KHÍ VẬN HỆ THỐNG



Mắt thấy hoàng kim hỏa diệm thiêu đốt liên tục, tàn hồn của Diệm Cơ từ trong ngọc bội lao ra tiến vào trong đan điền của Tần Vũ.
Nàng cấp tốc hóa lớn ôm lấy Nguyên Anh bản mệnh của hắn vào trong lòng, hy vọng, trong phút cuối cùng bảo vệ cho hắn một tia tàn hồn, hy vọng hắn có thể trùng tu từ đây.
Mặc dù, có thể đời này về sau, Nguyên Anh bản mệnh của hắn sẽ bị hỏa diệm thương tổn, không thể khôi phục đỉnh phong, nhưng ít nhất bảo trụ được một cơ hội sinh tồn.
Còn về phần nàng, nàng bất đắc dĩ thở dài, nàng sống đến bây giờ cũng đã quá lâu rồi, hơn nữa, người thân cũng đã không còn, còn gì tiếc nuối cơ chứ!
"Tần Vũ, hy vọng ngươi một đời bình an a"
Nói rồi Diệm Cơ chìm vào giấc ngủ sâu, nãy giờ nàng vì hắn mà hy sinh hết cả hồn lực bảo trụ kinh mạch cho hắn, bây giờ không còn lại bao nhiêu sức lực.

Một hành động này cũng đã lấy đi hết hồn lực sót lại của nàng!
...
Diệm Cơ là không biết, bây giờ bên ngoài, mặc dù thân thể Tần Vũ tiêu tán, nhưng mà những chỗ đó sinh cơ lập tức bừng bừng không dứt.
Từng sợi gân, từng thớ thịt cấp tốc sinh trưởng bắt đầu từ huyết mạch của hắn bao phủ lấy chỗ bị tiêu thất trong không khí kia.
Xương cốt của Tần Vũ, cũng cấp tốc sinh trưởng trở lại, chỉ khác là xương cốt bây giờ của hắn lại có màu vàng kim, chi chít chữ phạn, cấp tốc sinh trưởng bên trong, thay thế xương cốt cũ nát vỡ vụn.
[Đinh! Ký chủ dưới sự trợ giúp của Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa, bắt đầu thoát thai hoán cốt, trùng sinh!]
[Đinh! Tiến độ ...!1%]
...

Tần Vũ lúc này ý thức đang mơ hồ trôi dạt giữa một không gian hư vô, rộng lớn vô biên, xung quanh là một mảnh hắc ám bao trùm.
Hắn nhìn thấy xa xa có một đốm sáng nho nhỏ lóe lên, lan tỏa từng đợt trong không gian, Tần Vũ vội bay sang đó, mong tìm đường thoát khỏi đây.
Hắn nhìn thấy một cái mặt trống thật lớn, trên đó khắc đầy đồ án của kỳ trân dị thú thời thượng cổ, có cả hình ảnh của nhân tộc, ma tộc và yêu thú các loại, có những đồ án hắn cũng chưa từng thấy qua.
Uỳnh!
Uỳnh!
Từng nhịp chùy gõ lên mặt trống, nện từng nhịp đều đặn, thần hồn hắn là tinh thần vô cực điểm, vậy mà dưới phong áp của chiếc búa này gõ lên mặt trống mà ẩn ẩn đau đớn không thôi.
Tần Vũ hoảng sợ lui lại một khoảng, bảo trụ thần hồn bản thân.
Cái chùy này nhìn thật kỳ dị, không biết được làm bằng cái gì, cũng không biết được cái gì gia trì năng lượng, cứ vậy gõ xuống từng nhịp, từng nhịp đều đặn lên mặt trống.
Uỳnh!
Uỳnh!
Thần hồn của Tần Vũ cứ vậy say đắm nhìn một cảnh này, hắn không biết qua bao nhiêu lâu, đột nhiên bừng tỉnh lại, vậy mà lại cảm thấy thần hồn bản thân mạnh mẽ lên không ít.
Thần Chùy Luyện Hồn!
Tần Vũ kinh ngạc nhìn cái chùy này, hắn từ điển tịch cổ có nghe nói đến một đoạn truyền thuyết về cái trống và cái chùy này, được cái vị thần thượng cổ sử dụng để ngưng luyện thần hồn.
Hắn vội vã, ngưng định thần hồn, thiền định một bên, chăm chú quan sát một màn này, đây là cơ duyên không nhỏ của hắn a!
Tần Vũ cứ vậy si mê nhìn một chùy, một trống kia không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian.

Bỗng nhiên từ trong hư không tối tăm, lao đến một cái đốm sáng nho nhỏ, càng ngày càng to, sức nóng càng lúc càng cao.
Đến lúc Tần Vũ nhìn thấy hình dáng mơ hồ của nó, thì ngay lập tức nó đã đến trước mặt Tần Vũ, thật nhanh a! Nó lướt ngang Tần Vũ để lại phong áp cùng hỏa diệm cuồn cuộn, nó cất lên tiếng hót thanh thúy vang cả một vùng không gian hư vô.
Mỗi lần vỗ cánh của nó, hỏa diệm bùng cháy dữ dội lan tỏa khắp không gian, thân thể nó như cực tốc thuấn di bay về phía trước, để lại từng hồi tàn ảnh phía sau.
Hắn nhìn chín cái đuôi của con phượng hoàng này cảm giác thật quen thuộc, hình như giống với chín cộng lông vũ mà hắn triệu hoán đến khi thực hiện câu thông hung thú bàn cổ của thần thông nguyên anh bản mệnh Niệm Hóa Quốc Độ.
Bất quá hắn cũng không biết con phượng hoàng này tên gọi là gì.
Nó vừa biến mất khỏi tầm nhìn Tần Vũ, thần hồn của hắn liền bị một lực lượng gì đó hút đi.
Hắn kinh hoàng hét thảm.
Aaaaaa!
Nhưng mà bây giờ hắn chợt nhận ra mình đã trở lại đan điền của bản thân, lại thấy Diệm Cơ đang cuộn tròn người, ôm lấy Nguyên Anh bản mệnh của hắn vào lòng.
Trong lòng hắn có chút ấm áp, nàng là vì hắn không tiếc hồn lực, bảo vệ Nguyên Anh bản mệnh cho hắn cho tới lúc sức cùng lực kiệt mà chìm vào ngủ say.
Thần Hồn Xuất Khiếu!
Chợt Tần Vũ nhận ra, bây giờ thần hồn bản thân đang đứng độc lập trong đan điền của chính mình, điều này chỉ có thể thực hiện được khi hắn đạt đến cảnh giới Luyện Hư kỳ.

Một hồi cơ duyên kia mang lại cho hắn kinh hỉ bất ngờ, trực tiếp tấn thăng hồn lực của hắn lên một mảng lớn như vậy a!
"Haha"
Tần Vũ cười lớn trong lòng, đại nạn không chết, tất có hậu phúc!
Câu này quả thật không sai.
Bên ngoài, hoàng kim hoả diệm vẫn bùng cháy dữ dội, người của Ám Dạ Hành đã tập trung xung quanh đây, nhưng họ cũng không dám tiến vào.
Một là, con Giao Long hợp thể kỳ đỉnh phong vẫn còn nằm đó.

Hai là, sức nóng của hoàng kim hỏa diệm này thật sự rất kinh khủng, tu vi Luyện Hư trung kỳ như bọn họ lại không cách nào có thể tiến vào.
Nên đành đứng từ xa quan sát, thủ hộ, chờ đợi người trong gia tộc cứu viện.
Long Vũ Âm dõi mắt nhìn qua, lòng như lửa đốt.
"Dâm tặc! Nếu ngươi sống sót, ta sẽ cho ngươi ...!vỗ mông cả đời"
...
[Đinh! Ký chủ thoát thai hoán cốt, trùng sinh hoàn tất]
[Đinh! Chúc mừng ký chủ nhận được thần thể - Bàn Cổ Bất Tử Thần Thể]
[Đinh! Hệ thống đang cập nhật lại thông tin ký chủ, tiến độ ...!1%]
Tần Vũ bây giờ đã nghe lại được tiếng của hệ thống, hắn từ từ mở mắt ra, toàn thân y phục bị hỏa diệm đốt trơ trụi, hắn vậy mà dưới sức nóng của hỏa diệm này lại không thấy bị ảnh hưởng gì.
Bên trong Dị Hỏa Nguyên Điểm của hắn, bây giờ Sinh Mệnh Chi Linh Hỏa đã biến mất, thay vào đó là Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa!
Tần Vũ lật tay, hỏa diệm lập tức ngừng lại, sinh sinh tiêu thất giữa không trung, hắn lôi ra bộ y phục mặc vào lăng không mà đứng.
Tu Vi của hắn bây giờ đạt đến Hóa Thần trung kỳ, tứ trọng thiên.
Con Giao Long lần nữa cảm nhận khí tức của Tần Vũ, nhưng không có lao ra, ngửa mặt lên trời, rống lên một tiếng kinh thiên.

Uônggggggg
Tần Vũ thấy nó không có lao qua đây liền cấp tốc rời đi, phát hiện đám người Lăng thống lĩnh đang đứng chờ mình.
...
Truyền thuyết xa xưa kể lại rằng, ngày đó một con cửu vĩ thái điểu khổng lồ, sải cánh che lấp cả thương khung, bay ngang qua Thiên Huyền đại lục, một đốm lửa nhỏ rơi xuống, thiêu cháy vạn dặm không ngừng mấy nghìn năm, sau đó đột nhiên tiêu thất.

Thẳng đến một hồi sau này, thượng cổ tu sĩ Thiên Huyền đại lục, phát hiện ra dị hỏa Sinh Mệnh Chi Linh Hỏa!
...
Ma tộc vực, Vạn Ma Tông.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ đạt được tinh huyết của Bàn Cổ Ma Thần Luyện Ngục]
[Đinh! Ký chủ có đồng ý trùng tu nhục thân, tiến hành chuyển hóa huyết mạch ma thần]
[Đồng ý] hoặc [Từ chối]
[Đồng ý]
Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn, ngày hắn trở về Nhân Tộc Vực không còn xa.
Khặc! Khặc!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi