm xúc gì cũng dễ bộc lộ ra ngoài”

“Người trẻ cũng sẽ nhìn không ra người già đang suy nghĩ điều gì.” Anh cười, thầm lẩm bẩm trong miệng nhưng trong ánh mắt lại toàn là nỗi đau.

Anh đi lên lầu, thấy Du Dao đang khoanh tay dựa trên cửa.

“Sao vậy em?” Anh hỏi

Du Dao sầm mặt, “Khát nước, không biết đường đi uống.”

“À.” Giang Trọng Lâm hiểu rõ, “Anh đi rót nước cho em.”

Anh xoay người đi xuống lầu, Du Dao lẽo đẽo đi theo sau.

Giang Trọng Lâm: “Anh đi rót cho, em đi nghỉ đi.”

Du Dao: “Ờ.” Không dừng bước chân, vẫn bám lấy ngay sau Giang Trọng Lâm.

Giang Trọng Lâm không nói gì nữa.

Tới nhà bếp rót nước cho cô xong, Giang Trọng Lâm theo đó mà chỉ cho cô cách sử dụng những vật dụng trong nhà, trải qua 40 năm đổi mới, rất nhiều vật dụng đã có sự thay đổi không hề nhỏ.

Lúc Du Dao ra ngoài mua đồ ăn không đem theo di động, ngay lúc này cô nhìn Giang Trọng Lâm mở lên màn hình lớn khảm trên tường ở phòng khách, chỉ cho cô cách chuyển kênh, lúc này mới nhớ ra một chuyện.

“Điện thoại di động bây giờ ra làm sao?”

Giang Trọng Lâm lấy ra một cái nút màu đen trên dây đồng hồ mình, cái nút nho nhỏ nằm ở trên tay anh, biến thành một cái màn hình to bằng lòng bàn tay.

“Bây giờ di dộng tích hợp với căn cước và thẻ ngân hàng hồi xưa cùng với một số thẻ khác, chứng minh nhân thân, chi tiêu, xem tin tức, liên lạc, dùng cái này hết, tất cả hệ thống an toàn và điều khiển trong nhà đều kết nối với cái này. Nó cũng có thể thay thế lap top, bây giờ rất nhiều người đều sài cái này để xử lý dữ liệu.” Giang Trọng Lâm giải thích.

Du Dao thấy thế nói: “Em tưởng là màn hình sẽ trở nên lớn hơn.”

Giang Trọng Lâm: “Có thể tự mình điều chỉnh màn hình lớn nhỏ, anh quen với cỡ nãy hơn.” Nói rồi anh làm lại lần nữa, quả nhiên màn hình có thể thay đổi to nhỏ tuỳ thích.

Du Dao cuối cùng cũng tìm ra chuyện khiến bản thân khá là thích thú trong 40 năm sau, lúc trước cô phiền nhất là cả đống giấy tờ chứng minh, chứng nhận, căn cước, và điện thoại càng lúc càng lớn đem theo bên mình không tiện.

“Ngày mai đưa em đi làm chứng minh thư, hộ khẩu, luôn tiện mua điện thoại cho em luôn.”

“Ừm.” Du Dao ngồi trên ghê sô pha, lấy điều khiển tivi, bắt đầu nghiên cứu nó.

Thấy điệu bộ vật vờ nửa nằm nửa ngồi vùi đầu vào nghịch remote của cô, xem vẻ là không thèm trả lời anh, Giang Trọng Lâm nhớ lại ngày trước, Du Dao cũng như thế này, cô thích chơi game, lúc không đi làm là cứ chơi game mê mẩn, là một đứa trẻ to xác nghiện game điển hình. Anh đứng bên một lát, y chang như người cha khuyên răn con gái một cách bất đắc dĩ: “Hôm nay em cũng mệt rồi, hay là giờ đi ngủ trước đi đã, ngày mai lại tìm hiểu cái này sau.”

Du Dao đầu cũng không thèm ngẩng, “Em ngủ không được.”

Hết cách, Giang Trọng Lâm đành đi chỗ khác, không phiền cô nữa.

Giang Trọng Lâm về phòng, “cạch cạch” hai tiếng, cửa phòng đóng lại. Động tác trên tay của Du Dao ngừng lại, ngẩng đầu, nhìn về cửa phòng Giang Trọng Lâm, ngẩn ra một lúc lâu.

Trong tivi vang lên tiếng nhạc, Du Dao mới lần nữa đen sự chú ý dời lên trên màn hình lớn,  cô tìm lại thể loại game ngày trước hay chơi, sau đó nhận ra….

“Máy chủ bị đóng hết rồi!” Game bị chết từ 20 năm trước rồi.

Tức giận cô nhấc chân đá bay một cái gối ôm trên ghế sô pha, hầm hừ tìm game khác chơi, kết quả là lúc đăng nhập yêu cầu chứng minh thân phận, là một người chưa có căn cước, Du Dao đành thoát ra, sau đó lại đá một cái gối văng đi.

Cô khám phá từng chút từng chút một, tất cả mọi thứ mà cô từng quen thuộc, có một ít là còn có thể tra ra được, có điều đã thay đổi vẻ ngoài, mà đa số đều không thể tra cứu ra nữa. Cô nghĩ tới câu “Cảnh còn người mất”, làm cho bản thân chợt nghẹn lại.

Bỗng nhiên, tay cô khựng lại, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một ít vui mừng, quyển tiểu thuyết trinh thám mà cô thích nhất, tác giả cứ gián đoạn mà viết 10 năm trời, làm cho cô đợi từ cấp ba đến khi kết hôn cũng cách cái kết của truyện xa ơi là xa, nhưng giờ tìm kiếm một hồi, phát hiện truyện đã hoàn từ 10 năm trước rồi! Lúc còn sống vậy mà cô có thể nhìn thấy cái hố khổng lồ này được lấp.

Thức tới nửa đêm đọc hết cuốn sách này, đọc đến câu kết cuối cùng mà tác giả viết- Người rồi sẽ chia ly, vào mỗi giây mỗi phút chúng ta đều đang trải qua một cuộc ly biệt.

Du Dao ném remote xuống bàn, ngã người xuống sô pha nhắm mắt lại.

Giang Trọng Lâm vẫn còn ở đây, nhưng cô có cảm giác, chính mình đã vĩnh viễn chia cách với Giang Trọng Lâm quen thuộc trước kia rồi.

Du Dao thiếp đi trên ghế sô pha, không bao lâu sau, cửa phòng của Giang Trọng Lâm yên lặng mở ra, người vốn dĩ đã ngủ rồi vẫn ăn mặc chỉnh tề như trước, không có ý định đi ngủ. Anh nhẹ nhàng bước tới bên Du Dao, nhặt hai cái gối ôm trên mặt đất lên, tắt TV đi, dùng hết sức bế Du Dao lên.

“Già rồi, già rồi.” Anh thở nhẹ, than.

Lúc buổi sáng Du Dao tỉnh giấc, phát hiện bản thân đang ngủ trên giường phòng cho khách, được đắp chăn đàng hoàng. Cô ngồi trên giường nghĩ, ông già Giang này vẫn còn bế cô nổi à?

Cô đứng dậy đánh răng rửa mặt, đi xuống lầu, lúc tới cầu thang nghe thấy âm thanh của một ông lão xa lạ từ phòng khách truyền tới.

“Ông Giang à, hôm nay ông muốn đi câu cá chung với tôi không, đợi lát nữa con trai tôi lái xe chở chúng ta đi, buổi trưa chúng ta ở trang trại cá 1 đó ăn cơm luôn, buổi chiều kêu con trai tôi tới rước.”

Giang Trọng Lâm cất lời: “Tôi không đi đâu, ông đi đi, tôi bận rồi, mấy ngày sau đều bận.”

Giọng của ông lão xa lạ kia rất lớn, nghe chừng là một ông lão rất hào sảng, “Trời ơi, ông có việc gì mà bận, không phải là nghiên cứu thôi sao, cả ngày ngồi nhà làm mấy cái thứ đó, đầu óc hư hết đó, sức khoẻ của ông còn không bằng ông già 70 như tôi.”

Giang Trọng Lâm vẫn là cái ngữ từ tốn ấy: “Tôi thật sự có việc bận.”

“Vậy ông nói đi, là chuyện gì?”

Giang Trọng Lâm không trả lời.

Ông lão kia: “Ông coi đi, ông là không muốn đi thì có.”

Du Dao đi xuống cầu thang, tiếng “bạch, bạch” làm cho ông lão chú ý, ông ấy xoay đầu, nhìn thấy Du Dao từ cầu thang đi xuống.

Vì trong nhà chỉ có quần áo của Giang Trọng Lâm, cho nên hôm qua sau khi tắm xong Du Dao mặc một cái áo sơ mi và một chiếc quần đùi của Giang Trọng Lâm, quần đùi đơn giản và áo sơ mi thường dùng của ông giáo sư, không chỉ không vừa người mà còn bị Du Dao mặc cho nhăn nhúm hết luôn.

Vẻ mặt vừa mới thức dậy của cô gái, dép trong nhà cũng không mang, đi chân trần, ông lão nhìn tới mức miệng không khép lại được, ông có chút kinh ngạc, ngẩn ngơ cả buổi trời mới quay lại nhìn ông bạn hàng xóm, “Ông Giang à, từ lúc nào mà có một cô gái trẻ như vậy ở trong nhà ông vậy.” Ông lão nói xong tỏ ý hiểu rõ kêu: “ À, chắc là con gái của họ hàng phải không, nhưng mà lạ à nghen, tôi chưa bao giờ thấy có họ hàng tới thăm nhà ông hết.”

Giang Trọng Lâm không biết nên nói gì, đứng đậy lấy dép lê cho Du Dao mang.

Ông lão kia ha ha cười rồi nhìn, bỗng nhiên thấy cô gái trẻ kia sau khi mang vào đôi dép mà ông Giang đưa cho, thuận thế bước tới một bước, hôn lên mặt ông Giang một cái.

“Chào ông, tôi tên là Du Dao, là vợ của anh ấy.” Cô gái trẻ nói.

Vịt kho:

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi