KHI TÔI GHÉP ĐÔI NHẦM BLUETOOTH CỦA AI ĐÓ TRÊN TÀU ĐIỆN NGẦM

Thiết lập một mối quan hệ cá nhân mới đồng nghĩa vùng an toàn cố hữu sẽ bị phá vỡ. Trước khi xuống xe, tôi tò mò phải chăng ngày nào Lục Thành Tắc cũng đi làm tầm 10 giờ thì anh nói: “Giờ giấc khá thoải mái.”

Tôi tiếp: “Tôi tưởng các anh theo văn hóa 996* điển hình.”

Lục Thành Tắc: “Cứ xong việc là được.”

(*) Văn hóa 996 là lịch trình làm việc áp dụng tại một số công ty Trung Quốc, bắt nguồn từ yêu cầu nhân viên làm việc từ 09:00 sáng đến 09:00 tối, 6 ngày/tuần, tương đương 72 giờ/tuần. Nhiều người chỉ trích hệ giờ làm 996 vi phạm trắng trợn luật pháp Trung Quốc, nó được gọi là “chế độ nô lệ hiện đại”.

Thứ lỗi cho tôi lại bắt đầu nói chuyện công việc bởi nếu nói gì đó khơi gợi bầu không khí hồng phấn, tôi sợ mình sẽ giống như thiếu nữ mười sáu tuổi, ôm cánh tay anh nhõng nhẽo: Anh đi cùng em thêm hai trạm nữa nhé.

Mà anh như nghe được tiếng lòng tôi, khi đến trạm Hồ Tây Lâm, một đám người rầm rập đi xuống nhưng anh vẫn đứng im bất động.

Tôi quay đầu nhìn với ánh mắt kinh ngạc.

Anh khép hờ mắt, khẽ cười: “Cô còn muốn nhìn tôi như vậy bao nhiêu lần nữa?”

Tôi hỏi: “Anh không đi xuống à?”

Anh nghi hoặc chớp mắt, nói: “Cô hỏi câu kia chẳng phải hi vọng tôi xuống cùng trạm với cô ư?”

Tôi ngơ ngác: “Câu nào?”

Lục Thành Tắc: “Câu hỏi tôi đi làm mấy giờ.”

Tôi nhấn giọng: “Không phải! Tôi sợ anh đi làm muộn thôi.”

Anh chớp mắt, nghe giọng hơi oan ức: “Cô dữ quá, Kỳ Diệu.”

Tôi lập tức im bặt.

… Sao lại thế này, một người phụ nữ ngại làm nũng, một người đàn ông làm nũng không biết xấu hổ, trọng điểm là nó hữu dụng với tôi.

Còn nữa, anh dùng thuốc nhỏ mắt nào vậy, rõ ràng ngày ngày chúi vào màn hình máy tính mà ánh mắt vẫn sáng trong như cũ, trắng đen rõ ràng.

Tôi đổi giọng, nhẹ nhàng thuật câu nói vừa rồi: “Không phải, tôi sợ anh đi làm muộn thôi.”

Lục Thành Tắc nhướng mày trước khả năng đổi mặt như trong Xuyên kịch của tôi: “Không sao, vừa vặn cho tôi cơ hội đi làm muộn.”

Lúc này, từ cậu một anh em trai dễ bắt nạt, anh lại biến thành một người anh trai điềm đạm nuông chiều.

Trở mặt nhanh thật.

Tôi than thở trong lòng, tiếp tục quay lưng về phía anh. Giờ nói gì cũng vô dụng, cửa khoang tàu đã đóng, chuyến tàu điện ngầm lại băng băng đến nơi tiếp theo.

Ngoài cửa sổ vụt qua những tấm biển quảng cáo nhấp nháy, anh bỗng gọi tên tôi.

Tôi ngoảnh đầu nhìn anh.

Lục Thành Tắc hỏi: “Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt?”

Tôi ngẫm nghĩ và xác nhận: “Phải.”

Anh nói: “Trước lạ sau quen, chúng ta chắc được tính là quen nhau nhỉ?”

Tôi đùa dai vặn hỏi: “Quen bao nhiêu phần?”

Nghe vậy, anh khịt mũi ngửi mùi như cún con, đưa ra phán đoán: “Có thể nêm gia vị rồi*.”

(*) Từ “quen” 熟 còn mang nghĩa “chín”. Nấu nướng đến bước nêm gia vị thì cơ bản món ăn đã gần chín. Xét trong ngữ cảnh, ý Lục là họ khá quen thân rồi.

Tôi không nhịn được cười, lộ ra tám chiếc răng.

Anh cũng cười theo. Nụ cười này giống như virus bậc cao, chớp mắt đã có thể lây nhiễm chéo.

***

Tôi cảm giác mình đã sa vào lưới của Lục Thành Tắc quá nhanh, phải, đây mới là lần gặp thứ hai. Nếu bận rộn thì không sao, hễ có chút rảnh rang, từng nụ cười, từng cử động của anh sẽ hiện trong tâm trí tôi y như lên cơn nghiện, thôi thúc tôi đi tìm anh.

Cũng may cuộc hẹn cà phê buổi trưa có thể giảm bớt triệu chứng ấy. Nào ngờ, vừa đi họp về thì xảy ra một sự cố ở cảnh quay, tôi định đi gặp một khách hàng và mời đối phương bữa cơm tạ lỗi.

Hết cách rồi.

Tôi tìm anh, gửi hai từ kỳ lạ: Phù phù.

Thuần túy là vờ dễ thương, xoa dịu sự cụt hứng vì tôi sắp cho anh leo cây.

Lục Thành Tắc:?

Tôi tiếp tục thôi miên: Phù phù phù.

Khả năng lĩnh hội của Lục Thành Tắc không tệ: Đã hiểu, không uống được cà phê, phải không?

Tôi tiếc rẻ mím môi, nói tiếng người: Ừ, thành thật xin lỗi. Có chút việc gấp, tuần sau tôi mời anh nhé?

Anh rất dễ nói chuyện: Được.

Vốn tưởng buổi hẹn cà phê hôm nay tuyên bố kết thúc sớm thì nửa giờ sau tình hình xoay chuyển, tôi nhận được một ly Starbucks Ice Foam Latte mang về.

Tôi đoán là anh đặt nên không hỏi, chỉ nhắn WeChat: Cảm ơn.

Anh không khách sáo, chỉ đáp: Xem vòng bạn bè của tôi.

Anh chụp ảnh bàn làm việc, trên đó có một ly cà phê cùng loại, đăng lên vòng tbạn bè kèm chú thích: Cheers.

Tôi nhoẻn cười.

Anh là người đầu tiên “Cheers” bằng ly cà phê giấy mà tôi từng biết, đáng yêu muốn xỉu, cũng là thần vui vẻ trên trời rơi xuống của tôi.

Tôi cũng chụp một tấm gửi riêng anh: Cheers.

***

Vì trưa không thể gặp nhau và mai là ngày nghỉ, buổi tối về nhà, tôi bèn ôm di động trò chuyện với Lục Thành Tắc đến gần 2 giờ sáng.

Còn chưa kịp tắm rửa…

Không thể lề mề nữa, tôi ngồi dậy khỏi giường và cưỡng chế bản thân chúc anh ngủ ngon, định tắt điện thoại thì tin nhắn mới hiện lên màn hình.

Không thể không xem.

Anh chàng đảo lộn nhịp sống của tôi bắt đầu một chủ đề mới: Câu hỏi cuối cùng trước khi ngủ, cô cài bài hát nào làm chuông báo thức?

Tôi hít sâu, cam chịu trả lời: “5 Years Time”.

Anh: Tôi nhớ bài hát này khá nhanh.

Còn nói: Để tôi nghe lại.

Nói xong còn thả link nhạc để tôi nghe cùng.

Tôi không muốn nghe bài hát này cuối tuần, định bụng từ chối thì tin nhắn của anh hiện ra: Đi sở thú không?

Tôi giật mình nhìn đồng hồ theo phản xạ: Bây giờ?

Lục Thành Tắc gửi ảnh chụp màn hình lời bài hát như muốn nói rằng anh nổi hứng bất chợt là vì đang nghe ca khúc này.

“Oh well (Được rồi)

In 5 years time we could be walking around a zoo (Năm năm nữa chúng ta có thể đi dạo quanh sở thú)

With the sun shining down over me and you (Ánh mặt trời chiếu rọi anh và em)

I’ll put my hand over your eyes but you’ll peek through.” (Anh đưa tay che mắt em nhưng em lại nhìn qua kẽ hở)

Ca từ gợi hình khiến tôi bất giác nhấn link nghe chung với anh.

Tôi nhoẻn miệng vì tiếng huýt sáo mở đầu, ngay cả nội dung tán gẫu cũng khó tin: Sở thú nào mở cửa giờ này?

Lục Thành Tắc im bặt, soạn tin thật lâu.

Hai phút sau, một loạt emoji hiện trên màn hình khiến tôi sửng sốt, nhìn kỹ sẽ phát hiện ở giữa có một cậu bé và một cô bé, xung quanh là mặt trời và các loài động vật.

Đúng lúc giọng ca sĩ hát:

“All over our bodies (Khắp người chúng ta)

And sun sun sun (Là mặt trời, mặt trời, mặt trời)

All down our necks (Dưới cổ chúng ta)

And there’ll be (Cũng là)

Sun sun sun (Mặt trời, mặt trời, mặt trời)

All over our faces (Trên mặt chúng ta)

And sun sun sun.” (Cũng là mặt trời, mặt trời, mặt trời)

Vì đáp án dễ thương có một không hai này mà tâm trí tôi đều là “sun sun sun”.

Tôi cười toe toét: Tôi phải cảm ơn anh rồi.

Mặc dù nói thế nhưng tôi biết mình vui như nở hoa.

Lục Thành Tắc, đẹp trai ngời ngời, đầu óc nhanh nhạy, giỏi dỗ dành người ta.

Tôi kìm lòng không đậu mà tưởng tượng yêu một người như vậy sẽ thế nào, hôn môi là cảm giác gì, anh ở trên giường cũng đáng yêu như thế chăng?

Khi tôi đang mơ mộng hão huyền, sinh lòng rung động, Lục Thành Tắc đã nghiêm túc lên kế hoạch và đề nghị: Ngày mai có rảnh đi chơi không? Tôi muốn mời cô dạo sở thú.

Tôi đáp: Tôi hối hận vì đã nói anh nghe tên bài hát rồi.

Anh hỏi: Tại sao?

Tôi: Muốn ngủ nướng.

Anh: Nắng chiều cũng đẹp lắm.

Tôi nhìn chằm chằm lịch sử trò chuyện, thở ngắn than dài khuất phục. Ai dạy tôi cách từ chối ánh nắng, từ chối mặt trời như mật ngọt đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi