KHIẾT PHÍCH

Tiêu Đồng không lên tiếng, chỉ rót cho Du Khinh Hàn một ly bia, "Ngồi đi."

Tiêu Đồng không phải người yêu cồn như Du Khinh Hàn, cũng không có bộ sưu tập kỳ quái như cô, chỉ là loại bia bình thường nhất, lại còn không lạnh, tửu lượng của nàng thật sự kém, Du Khinh Hàn nhìn về phía bàn ăn, chỉ mới nửa chai bia đã có thể nhìn ra men say trên mặt Tiêu Đồng.

Du Khinh Hàn ngồi xuống, cầm ly bia lên uống một hơi cạn sạch. Cô không thích bia cho lắm, nhưng vì Tiêu Đồng rót nên cô cảm thấy bia này đặc biệt thơm.

"Cô tới cũng đúng lúc thật, tôi đang thiếu một người uống cùng đây." Tiêu Đồng cũng ngồi xuống, đổ đầy ly cho mình và Du Khinh Hàn, cụng ly với Du Khinh Hàn.

Dạ dày Tiêu Đồng không được tốt, tuy chỉ là bia, nhưng uống vào bụng cũng cảm thấy lạnh lẽo, Du Khinh Hàn sợ bệnh dạ dày của nàng lại tái phát, mấy lần sau chỉ rót cho Tiêu Đồng một ít dưới đáy ly, "Một ly cuối cùng này thôi, không thể uống nữa."

"Được rồi." Tiêu Đồng cười nâng ly, nhấp từng ngụm.

Nhân lúc Tiêu Đồng còn đang uống, Du Khinh Hàn đứng dậy dọn bàn ăn cho nàng, đến khi rửa sạch bát đũa thì Tiêu Đồng cũng uống xong ly cuối cùng, Du Khinh Hàn tiện tay nhận lấy đem rửa, xong xuôi cô gọt hoa quả cho Tiêu Đồng. Tiêu Đồng ngồi xếp bằng trên sofa từ tốn ăn, sau đó hỏi cô: "Cô tới có việc gì vậy?"

"Đến nhận sai với em." Du Khinh Hàn dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, rửa tay xong đến ngồi cạnh Tiêu Đồng, cầm tăm xiên vào một miếng táo rồi cho vào miệng mình, hoàn toàn không còn dáng vẻ vô cùng đáng thương lúc mới vào cửa.

Tiêu Đồng cắn cắn tăm nhìn cô: "Cô sai chỗ nào?"

"Tôi không biết." Du Khinh Hàn thẳng thắn nói, "Cho nên mới đến hỏi em."

Tiêu Đồng khịt mũi, "Đây đâu giống thái độ nhận sai chứ."

Du Khinh Hàn cười, "Tôi cũng vừa nghĩ thông suốt thôi, thay vì tự mình đoán, chẳng thà em trực tiếp nói đáp án cho tôi, Tiêu Đồng, em nói cho tôi biết đi, tôi nhất định sửa, được không?"

Cô sai vì cô quá tốt, cái này thì biết sửa thế nào? Tiêu Đồng mắc nghẹn trong lòng, mạnh mẽ xiên cây tăm vào một miếng dưa lưới xui xẻo, cho vào miệng nhai, hận thứ trong miệng mình không phải là Du Khinh Hàn.

Du Khinh Hàn không đoán ra tâm tư của Tiêu Đồng, thầm nghĩ, nhìn dáng dấp kia, không giống như tức giận mình, mà giống như... đang hờn giận bản thân chuyện gì vậy?

Tiêu Đồng đặt đĩa hoa quả xuống, lẳng lặng nhìn Du Khinh Hàn, ánh mắt nguy hiểm giống như nhìn kẻ thù, lại giống như nhìn con mồi, khiến Du Khinh Hàn ngập tràn sợ hãi.

Du Khinh Hàn không rõ nguyên do, cười ha ha định dời chủ đề câu chuyện đi, nhưng lại nghe Tiêu Đồng nói: "Du Khinh Hàn, tôi thật không cam tâm."

Du Khinh Hàn nghe xong, nụ cười trên mặt cứng đờ.

Tiêu Đồng nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này, từng từ bật ra khỏi hàm răng, xen lẫn giữa hối hận, không cam tâm cùng với thù địch, ngoài ra còn có loại cảm xúc mà Du Khinh Hàn không nhìn thấy được. Du Khinh Hàn không biết ai lại nói gì kích thích Tiêu Đồng, khiến nàng suy nghĩ lung tung.

Tiêu Đồng nói xong câu đó liền nhắm mắt lại, dựa vào sofa im lặng, trông hết sức mệt mỏi và yếu ớt, còn có sự thất vọng đã nhiều năm không thấy.

Du Khinh Hàn nhìn nàng, vừa đau lòng vừa bất lực, "Em mệt thì nghỉ ngơi đi, đừng nằm ở đây, cẩn thận bị cảm lạnh."

Tiêu Đồng chỉ yếu ớt lắc đầu.

Du Khinh Hàn yên lặng nhìn nàng.

Vì sợ Tiêu Đồng bị cảm lạnh, Du Khinh Hàn không nhịn được lấy chăn đắp cho nàng.

Hai người yên lặng hồi lâu, trong phòng chỉ còn lại tiếng hô hấp rất khẽ.

Khi kim đồng hồ treo tường sắp điểm tới chín giờ, Du Khinh Hàn nói: "Cũng không còn sớm nữa, tôi nên đi rồi."

"Ừm." Tiêu Đồng uể oải trả lời.

"Em..." Du Khinh Hàn còn muốn nói điều gì, nhưng trên môi chỉ phát ra bốn chữ: "Nghỉ ngơi thật tốt."

Du Khinh Hàn đột nhiên cũng có chút mệt mỏi, cũng may mà nhiều năm vậy rồi, cô cũng đã quen.

Tiêu Đồng không trả lời, Du Khinh Hàn cúi xuống vén gọn chăn trên người nàng, đứng dậy chuẩn bị đi, không ngờ trong khoảnh khắc đó, cánh tay cô bị Tiêu Đồng giữ lại.

Du Khinh Hàn phản ứng nhanh hơn người bình thường, cổ tay khẩn trương siết chặt, nhớ ra đây là Tiêu Đồng, trong nháy mắt lại thả lỏng ra, bắt lấy sự thả lỏng đó, Tiêu Đồng đã đứng lên, kéo cổ tay cô, thuận thế ấn cô vào ghế sofa.

Gáy Du Khinh Hàn đánh vào tay vịn mềm mại của sofa, tầm mắt của Tiêu Đồng cách đó chưa đến mười cm, tấm chăn trượt sang bên cạnh hai người, lặng lẽ.

Du Khinh Hàn không có sự chuẩn bị, tim đập liên hồi, "Tiêu Đồng, em..."

Giây tiếp theo, hai mắt cô mở to, chỉ còn thấy ánh đèn chói mắt trên trần nhà.

Tiêu Đồng cúi đầu hôn Du Khinh Hàn.

Tuy rằng chỉ là đôi môi chạm vào nhau, nhưng cũng đủ khiến Du Khinh Hàn kích động đến mức muốn ngất đi. Cô muốn ôm Tiêu Đồng, muốn đáp lại nụ hôn của nàng, nhưng rồi e ngại làm nàng hoảng sợ nên không dám động đậy, để mặc cho Tiêu Đồng như con thú nhỏ, trúc trắc thăm dò, hôn lên khoé môi cô, sau đó vùi đầu vào cổ cô.

Thật đáng yêu.

Du Khinh Hàn nhẹ nhàng, lặng lẽ vuốt tóc Tiêu Đồng thật dịu dàng. Rõ ràng đã là người hơn bốn mươi tuổi, sao còn có thể đáng yêu như vậy chứ, khiến cả trái tim Du Khinh Hàn mềm nhũn sắp tan ra.

"Tôi uống say." Tiêu Đồng giống như đà điểu chôn mặt trong cổ Du Khinh Hàn, nhè nhẹ nói, âm thanh phát ra làm cổ Du Khinh Hàn ngứa ngáy, trong lòng cũng giống như được một mảnh lông hồng ve vuốt.

"Tôi cũng say rồi." Du Khinh Hàn nghĩ, dù bắt cô chết ngay lập tức vào lúc này, cô cũng thấy mãn nguyện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi