KHIẾT PHÍCH

Ăn cơm trưa xong lại bắt đầu công việc buổi chiều, Tiêu Đồng và Cảnh Hành mỗi người đều có việc bận rộn, còn hơn nửa tháng nữa là ra mắt bộ sưu tập xuân hè, kết quả của sự hợp tác giữa công ty con cùng với phòng làm việc của Tiêu Đồng, sân khấu, trang điểm, người mẫu, công ty, phóng viên, còn có các bộ phận khác... Công việc vặt vãnh khiến Cảnh Hành bận tâm quá nhiều, vậy nên dù có cảm thấy trạng thái Tiêu Đồng không đúng, nhất thời cũng không thể chú ý được.

Tiêu Đồng cũng rất bận, phải chọn người mẫu, phải gặp phóng viên, còn phải tổng duyệt sân khấu lần cuối, một chuyện bé xíu như trang sức đi kèm Tiêu Đồng cũng không yên tâm giao cho người khác, mỗi ngày ngoại trừ lúc bị Cảnh Hành dẫn đi phỏng vấn, toàn bộ thời gian còn lại không ai nhìn thấy, đó là lúc nàng đang điều chỉnh từng chi tiết nhỏ của mỗi bộ trang phục trên người ma nơ canh.

Khi nàng làm việc thì cực kỳ chăm chú, trong mắt chỉ có trang phục và đường may, có lúc vì một bên váy thiếu mất một hạt châu, nàng quỳ một chân trên đất không nhúc nhích đến mấy tiếng. Cảnh Hành tranh thủ lúc rảnh rỗi từng đi xem mấy lần, sợ cơ thể nàng không chịu nổi, khuyên nhủ: "Những thứ này không phải phụ kiện quan trọng gì, chị giao cho mấy người trẻ mới tới đi, coi như cho họ một cơ hội rèn luyện, cần gì phải làm bản thân mệt mỏi vậy."

"Không mệt, đây là phần quan trọng, giao cho người khác chị không yên tâm." Tiêu Đồng tiến đến bên một chiếc váy đuôi cá, dùng răng nhẹ cắn đứt sợi chỉ, đứng lên bóp eo xoa cổ, tinh thần dường như rất tốt, nàng vuốt ve tác phẩm mới vừa hoàn thành của mình, trong mắt tràn ngập yêu thương, mơ hồ lộ ra một chút không nỡ, lại giống như nhìn ngắm đứa con của mình.

"Đưa ra tác phẩm mới nên rất vui phải không? Vẻ mặt này của chị là gì đây? Giống như bị người ta cướp đồ không trả lại vậy."

Ngón tay Tiêu Đồng lướt qua lại trên từng lớp vải vóc, cảm nhận tơ lụa màu đen như nước chảy xuôi qua kẽ hở trên từng ngón tay, sau đó sự dịu dàng mềm mại biến mất, nàng nói: "Em không hiểu đâu."

Cảnh Hành không phải nhà thiết kế, tất nhiên là không hiểu, dưới cái nhìn của cô, series tác phẩm đầu tiên này của Tiêu Đồng mà được ra mắt, danh tiếng nhất định tăng thêm một bậc, Tiêu Đồng sẽ trở thành một trong những nhà thiết kế hàng đầu quốc tế, sẽ là đầu tàu của giới thời trang trong nước, độ nóng sẽ sánh ngang với minh tinh hàng đầu cùng nhân sĩ giới thượng lưu.

Cô có thể nhìn thấy tương lai Tiêu Đồng toả ánh hào quang, đương nhiên không hiểu được cảm giác của Tiêu Đồng khi ra mắt một tác phẩm, giống như là đem bảo vật mình cất giấu nhiều năm chắp tay dâng cho người khác, đối với Tiêu Đồng mà nói, khi một tác phẩm bị đưa tới dây chuyền sản xuất, thậm chí chỉ là tuyên bố ra mắt, thì tác phẩm đó không còn thuộc về nàng nữa, nó thuộc về mỗi một người mua về, thuộc về mỗi một người mặc nó, nhưng không còn thuộc về Tiêu Đồng nữa.

Đã từng, Tiêu Đồng muốn thiết kế tác phẩm chỉ cho một người xem, chỉ để một người mặc, nhưng cuối cùng người mặc vào có hàng ngàn hàng vạn, chỉ có không có người Tiêu Đồng hy vọng mà thôi.

Vết thương trên cánh tay Tiêu Đồng lại bắt đầu đau, nhìn vào trang phục được xếp đặt chỉnh tề cùng váy áo chỉn chu trên người ma nơ canh, nàng đột nhiên chợt thấy mười năm thiết kế thời trang của mình chẳng còn chút ý nghĩa nào.

"Tiêu Đồng? Tiêu Đồng!" Cảnh Hành vỗ vai nàng, "Chị nghĩ gì vậy?"

"Hả?" Tiêu Đồng chớp mắt một cái, sực tỉnh lại từ trong suy nghĩ của mình, điều chỉnh tâm trạng, lạnh nhạt nói: "Không có chuyện gì, A Hành, khi nào chúng ta đi Paris?"

"Nhiều lắm là một tuần nữa, Tiêu Đồng, chị không có vấn đề gì chứ?"

"Chị thì có thể có vấn đề gì?" Tiêu Đồng nhún vai, "A Hành, em yên tâm, việc như lần trước sẽ không xảy ra nữa." Nàng đang nói tới sự kiện ra mắt năm trước, một mình trốn về từ Paris không nói lời nào với Cảnh Hành, bây giờ mỗi khi Tiêu Đồng nhớ đến đều rất áy náy, cảm thấy có lỗi với Cảnh Hành.

"Chị cũng biết vậy sao?" Cảnh Hành hừ trong mũi một tiếng, giơ nắm đấm lên đe doạ, "Lần này mà chị còn dám tuột xích nữa thì sau này không có ngày tháng dễ chịu đâu." Thực ra Cảnh Hành không lo lắng chuyện này, cô lo lắng ảnh hưởng Du Khinh Hàn gây ra cho Tiêu Đồng, nhưng Tiêu Đồng rõ ràng là không muốn nói.

Cảnh Hành có thể thấy, lần này Tiêu Đồng quyết định muốn thoát khỏi Du Khinh Hàn là một quá trình rất gian nan, Cảnh Hành biết cho nên càng lo lắng, nhưng lại không dám nhắc đến cái tên này trước mặt Tiêu Đồng.

"Vậy chị lo việc của mình trước đi, tí nữa em còn phải thảo luận việc bố trí với đạo diễn sân khấu, đi trước nha."

"Đừng thức khuya quá, phụ nữ thức khuya dễ có nếp nhăn lắm."

"Đi đi! Chị quan tâm bản thân trước đi, mỗi ngày đều thức tới hai ba giờ sáng mới xong việc, trợ lý đã tìm em oán giận mấy lần rồi, nếp nhăn là chị có trước đó."

"..."

Hai người lại nói thêm vài câu, Cảnh Hành mới đi làm việc của cô, Tiêu Đồng dựa vào máy may hơi sững người, rồi quay lại may thêm một đường, tiếp tục sửa trang phục của cô.

Không thể dừng lại.

Dừng lại sẽ hết, tất cả ác mộng sẽ đồng loạt tràn vào đầu nàng, khiến nàng phát điên.

Nhưng không thể làm liên tục, dù sao vào ngày nàng tăng ca, những đồng nghiệp khác trong phòng cũng không dám về trước, Tiêu Đồng chỉ có một người thì không quan trọng lắm, nhưng người khác còn có người nhà, còn có người yêu thì còn có bao nhiêu mong đợi đến giờ tan tầm đây. Lúc trước Tiêu Đồng không phát hiện ra, lời của Cảnh Hành chợt thức tỉnh nàng, nàng cũng không tiện tiếp tục trì hoãn thời gian của người khác, hôm nay rốt cuộc cũng tan làm đúng giờ, sau khi nàng đi về, cả phòng làm việc hân hoan ra mặt, hận không thể mở tiệc buffet ăn mừng.

Tiêu Đồng không mua xe mà cũng không có giấy phép lái xe, nhưng nàng có một chiếc xe do công ty cấp cho, tài xế là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, Cảnh Hành tự mình tuyển chọn. Cảnh Hành biết Tiêu Đồng sợ đàn ông, nên đặc biệt tuyển tài xế nữ trưởng thành thận trọng, khi lái xe chắc chắn không nhiều lời, rất hợp ý Tiêu Đồng.

Có lẽ trong thời gian này Tiêu Đồng tăng ca quá nhiều, hôm nay tan làm đúng giờ khiến tài xế cảm thấy kinh ngạc, thuận tiện hỏi một câu, "Cô giáo Tiêu, sao hôm nay về sớm vậy?"

Từ mấy năm trước Tiêu Đồng bắt đầu dẫn dắt vài học trò mỗi năm, cũng không dạy gì nhiều, chỉ là một ít thứ nhập môn, lại cho họ luyện tay nghề một chút, để họ không phải đi đường vòng, bọn họ bắt đầu gọi nàng là cô giáo, sau đó thì đến những đồng nghiệp không quen biết trong phòng làm việc cũng gọi nàng như vậy, sau đó nữa thì tiếng tăm của nàng ngày càng lớn, danh xưng cô giáo này truyền ra ngoài, trong giới thời trang đều gọi nàng là cô giáo, hoặc tôn kính hoặc mỉa mai, tiếp theo là fans, người ngoài giới cũng gọi nàng như vậy, Tiêu Đồng dở khóc dở cười, không đi dạy một ngày nào lại vô duyên vô cớ có được tôn xưng là "Cô giáo".

Tài xế này vừa tới không lâu, cũng không nói nhiều, đây là lần đầu tiên chủ động hỏi thăm Tiêu Đồng, nàng rất ngạc nhiên, theo bản năng "A" một tiếng, lên xe mới nói: "Gọi tôi là Tiêu Đồng được rồi, cô giáo là bọn họ phóng đại mà thôi."

"Đã biết." Tài xế nói.

"Không thể tăng ca hoài được." Tiêu Đồng cười trả lời, "Tôi thì không sao, nhưng mỗi ngày đều bắt mọi người theo tôi làm việc đến nửa đêm, về nhà cũng không an toàn, không chừng mỗi khi về nhà các người đều cùng chồng hay bạn trai oán giận tôi đủ đường."

"Tôi độc thân." Mắt tài xế nhìn thẳng phía trước, đạp chân ga, tay giữ chắc vô lăng, Tiêu Đồng nhìn cô từ trong kính chiếu hậu, thấy thái độ cô ung dung, không hề vội vã, cũng không giống những tài xế khác.

"Chị tài xế, cũng một thời gian rồi tôi chưa hỏi chị, chị tên là gì vậy?"

"Tôi họ Đan, cô gọi tôi chị Đan là được."

"Được."

Chị Đan là một người trầm lặng ít nói, không hay tán gẫu như những tài xế khác, đó cũng chính là điểm Tiêu Đồng hài lòng nhất. Các cô chỉ trò chuyện vài câu lúc vừa lên xe, sau đó chị Đan sẽ không chủ động nói chuyện với Tiêu Đồng, giống như đây là xe tự động lái, trong xe căn bản không có người tài xế này.

Tiêu Đồng mang tai nghe vào, nghe nhạc rock and roll ầm ĩ, nàng chuyển động cơ thể theo tiết tấu âm nhạc, cố gắng đắm chìm vào trong đó, để những ca từ ồn ào, giai điệu ầm ĩ này choán hết đầu óc của nàng, không để những thứ muốn xâm nhập đầu óc nàng có cơ hội đi vào.

Lúc tan tầm kẹt xe nghiêm trọng, lần này thời gian kẹt xe lâu hơn bình thường một chút, khi Tiêu Đồng nhận ra xe đã dừng dưới nhà mình mới tháo tai nghe ra, nói tiếng cám ơn với chị độc thân, xuống xe. Chờ đến khi chị độc thân lái xe đi, Tiêu Đồng mới ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao tầng này, trong mắt chứa đựng nỗi sợ hãi sâu sắc.

Nàng ngước cổ đứng nhìn gần mười phút mới ổn định được xao động trong lòng, đi vào trong nhà, bước vào thang máy, đứng trước biển số phòng quen thuộc, lấy chìa khoá cắm vào ổ khóa.

Cạch cạch.

Khoá cửa bị mở ra.

Cửa mở, lộ ra một cái miệng đen kịt khổng lồ, giống như chuẩn bị nuốt Tiêu Đồng vào đó.

Trong miệng đen ngòm bỗng chốc có vô số ánh mắt đỏ ngầu, Tiêu Đồng lùi về sau một bước, khẽ cắn răng đi vào, những con mắt đỏ ngầu kia nhanh như chớp lao về phía nàng, may mà Tiêu Đồng tay mắt lanh lẹ, đi trước một bước mở đèn phòng khách lên, những con mắt trong bóng tối đều rất sợ ánh sáng, đèn sáng khiến chúng đều sợ hãi trốn vào góc tối, nhe nanh múa vuốt với Tiêu Đồng, không dám tiến lên nữa.

Kể từ khi chúng xông vào mật thất Tiêu Đồng lần trước, chúng không còn kiềm chế nữa, ban ngày Tiêu Đồng dùng công việc lấp kín đầu óc mình, để chúng không thể thừa cơ hội, nhưng lúc màn đêm kéo đến, sau khi Tiêu Đồng còn lại một mình thanh tĩnh, bọn chúng sẽ dồn dập xuất hiện, canh giữ trong xung quanh Tiêu Đồng, tìm kiếm cơ hội.

Chúng chỉ tạm thời sợ hãi ánh sáng, Tiêu Đồng càng hoảng sợ, bọn chúng sẽ càng mạnh lên, chẳng mấy chốc sẽ đi ra từ trong bóng tối, nắm tóc Tiêu Đồng, bứt tai Tiêu Đồng, móng vuốt nhọn hoắc quét lên mặt nàng, hàm răng sắc bén cắn xé mạch máu mỏng manh trên cổ nàng.

"Du Khinh Hàn... Du Khinh Hàn..." Bọn họ kêu gào bên tai Tiêu Đồng, mỗi lần đều gọi tên Du Khinh Hàn, khi gần khi xa ở bên tai Tiêu Đồng, hoặc thâm tình thủ thỉ, hoặc cuồng loạn, âm thanh như muốn xuyên rách màng nhĩ Tiêu Đồng, đâm nát tim nàng.

"Du Khinh Hàn... Du Khinh Hàn..."

"Đừng gọi... Đừng gọi..." Tiêu Đồng bịt tai cầu xin, nàng rất đau, xương cốt toàn thân đều đau, đau đớn ngấm sâu vào trong xương tuỷ.

Trước nay Tiêu Đồng không biết rằng ba tiếng Du Khinh Hàn có thể khiến người ta thống khổ như vậy, đau đớn khiến nàng hận không thể lăn lộn trên mặt đất, cả trong lẫn ngoài đều đau, mỗi một tia một sợi đều muốn đâm thủng làn da của nàng, nàng muốn thả chúng ra ngoài, nhưng không có cách nào.

Đau.

Rất đau.

Tiêu Đồng vò đầu suy nghĩ, người nào có thể cứu nàng, ai có thể cứu nàng bây giờ.

Đột nhiên, động tác toàn thân của nàng ngừng lại, những tên ác ma hành hạ khiến nàng phát điên cũng ngừng lại.

Nàng đứng vài giây, máy móc nhúc nhích một chút, sau đó lại lấy ra con dao gọt hoa quả.

Lưỡi dao ánh lên màu bạc kim loại, sống dao soi vào đôi mắt thẫn thờ của Tiêu Đồng, còn có một nốt ruồi nhỏ ở khoé mắt.

Tiêu Đồng hận chết đôi mắt này, nàng không muốn nhìn thêm nữa, giơ con dao lên, chầm chậm lướt qua cánh tay đã phủ kín vết thương của chính mình. . truyện ngôn tình

Lưỡi đao sắc bén cắt đứt da thịt, máu tươi tràn ra theo vết cắt, so với đau đớn bên trong không chỗ phát tiết, cơn đau bé nhỏ này có là gì.

Rốt cuộc thì, đau đớn bên trong không chỗ phát tiết cũng tìm được một chỗ đột phá, không thể chờ đợi được nữa lao ra khỏi cơ thể Tiêu Đồng từ vết thương này, những thứ trong bóng tối dây dưa nàng đều không dám tới gần.

"Du Khinh Hàn..." Tiêu Đồng lại cắt một dao lên tay.

Mỗi khi nàng kêu tên Du Khinh Hàn sẽ cắt một dao lên cánh tay, máu tươi theo vết thương chảy ra, nhỏ xuống sàn nhà thành những chấm đỏ lấm tấm, đẹp tựa cánh hoa.

Mỗi một dao, mỗi một tiếng Du Khinh Hàn là một lần thân thể đau đớn co giật.

Sau đó, không thấy ác ma nữa, nàng buông dao trên tay, thân thể vẫn không ngừng co rút, nhưng trong lòng rất dễ chịu. Thoa thuốc lên vết thương trên cánh tay, xử lý sạch sẽ con dao và sàn nhà, nằm trên giường ngủ, không còn thấy những thứ đáng sợ tới quấy nhiễu nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi