KHI TÔI KHÔNG CÒN LÀ CỨU THẾ CHỦ


"Trò Malfoy có vẻ rất là vui vẻ sau một buổi hẹn hò bí mật nhỉ?"

Harry nghe thấy chuông báo động trong đầu mình reo lên, cậu quay người về phía sau, cố nặn ra nụ cười tươi nhất, nói: "Chào chủ nhiệm Severus. Thầy khoẻ."

"Chào giáo sư Snape." Nathalie liếc mắt qua lại giữa hai người đầy ẩn ý

"Tất nhiên là ta vẫn khoẻ để có thể thấy trò Malfoy làm thế nào để yêu sớm." Severus cười nhưng ý cười lại chẳng đọng lại nơi khoé mắt, anh nắm lấy góc áo chùng của Harry kéo qua bên mình, trước khi lôi người đi anh còn để lại một câu cho Nathalie: "Ta nghĩ trò Siwgan vẫn còn tỉnh táo để biết rằng yêu sớm là một điều rất không khôn ngoan."

Áo chùng uốn lượn thành một vòng cung tuyệt đẹp, Nathalie nghĩ nếu bản thân không lùi về sau thì đuôi áo chùng kia có thể đập vào mặt cô luôn ấy chứ. Cô âm thầm cầu nguyện cho người bạn đáng thương.

Quay về với người bạn đáng thương của Nathalie, Harry bị Severus mạnh bạo tóm lấy áo xách về hầm, không phải ở nhà chung Slytherin mà là nơi của chủ nhiệm nhà. Cánh cửa đóng sầm lại, Harry được thả xuống một cái bàn đầy nguyên liệu, Severus nở nụ cười ác ý: "Trò Malfoy, thay vì làm những việc vô bổ thì trò nên làm việc có ích hơn. Ta muốn nguyên liệu được cắt sạch sẽ và đặt ngay ngắn vào hộp." Giọng anh dịu dàng đến mức khiến da gà của Harry nổi hết lên, cậu tuyệt vọng nhìn núi nhỏ trước mắt.

Khi nghĩ đến gương mặt của Draco, trong lòng Harry loé lên mong chờ, rồi Severus lại nói: "Anh trai trò đã đi kiếm trò nhưng ta đã kêu trò ấy trở về và đích thân ta sẽ đi kiếm đứa em trai đang lạc lõng của trò ấy." Anh dừng lại quan sát đôi mắt xanh biếc kia, như thủ thỉ nói tiếp, "Trò ấy đồng ý."


Tan nát! Harry cảm thấy hi vọng bay phấp phới trong chiều gió.

Cậu đau khổ nhận mệnh, xắn tay áo lên và bắt đầu công việc lao động không có lương. Harry đã từng làm những việc này từ hồi còn ở nguyên tác không dưới mấy chục lần và thêm việc hiện tại đang theo học Severus nên trình độ tay nghề phải nói là rất chuyên nghiệp. Người ta nói không sai, làm hay không bằng hay làm.

Gương mặt nhỏ nhắn mang vẻ nghiêm túc làm việc cũng là một loại hấp dẫn kì lạ, Severus nhìn đến ngẩn người, mực đã thấm ướt trang giấy từ lúc nào không hay. Harry tập trung cao độ vào cắt - tách - đặt vào ngăn hoàn toàn không để ý đến ánh mắt phức tạp của vị chủ nhiệm. Khi cậu hoàn thành công việc cũng là lúc giờ ăn tối đã trôi qua phân nửa, cậu xoa bụng nói: "Sev, con đói bụng."

Không thấy Severus đáp lại, Harry chống tay lên bàn, rướn người đến chỗ ngồi của anh, lặp lại lời vừa nói: "Sev, con đói bụng."

Anh giật mình quay mặt lại, một thứ mềm mại in lên má anh, hơi thở nhè nhè như hoà quyện vào nhau, cả hai đồng loạt sửng sốt, Harry nhanh chóng tách ra đầu tiên, Severus rũ mắt hỏi: "Chuyện gì?"

"Con đói... Sev..." Harry đáng thương nói

"Đợi." Severus hơi vội vàng đứng dậy, anh đi đến bức tường gõ vài cái, một con gia tinh xuất hiện và theo lời dặn của anh đi chuẩn bị thức ăn. Gia tinh rất nhanh đã mang đồ ăn đến, Harry cầm muỗng nhìn Severus đầy mong chờ khiến anh có chút buồn cười.


Đợi khi Severus bắt đầu ăn, Harry mới vui vẻ húp súp nóng hổi, tuy rất đói những lễ nghi vẫn rất tốt nha. Harry âm thầm cho mình một điểm cộng vì lễ nghi quý tộc của mình.

Ăn no uống đủ xong, Harry còn xoa bụng đầy mãn nguyện, sau đó cậu cũng không nán lại liền nói tạm biệt Severus rồi chạy đi mất. Nghĩ đến cảnh tượng bản thân hôn má Severus, Harry cảm thấy mình đã làm hành động ngốc vô cùng, may mắn là Severus không có đem cậu bỏ vào vạc nấu, cậu quả thật rất sợ. Harry có thể tỏ ra manh, Harry có thể kéo tay kéo chân Severus nhưng cậu chưa thử qua thể loại hôn má bao giờ. Ngại quá chừng.

Trong khi Harry đang bối rối chạy về ký túc xá thì ở hầm của Severus, anh đang ngồi xoa gò má của mình. Trong đầu lại hiện lên gương mặt của Harry, anh bực bội nhíu mày, vớ lấy bình rượu đặt trên kệ tủ, anh tự rót cho mình một ly rồi uống cạn. Cần say thôi, Severus.

Sáng hôm sau, nhóm Slytherin năm hai bắt đầu đi đến phòng học, trên đường đi qua các cầu thang, Harry gặp được Cedric - người đã lâu không thấy bóng dáng, anh nở nụ cười xoa đầu Harry, "Chào em, em vẫn khoẻ chứ?"

"Khoẻ! Em ấy vẫn luôn khoẻ." Draco bực bội kéo Harry ra khỏi bàn tay đang xoa loạn trên mái tóc mềm mại của em trai.

"Anh không hỏi em, Malfoy." Cedric xoa ngón tay, mắt anh hơi híp lại, hai người gắt gao nhìn nhau, Harry bất đắc dĩ chen vào giữa hòng điều hoà không khí, "Em vẫn khoẻ. Còn anh?"

"Tốt lắm. Nghỉ hè anh có đến Nga cùng với cha. Anh có mua quà cho em. Nhưng dạo này bận quá chưa kịp đưa." Cedric lấy một cái móc khoá hình con cừu ra đưa cho Harry, cậu vui vẻ tiếp nhận nhưng cậu lại nghe Cedric nói tiếp: "Trông em giống nó lắm. Y chang một cục bông. Đáng yêu và mềm mại. Thôi chào em nhé." Anh bước tới cầu thang vừa di chuyển đến và phất tay lia lịa với cậu.


Harry nở nụ cười sượng, trừ việc thích gọi cậu là cục bông và khen cậu đáng yêu ra thì Cedric chính là một hình tượng nam thần đẹp trai tốt tính trong lòng Harry. Nhưng anh lại có vẻ rất thích cách gọi này, Harry âm thầm rơi lệ. Tôi không phải cục bông! Không phải cục bông! Không phải cục bông!!!!

Con cừu bông đung đưa trong tay Harry, Draco trừng nó muốn nổ con mắt, trong đầu bắt đầu vạch ra các kế hoạch để thủ tiêu con cừu mà không bị Harry phát hiện, Draco bên tai Harry khuyên nhủ: "Harry, nếu em thích, anh có thể đặt làm cho em một cái móc khoá hình con cừu đẹp hơn, lông mềm hơn."

"Thôi không cần đâu anh. Dù gì thì em cũng có một con cừu rồi mà." Harry đem con cừu kê đến gần mặt Draco, nó bất mãn quay sang nơi khác, miệng rầm rì: "Sao em cứ thích tên đó chứ."

Harry móc con cừu vào chiếc túi vải đựng sách, cậu nghe thấy tiếng xì xào vang lên trong lớp học nên liền ngước mặt lên, phải bình tĩnh lắm cậu mới không để cho bản thân phải há miệng kinh ngạc.

Theodore ở bàn dưới khều tay Harry, nó nhỏ giọng nói với Harry: "Sao Siwgan có thể tự tin với bộ dạng màu mè này vậy?"

Khoé miệng Harry giật giật, trong đầu lại liên tưởng đến phong cách của phòng trò chuyện hôm qua, cậu đáp lại: "Đây là nữ thần của các nam sinh. Người ta có hoá trang thành con cá 7 màu cũng được thích thôi."

"Merlin ơi, sắc đẹp giúp cô ấy tự tin và chắc rằng ta sẽ phải chiêm ngưỡng thêm vài thứ còn loè loẹt hơn trong tương lai." Theodore than thở. Harry nhanh chóng giơ ngón cái biểu đạt sự đồng ý với lời của Theodore.

Nathalie cổ đeo dây chuyền vỏ sò, tay đeo các loại vòng đủ màu sắc, cô kéo chiếc kính râm bản to trên mắt xuống, còn không quên hất tóc tạo hiệu ứng, khi đi ngang qua Harry, cô nàng liền liếc đến eo Harry, thâm ý nói: "Vẫn đi được chứ, anh bạn?"

"Hả?" Harry khó hiểu nhìn cô nàng, vẻ mặt như khắc chữ Cậu lên cơn hả?


"Ồ hô!" Nathalie kéo từ trong túi áo ra một cây quạt lông chim, tay phất nhẹ, cô nàng nở một nụ cười quý phái, "Tôi hiểu cả." Cây quạt lông chim trong tay Nathalie tiếp tục đung đưa theo từng cử động, cô đưa lên che miệng, tiếng cười không rõ hàm ý khiến Harry bất giác nổi da gà.

Đợi cô nàng về chỗ, Draco, Theodore và Blaise liền nhìn Harry lom lom, Draco lên tiếng đầu tiên: "Em quen cô ta từ khi nào?"

"À thì mới hôm qua."

"Harry à, cậu hầu như sắp quen biết hết Ravenclaw rồi nha." Theodore nhìn Harry với vẻ ngưỡng mộ.

"No no. Luận về quan hệ rộng cậu nên nhìn anh chàng kế bên cậu kìa." Harry đánh mắt sang Blaise, nó nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Mình đang tạo dựng quan hệ cho sự nghiệp của mình mà."

"À cậu đang nói đến sự nghiệp thành lập biệt đội hóng chuyện của cậu đó hả?" Draco xoay xoay lọn tóc của Harry, nó nhướn một bên mày nhìn Blaise.

Blaise híp mắt cười nguy hiểm, "Draco thân mến, rồi sau này cậu sẽ biết sức mạnh của các phóng viên toà soạn Kẻ Đưa Tin của mình có bao nhiêu đáng sợ a."

"Mình chờ đợi sự hùng mạnh của cậu, Blaise à." Draco nở nụ cười, nó không đặt điều này vào lòng nên mãi về sau khi nó và người vợ - mà - ai - cũng - biết - là - ai - đó đi tuần trăng mật thì tiếng tách tách cứ vang bên tai mặc cho nơi họ đi có bao nhiêu bí mật. Dù đi đến chân trời góc bể, hình ảnh của cả hai vẫn được ghi lại. Cho nên mới nói sự đáng sợ của người làm báo chí chính là anh ta có thể đánh mùi được tin tức dù bất kể khi nào, con mồi một khi đã rơi vào tầm ngắm thì chỉ có thể nhận mệnh thôi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi