KHIẾT PHÍCH

Ảo giác của Tiêu Đồng ngày càng nghiêm trọng, giữa ban ngày mà những con mắt kia vẫn nhìn chằm chằm nàng, Tiêu Đồng lướt qua vai Cảnh Hành đối diện với chúng, không một phút giây nào dám thư giãn, nàng sợ chỉ cần mình thả lỏng một giây thôi sẽ bị chúng xé thành mảnh nhỏ.

Tiêu Đồng tỉnh táo biết những thứ này đều là ảo giác, nàng biết chúng đều do mình tưởng tượng ra, nhưng khi những răng nanh kia cắn vào da thịt thì cơn đau là thật, đau lắm, đau đến mức khiến Tiêu Đồng cảm thấy hoảng hốt, có thể những thứ này không phải là ảo tưởng của mình, có thể chúng nó có thật, có điều chỉ có Tiêu Đồng mới có thể nhìn thấy.

Những thứ này... Những thứ này... Mình đã như vậy rồi, sao chúng còn không buông tha mình?

Tiêu Đồng nắm chặt tay, cắn răng, cả người run lên, thật sự muốn đem chúng... đem chúng giết hết, để bọn chúng không thể làm tổn thương mình nữa.

Sát khí trong ánh mắt của nàng quá nặng, lúc Cảnh Hành ngẩng đầu lên từ đống giấy tờ, nhìn thấy Tiêu Đồng trợn tròn mắt, sự thù hận trong mắt Tiêu Đồng khiến Cảnh Hành bất chợt rùng mình, cô nhìn theo ánh mắt Tiêu Đồng, chỉ thấy bức tường trơ trọi, rõ ràng chẳng có cái gì cả, Cảnh Hành biết Tiêu Đồng tám phần mười lại phát bệnh.

"Tiêu Đồng, chị nhìn em nè, ở đây ngoài em ra thì không có gì hết, Tiêu Đồng, chị rất an toàn, chị nghe được không?" Cảnh Hành vỗ vỗ cánh tay Tiêu Đồng, nàng không phản ứng lại, Cảnh Hành sợ, vỗ nhẹ mặt Tiêu Đồng, lại lắc lắc tay trước mặt nàng, thậm chí bấm vào người nàng cũng không có tác dụng gì cả, Tiêu Đồng không có chút phản ứng gì.

Trong mắt Tiêu Đồng chỉ có những con mắt đỏ trong góc, nàng nghe có người gọi nàng, nhưng nàng không thể nhìn qua, từng giây phút trôi qua vẫn nhìn chăm chú vào những con mắt kia, nếu không bọn chúng sẽ thừa cơ hội cùng nhau nhào tới.

"Tiêu Đồng! Tiêu Đồng chị tỉnh táo một chút!"

Cảnh Hành kêu Tiêu Đồng mười mấy lần, một chút phản ứng Tiêu Đồng cũng không có, như người bị câu mất hồn phách, Cảnh Hành sợ đến mức tay chân mềm nhũn ra, giống như hồn phách của mình cũng bị câu đi rồi, may mà cô vẫn còn lại một tia lý trí, hai tay run rẩy lấy điện thoại gọi số cấp cứu, cô không biết tiếng Pháp, nói một tràng tiếng Anh, cũng không biết người bên kia nghe có hiểu không, chỉ là trong điện thoại huyên thuyên một hồi tiếng Pháp cô nghe không hiểu.

Cảnh Hành gấp đến độ không có cách nào, chỉ có thể nói to "help" trong điện thoại, cô thật muốn khóc, ba hồn đã mất đi bảy phách, thậm chí còn quên việc có thể gọi điện thoại nhờ phiên dịch đến giúp.

Tiêu Đồng trừng mắt đối diện với những con mắt đỏ, nàng bất động, chúng nó cũng bất động, không biết là qua bao lâu, mắt đỏ có vẻ sợ, cái đầu phun ra lưỡi dài từ từ lui về phía sau, lui về phía bóng tối trong góc tường, cuối cùng biến mất không còn tăm hơi. Lúc này Tiêu Đồng mới thở phào nhẹ nhõm, cả người vô lực ngã vào sofa bên cạnh, mồ hôi lấm tấm trên trán, tim đập ầm ầm.

Đây là lần đầu tiên nàng dựa vào chính sức mình đuổi những ác ma kia đi, nhưng Tiêu Đồng biết chúng nó vẫn còn đến. Mặc cho Tiêu Đồng trốn đến đâu, chúng nó cũng sẽ tìm đến.

Sau đó, Tiêu Đồng mới chú ý tới Cảnh Hành vẫn còn ở trong phòng, nàng quay đầu nhìn Cảnh Hành, Cảnh Hành tay cầm điện thoại, gấp muốn khóc, Tiêu Đồng chưa từng thấy Cảnh Hành sốt ruột như vậy, nàng đã quen với Cảnh Hành tác phong nhanh nhẹn, vô cùng lợi hại, giống như siêu nhân, không gì không làm được.

Vậy mà bây giờ siêu nhân đang nắm chặt điện thoại, nói năng lộn xộn cầu cứu đối phương, Tiêu Đồng có chút cảm động, trong lòng lại chua xót.

Tiêu Đồng là người rất khó tiếp nhận ý tốt của người khác, nàng tự nhốt mình trong những bức tường cao, nàng không đi ra, người khác cũng đừng mong đi vào, trước đây bức tường này vì Du Khinh Hàn mở ra một kẽ hở, sau đó kẽ hở này cũng biến mất theo sự ra đi của Du Khinh Hàn, bây giờ, bức tường lần nữa lại mở ra, Tiêu Đồng lặng lẽ tiếp nhận Cảnh Hành với tư cách người thân.

Từ khi bà nội đi rồi, Tiêu Đồng không còn người thân, nhưng hiện tại, Tiêu Đồng cảm thấy Cảnh Hành có thể trở thành một người thân khác của nàng.

Muốn bước đi một bước này quá khó, Tiêu Đồng do dự đưa tay ra, kéo góc áo Cảnh Hành, nhẹ giọng nói: "A Hành, chị không sao rồi."

Cảnh Hành dại ra một lúc lâu, xoay đầu lại kinh ngạc nhìn Tiêu Đồng, ánh mắt trống rỗng, "Tiêu Đồng, chị không sao rồi?"

"A Hành, xin lỗi, lại làm em lo lắng."

"Tiêu Đồng chị là đồ khốn kiếp!" Cảnh Hành lớn tiếng kêu, ôm chặt lấy Tiêu Đồng, "Vì một Du Khinh Hàn chị còn muốn dằn vặt bản thân đến thế nào nữa! Lẽ nào chị chỉ quan tâm Du Khinh Hàn sao! Còn những người khác quan tâm chị thì sao, bọn họ không là gì à?"

Lần này Tiêu Đồng thật sự doạ sợ Cảnh Hành, Cảnh Hành ôm nàng nói năng lộn xộn phát tiết lửa giận, chửi bậy, cô mắng Tiêu Đồng lòng dạ sắt đá không biết điều, cô chất vấn Tiêu Đồng, có phải sự quan tâm của người khác đối với nàng không đáng giá một đồng hay không, cuối cùng ôm Tiêu Đồng khóc, chỉ là câu cô muốn hỏi nhất lại không hỏi.

Cảnh Hành muốn hỏi, trong lòng Tiêu Đồng ngoại trừ Du Khinh Hàn, còn có những thứ khác không, cô muốn hỏi Tiêu Đồng, trong lòng nàng có mình hay không.

Nhưng Cảnh Hành không hỏi ra miệng.

Cô quá hiểu Tiêu Đồng, bản thân cô biết rõ đáp án hơn ai hết, vậy nên cô không dám hỏi.

Cô lo lắng Tiêu Đồng, lại không dám hỏi, không thể làm gì khác hơn là ôm vai Tiêu Đồng khóc, đây là lần đầu tiên Tiêu Đồng nhìn thấy Cảnh Hành khóc, người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, bên ngoài có thể hô mưa gọi gió, đến lúc khóc cũng kiềm nén cứng rắn, ôm chặt vai Tiêu Đồng, khiến nàng không thể động đậy.

"A Hành." Tiêu Đồng dựa vào Cảnh Hành vai, lẩm bẩm nói, "Chị muốn thoát ra."

Tiêu Đồng không nhịn được, cũng khóc lên.

"Chị muốn thoát ra."

"Chị muốn chữa khỏi bệnh."

"Chị muốn quên Du Khinh Hàn."

Đây là lần đầu tiên Tiêu Đồng nghiêm túc mà kiên định như vậy, nghĩ thông suốt để bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi