KHIẾT PHÍCH

Sau việc kia chừng mấy ngày, thái độ của Du Khinh Hàn đối với Tiêu Đồng tốt hơn khá nhiều, thời điểm Du Khinh Hàn muốn đối tốt với người khác thì sẽ vô cùng tốt, hỏi han ân cần, chăm sóc che chở không thiếu thứ gì, ánh mắt nhìn về người đó sẽ tràn đầy ấm áp, hận không thể dìm chết người ta trong hương mật ngọt ngào. Tiêu Đồng bị thái độ chuyển biến của Du Khinh Hàn làm cho ngây ngốc, chừng mấy ngày mới thích ứng được, cảm thấy lo sợ bất an nhưng vẫn không nén được hạnh phúc trong lòng.

Du Khinh Hàn mấy ngày nay đều là buổi sáng đưa Tiêu Đồng đi làm, kỳ thực Tiêu Đồng có phòng làm việc của mình, mấy hôm trước là vì muốn xử lý chút chuyện ở công ty nên mới ấn định nơi phỏng vấn ở đó, bằng không bình thường đều bận rộn ở phòng làm việc riêng.

Đến cửa phòng làm việc, Du Khinh Hàn dừng xe, Tiêu Đồng chuẩn bị mở cửa xe ra ngoài, nhưng Du Khinh Hàn lại khoá cửa xe trước nàng một bước, Tiêu Đồng khó hiểu nhìn về phía Du Khinh Hàn.

Du Khinh Hàn cười xoa xoa khuôn mặt của nàng, "Sắp đến sinh nhật em rồi, muốn tặng quà gì nào?"

Tiêu Đồng mắt sáng rực lên, "Hàn còn nhớ?"

"Đương nhiên nhớ chứ." Du Khinh Hàn nắm tay nàng, đặt sát bên gò má của mình, "Tôi làm bánh kem cho em, được không?"

Du Khinh Hàn không bao giờ nấu ăn, nhưng lại làm bánh kem ngon vô cùng, từ rất lâu trước đây —— khi các nàng mới vừa nói chuyện yêu đương, Du Khinh Hàn đã từng làm cho Tiêu Đồng ăn mấy lần, mỗi lần khẩu vị phong cách không giống nhau, nhưng đều ngon cực kì. Tiêu Đồng rất thích ăn bánh kem Du Khinh Hàn làm, nhưng làm một cái bánh kem rất phiền phức, Du Khinh Hàn chỉ làm được mấy lần thì không làm nữa. Mười mấy năm sau đó, Tiêu Đồng chạy khắp tất cả những tiệm bánh kem to nhỏ khắp thế giới, cũng không cách nào tìm được loại bánh có mùi vị tương tự như của Du Khinh Hàn.

Tóc dài suông mềm của Du Khinh Hàn sượt qua mu bàn tay của Tiêu Đồng, Tiêu Đồng không nhớ nổi đã bao lâu không nhìn thấy Du Khinh Hàn dịu dàng như vậy, chốc lát trong lòng như tan thành nước, viền mắt chớm đau, nặng nề ừ một tiếng, hít sâu vài hơi mới nén được tiếng khóc sắp vỡ ra.

"Được, vậy thứ ba tới tôi sẽ làm một chiếc bánh thật ngon ở nhà chờ em."

"Được."

Du Khinh Hàn lại vuốt đầu nàng, mới để nàng xuống xe, Tiêu Đồng đứng tại chỗ nhìn theo cô lái xe đi thật xa, đến khi biến mất khỏi tầm nhìn của mình, mới xoay người đi vào.

Tiêu Đồng ở trước mặt Du Khinh Hàn, nguyên tắc cùng tôn nghiêm gì đó đều dẫm ở dưới chân, Du Khinh Hàn đối với nàng hơi tốt một chút xíu, nàng sẽ mừng rỡ như điên, thiếu điều đem hai chữ sung sướng viết lên mặt, đến trợ lý của nàng cũng không nhịn được trêu ghẹo: "Chị Tiêu Đồng, gần đây chị có chuyện vui gì vậy? Không phải là trúng số đó chứ? Xưa giờ chưa từng thấy chị vui vẻ như vậy."

Một người khác là thực tập sinh mới vào làm, cô bé sinh năm 97, gan lớn cực kì, cánh tay gác trên vai Tiêu Đồng cũng hùa theo chọc ghẹo: "Trúng số gì chứ? Dung tục! Chị còn không thấy sao? Chị Tiêu Đồng người ta đang yêu đương đó! Ha ha ha..."

Tiêu Đồng không chịu được người khác tiếp xúc thân mật, lúng túng cười cười, mặt không biến sắc né tránh.

"Yêu đương?" Những người khác trong phòng nghe thấy chủ đề hot, tất cả đều vểnh tai lên nhanh chóng tập hợp, "Tiêu Đồng, không thể nào? Chị thật sự đang yêu?"

"Xong, chị đại của phòng chúng ta, em gái độc thân cuối cùng cũng bị kẻ gian bắt đi, chúng ta đúng là một đám lưu manh số khổ mà..."

"Trời ạ! Miếng ngon không để người ngoài! Tiêu Đồng chị nói xem tên kia là ai! Xem em tìm người chặt chân hắn!"

"Cậu thôi đi, dù cho không có người ngoài cũng không đến lượt cậu, nếu muốn thì phải là anh đây, anh tuấn phong lưu tiêu sái lỗi lạc, đứng bên cạnh Tiêu Đồng cũng xem như trai tài gái sắc..."

Anh trai này tự luyến một hồi, mọi người đều che miệng xuỵt dài, lại cười nói trêu chọc nhau, cũng không phải là thật sự muốn truy hỏi Tiêu Đồng, cuối cùng bỏ qua chuyện này, quay lại làm việc, lúc này Tiêu Đồng mới thở phào nhẹ nhõm.

Tâm trạng của nàng mấy ngày nay rất tốt, lúc vào văn phòng của mình còn ngâm nga trong miệng, nhưng đụng phải Cảnh Hành ở cửa phòng, sắc mặt Cảnh Hành không tốt, nhìn có chút đáng sợ, Tiêu Đồng làm việc cùng cô nhiều năm mà vẫn cảm thấy ngỡ ngàng, lắp ba lắp bắp, "A... A Hành, em có việc gì thế?"

"Không có chuyện gì, đây là lịch trình của tuần sau, em đưa qua cho chị xác nhận." Cảnh Hành mở văn kiện trong tay ra.

Tiêu Đồng ra hiệu cho Cảnh Hành đi vào văn phòng, sau khi ngồi xuống, mới đỏ mặt do dự, năn nỉ: "A Hành, em huỷ toàn bộ công việc vào thứ ba cho chị được không? Chị có chuyện quan trọng phải làm."

"Nhưng thứ ba là sinh nhật của chị, fans hâm mộ muốn làm tiệc chúc mừng, chị bây giờ vừa mới chập chững bước đi, không thể làm họ thất vọng được."

"Chị là nhà thiết kế thì làm gì có fans? A Hành em đừng đùa."

"Ai đùa với chị." Cảnh Hành tức giận nói, "Nhiều năm bôn ba như vậy mà chị không có fans? Chị cho rằng người trong công ty toàn là phế vật sao? Hiện tại bất kỳ cái gì cũng cần sự tương tác, Tiêu Đồng, nhiều năm như vậy mà một chút tiến bộ chị cũng không có là sao."

"Chị cũng không cần fans... Chị đâu quen biết họ... Bọn họ cần gì phải làm sinh nhật cho chị? A Hành, thật sự thứ ba chị có chuyện rất quan trọng..."

"Là Du Khinh Hàn sao?" Cảnh Hành đột nhiên hỏi.

Tiêu Đồng ngẩn người, "Cái gì?"

"Chuyện rất quan trọng của chị, có phải là liên quan đến Du Khinh Hàn?"

Tiêu Đồng cúi đầu, trên mặt hơi nóng, phóng mắt nhìn ra cửa sổ, gật gật đầu nói: "Đúng vậy."

"Tiêu Đồng, sao chị có thể ngu ngốc như vậy chứ." Cảnh Hành hơi sẵng giọng, cố gắng khuyên nhủ nàng: "Con người Du Khinh Hàn đó cũng chẳng tốt lành gì, ở trong giới đầy rẫy tai tiếng của cô ta chị biết không?"

Những việc này Cảnh Hành cũng không muốn nói với Tiêu Đồng, nhưng Tiêu Đồng ngốc nghếch như vậy, không nói, nàng sẽ u mê càng ngày càng lún sâu vào vũng bùn, đến chết mới thôi.

Cảnh Hành cho rằng Tiêu Đồng quá mức ngây thơ, không biết những chuyện xấu xa của Du Khinh Hàn, ngờ đâu Tiêu Đồng trầm mặc một lát, chậm chạp gật đầu, tự giễu nói: "Chị biết."

Nàng nhìn về phía Cảnh Hành, nụ cười trào phúng còn treo trên mặt, "A Hành, những chuyện em nói chị đều biết hết."

Thời đại này ai mà không lên mạng, người như Nhị tiểu thư Du gia, có chút gió thổi cỏ lay là trên mạng đã lan truyền chóng mặt, sao Tiêu Đồng có thể không biết.

"Nhưng mà chị không thể rời khỏi cô ấy." Tiêu Đồng cười khổ, "Chị biết mình thấp hèn, chỉ cần chị có một chút tôn nghiêm, chị nhất định phải tàn nhẫn cho cô ấy một cái tát, không chút lưu luyến rời bỏ cô ấy, nhưng mà chị lại không làm được... A Hành, nhiều năm như vậy chị đều dựa vào cô ấy mà sống, không có cô ấy, chị không thể sống nổi..."

Tiêu Đồng lúc nói lời này chỉ cười, tất cả những hối hận, bất đắc dĩ cùng đau thương đều bị dằn xuống đáy lòng, chỉ là nụ cười trên mặt như cánh hoa tàn héo, Cảnh Hành nhìn nàng như thế, cảm thấy còn tệ hơn là khóc.

Chuyện của Tiêu Đồng và Du Khinh Hàn, xưa nay nàng không tâm sự với người ngoài, lần này thực sự là không thể kìm nén được. Thái độ của Du Khinh Hàn đối với nàng khác thường như vậy, Tiêu Đồng một bên sung sướng, một bên sợ hãi, chờ Du Khinh Hàn tuyên án tử. Mỗi ngày nàng sống cùng Du Khinh Hàn đều như là ngày cuối cùng, không biết lúc nào chính thức kết thúc. Trong lòng nàng cay đắng lan tràn, quen biết Cảnh Hành lâu như vậy, mới không nhịn được nói một chút chuyện với cô, sau khi tuôn ra những lời này liền im bặt, không nói thêm nửa chữ.

Cảnh Hành làm cộng sự với Tiêu Đồng đã nhiều năm, ngoại trừ hôm nay, chưa từng nghe thấy nàng oán hận, hôm nay chỉ nghe được một chút, liền cảm thấy được cay đắng mà Tiêu Đồng nếm trải, đắng đến mức khiến Cảnh Hành thấy tê dại đầu lưỡi, thật không biết làm sao Tiêu Đồng có thể nhẫn nhịn được qua tháng năm đằng đẵng như vậy.

"A Hành, em biết không, hôm nay Khinh Hàn nói muốn mừng sinh nhật với chị." Nói đến đây, Tiêu Đồng lại hạnh phúc cười rộ lên, "Đã nhiều năm cô ấy không ăn mừng sinh nhật cùng chị, còn nói sẽ làm bánh kem cho chị nữa, chị thấy như đang nằm mơ vậy đó."

Cảnh Hành thấy nàng như vậy, cũng không đành lòng tức giận, nín nhịn mà cười nói: "Loại người như Du Khinh Hàn, mười ngón tay không đụng nước, cô ấy còn có thể làm bánh kem?"

"Bánh cô ấy làm rất ngon, em ăn thử một lần sẽ biết..." Tiêu Đồng nói xong lại cảm thấy không đúng, nhanh chóng đổi giọng, "Không được, em không thể ăn, bánh kem là Khinh Hàn làm cho chị, không ai được ăn hết."

Vẻ mặt đó, hệt như đứa bé bảo vệ món đồ chơi ưa thích của mình, Cảnh Hành thầm chua xót thay Tiêu Đồng, không đành lòng tiếp tục tổn thương nàng, không thể làm gì khác hơn là cười mắng: "Chị đúng là đồ không có lương tâm, được rồi, vậy em sẽ từ bi cho chị một ngày nghỉ, giờ thì chị yên tâm làm việc được rồi."

"Thật sao? Vậy còn buổi tiệc sinh nhật..."

"Chị còn nói nhảm nữa em lấy lại ngày nghỉ bây giờ."

Tiêu Đồng quả nhiên ngay lập tức câm miệng.

Cảnh Hành không nhịn được nở nụ cười, cười xong, lại thầm thở dài.

...

Du Khinh Hàn gần đây tâm tình rất tốt. Lúc trước tranh cãi cùng Tiêu Đồng khiến bản thân cả trong lẫn ngoài đều không dễ chịu, dạo gần đây ngọt ngào với Tiêu Đồng, Tiêu Đồng liền ngoan ngoãn nghe lời, điều này làm cho Du Khinh Hàn cả người khoan khoái, ở bên ngoài ăn chơi với bạn bè như cá gặp nước.

Du Khinh Hàn vốn định chia tay Tiêu Đồng, đá đi thật xa, nhưng sau một lần rời khỏi Tiêu Đồng mới phát hiện điểm tốt của nàng, đối với Tiêu Đồng lại có chút lưu luyến không rời.

Yên tĩnh, ngoan ngoãn, nghe lời, không dính người, còn chịu khó, ngoại trừ việc Du Khinh Hàn không muốn lên giường với nàng, tất cả những điều khác của Tiêu Đồng đối với Du Khinh Hàn đều là tiêu chuẩn tình nhân hoàn mỹ. Huống hồ Tiêu Đồng theo cô nhiều năm như vậy, sinh hoạt của hai người đã hoà hợp gần như tuyệt đối, ngoại trừ Tiêu Đồng, hẳn là không có ai khác trên đời có thể chịu đựng được sự quái gở của Du Khinh Hàn, cô cảm thấy, có một người như thế bên cạnh cũng rất tốt, ở bên ngoài chơi không cần lo lắng, mệt mỏi về nhà không cần bận tâm, thật tốt.

Vì lẽ đó Du Khinh Hàn cảm thấy, việc dành cho Tiêu Đồng ít lời ngon tiếng ngọt là vô cùng cần thiết. Duy trì một mối quan hệ không thể chỉ dựa vào một người cố gắng, bản thân mình chỉ bỏ ra một chút sức, có thể đổi lấy Tiêu Đồng vạn lần đáp lại, việc tốt này sao lại không làm?

Thêm nữa cho Tiêu Đồng vài lời ngon ngọt cũng không phải việc khó gì, cái người kia, chỉ cần mình cười với nàng một cái, nàng có thể lập tức chết vì mình.

Mọi chuyện đều hài lòng, Du Khinh Hàn tâm tình cũng rất tốt, đã đồng ý làm bánh kem cho Tiêu Đồng, cũng không thể làm hình dạng quá xấu, thế là bỏ ra chút thời gian tìm kiếm hướng dẫn trên mạng, chuẩn bị ôn lại cách làm một chút.

Tay nghề làm bánh của cô có được là vào năm chín tuổi theo học thầy dạy làm bánh của Du gia, làm được không ít món điểm tâm ngon mắt ngon miệng, lúc còn trẻ dựa vào bản lĩnh này dụ dỗ được không ít em gái ngây thơ, nhưng nhiều năm nay không đụng đến, có chút lạ lẫm, xem hướng dẫn rồi từ từ nhớ lại, tập luyện mấy lần cũng coi như là thành công.

Đến ngày sinh nhật Tiêu Đồng, sau khi Du Khinh Hàn đưa Tiêu Đồng đi làm, xuống lầu đi vào siêu thị mua bột mì, bơ cùng một ít nguyên liệu, chưa kịp ngồi xuống, Thường Lâm Nhiễm đã gọi điện thoại tới.

"A Nhiễm, chuyện gì vậy?"

"Khinh Hàn cậu mau tới chỗ mình, đi nhanh lên!"

"Chuyện gì? Mình đang bận lắm."

"Bảo cậu tới thì tới đi, nói nhiều làm gì? Mình bảo đảm cậu sẽ không thất vọng."

"Đến cùng là chuyện gì? Hôm nay mình thật sự rất bận mà."

"Cậu bận? Cái thể loại công chúa như cậu thì có thể bận chuyện gì?" Thường Lâm Nhiễm khinh bỉ nói, "Cậu không đến thì thôi, nhưng mà hôm nay Mạc Tịch Nguyên về nước, cậu không đến, mình đành phải tự mình đi đón chị ấy..."

Bột mì trong tay Du Khinh Hàn rớt xuống, chiếc túi oạch một tiếng rách toang, nằm lại bên chân cô.

"Cậu... Cậu nói cái gì?" Giọng nói Du Khinh Hàn có chút run rẩy.

"Mình nói Mạc Tịch Nguyên trở về, cậu cuối cùng có tới hay không?"

"Chờ mình năm phút, mình đến ngay." Du Khinh Hàn cúp điện thoại nhanh chóng vọt vào phòng thay quần áo, sau đó lại nhanh như chớp ra cửa mang giày, chỉ lo chậm một giây sẽ không kịp nhìn thấy Mạc Tịch Nguyên.

Cửa phòng ầm một tiếng bị đóng lại, chấn động đến mức vách tường run lên mấy lần, bên trong căn nhà im lặng, chỉ còn bột mì rơi đầy đất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi