KHIẾT PHÍCH

Nhưng Du Khinh Hàn chung quy cũng chỉ làm người đứng nhìn ngoài cửa sổ, nhìn Tiêu Đồng cười với Cảnh Hành, nhìn Tiêu Đồng ăn từng chút thức ăn Cảnh Hành đút, bao lâu rồi Tiêu Đồng không nở nụ cười không chút đề phòng với mình như thế? Du Khinh Hàn không còn nhớ rõ. Bắt đầu từ rất lâu trước đây, nụ cười của Tiêu Đồng đã dần ít đi, cho dù có, đa số cũng mang theo vẻ cẩn thận lấy lòng đáng thương, như chó hoang sợ bị người ta vứt bỏ.

Lúc đó Du Khinh Hàn nắm giữ tất cả, Tiêu Đồng toàn tâm toàn ý tôn thờ cô, hoặc là nói, trong thế giới của Tiêu Đồng chỉ có cô. Là cô đẩy Tiêu Đồng ra, đẩy thật xa vào trong lòng người khác. Du Khinh Hàn quá yêu thích dáng vẻ thiếu nữ ngây thơ, không sầu không lo của Tiêu Đồng, cho nên cô không thể nào tiếp nhận được Tiêu Đồng đột nhiên xuất hiện thay đổi lớn.

Lấy lòng, khẩn cầu, lo được lo mất.

Tiêu Đồng biến hóa lớn như thế, Du Khinh Hàn thường xuyên cảm thấy xa lạ với gương mặt chưa từng khác lạ này trong những đêm khuya tĩnh mịch. Dần dà, từ xa lạ biến thành hờ hững, cuối cùng trở thành căm ghét, xem thường. Một người thấp kém như vậy, chẳng có liên quan gì đến Mạc Tịch Nguyên, thậm chí còn không liên quan đến Tiêu Đồng, chỉ là một kẻ xa lạ mang hình hài của Tiêu Đồng mà thôi.

Trong một quãng thời gian rất dài, Du Khinh Hàn không thể ngăn được ý nghĩ muốn vứt bỏ người xa lạ này, cô không chút keo kiệt thể hiện ra sự chán ghét, lạnh nhạt của mình, ngờ đâu người này lại như cao da chó, dính chặt cắt không đứt.

Đến khi thật sự bỏ được rồi, Du Khinh Hàn lại hối hận.

Tiêu Đồng quả nhiên bị Du Khinh Hàn tổn thương đến tận cùng, quyết ý ra đi không hề lưu luyến. Ngược lại, Du Khinh Hàn nghĩ rằng mình chỉ bỏ đi một miếng cao da chó, ngờ đâu lại kéo theo cả nửa mảnh tim, đau cả ngày lẫn đêm, ngày đêm nhung nhớ. Thái độ của cô với Tiêu Đồng, rồi những khổ sở, nhục nhã đã gây ra cho Tiêu Đồng trong những năm qua cũng dồn dập kéo tới đập vào mặt.

Tiêu Đồng một mình gào khóc trong đêm khuya, Tiêu Đồng ngồi bất động cả đêm cho đến tảng sáng, bản thân mình từng đưa nhiều người tới diễu võ dương oai trước mặt Tiêu Đồng như vậy, thế mà bây giờ chỉ mỗi một Cảnh Hành thôi đã khiến mình lòng đau như cắt.

Du Khinh Hàn đã từng cật lực lảng tránh, tìm đủ lý do để biện minh cho bản thân, bây giờ rốt cuộc vẫn phải đối mặt với những chuyện không ra gì mình từng làm kia, đối mặt với sự thật rằng:

Tiêu Đồng không cần cô nữa, Tiêu Đồng đã rời bỏ cô rồi, chỉ có ở nơi cô không nhìn thấy, Tiêu Đồng mới nở nụ cười thật sự, thậm chí chỉ cần có cơ hội, Tiêu Đồng sẽ không chút do dự bỏ trốn, trốn thật xa đến nơi cô không tìm được.

Du Khinh Hàn cắn răng, lòng đau không thở nổi, cô muốn đưa tay chạm vào Tiêu Đồng, muốn Tiêu Đồng cười với cô, không, thậm chí không cần cười, chỉ cần không coi cô như không khí là được. Nhưng giờ đây cô thậm chí không dám đi vào, không dám để cho Tiêu Đồng nhìn thấy mình. Bởi Trần Lạc đã nói, Tiêu Đồng không thể chịu thêm một kích thích nào nữa, mà chính mình là nguyên nhân kích thích nàng sinh bệnh.

Trong mắt Du Khinh Hàn mờ mịt âm u, tóc tai rũ rượi, không ngày không đêm liên tục làm cho cô uể oải không thể tả, bây giờ thêm hoả khí trong người, cuối cùng không chống đỡ nổi, hai chân mềm nhũn ngã xuống.

Vẻ mặt đám vệ sĩ trở nên nghiêm trọng, từ chỗ tối xông tới, nhanh nhẹn mà kỉ luật phân công công việc, tìm phòng bệnh, thông báo người nhà họ Du, liên hệ bác sĩ, không hề phát ra tiếng động lớn nào, chờ cho họ đưa Du Khinh Hàn đi, Trần Lạc mới đi đến vị trí lúc nãy Du Khinh Hàn đứng, nhìn qua cửa sổ một chút, Tiêu Đồng cười cười nói nói với Cảnh Hành, nét mặt sinh động những ngày qua chưa từng thấy, hoàn toàn không hay biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Trần Lạc lại nhìn Cảnh Hành.

Cảnh Hành tựa cùng một chỗ với Tiêu Đồng, cười híp mắt nhìn nàng, sự dịu dàng như muốn tan ra trong mắt.

"Đều là người si tình." Trần Lạc lắc đầu một cái, chắp tay sau lưng từ từ đi xa.

"Mình cũng là một kẻ si."

...

Du Khinh Hàn cảm giác mình đứng trong một vùng tăm tối.

Bốn phía không có ánh sáng, lại rất lạnh, cô run lẩy bẩy, theo bản năng đi về phía trước, càng đi càng tối, đến một lúc đưa tay ra không nhìn thấy được năm ngón.

Du Khinh Hàn tiếp tục đi về trước, rốt cuộc cũng thấy được một tia sáng yếu ớt, cô như nắm được nhánh cỏ cứu mạng, chạy như bay về hướng nguồn sáng, đến khi tiếp cận được thì mới thấy rõ, cái được gọi là ánh sáng đó, chỉ là một căn phòng âm u bị bỏ hoang, cao cao trên nóc nhà có một lỗ nhỏ nên ánh sáng lọt vào, cô đi tiếp, mới phát hiện trong góc căn phòng âm u đó có một người đang đứng.

Du Khinh Hàn không thấy rõ mặt của người kia, tới gần, gần thêm nữa, dựa vào nguồn sáng yếu ớt, rốt cuộc nhìn thấy một đôi mắt trong bóng tối, trợn tròn lên, rõ ràng con ngươi vô thần, nhưng lại bình tĩnh nhìn Du Khinh Hàn, sau đó cô lại nhìn thấy miệng người kia nứt ra, giương ra một hàm răng đẫm máu, hướng về cô mà cười.

"Khinh Hàn, cô tới rồi."

Người đó đi ra khỏi chỗ tối, hi nói chuyện phun ra bọt máu, Du Khinh Hàn nghe được âm thanh cả người chấn động, "Tiêu Đồng?"

"Tại sao cô lại tới trễ như vậy?" Tiêu Đồng quần áo lam lũ, tóc rối tung, mặt xanh xám như người chết, trên người đủ vết thương to nhỏ, nhe hàm răng máu cười to với Du Khinh Hàn, tiếng nói thê lương, trách móc: "Tại sao cô lại tới trễ như vậy, tại sao cô lại tới trễ như vậy — "

Cả người Du Khinh Hàn toát mồ hôi lạnh, hai chân như bị đóng đinh không thể động đậy, cô muốn giải thích, nhưng miệng như bị keo dán kín, không cách nào mở ra được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thét to một tiếng, mở mắt ra.

Du Khinh Hàn từ trên giường ngồi bật dậy.

Cô thở hổn hển từng hơi, đầu váng mắt hoa, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống liên tục, tim đập nhanh đến mức lồng ngực muốn nổ tung, dùng sức nuốt xuống mấy lần, lúc này mới chú ý hoàn cảnh xung quanh.

Là một phòng bệnh, rất giống phòng bệnh của Tiêu Đồng, chỉ là trang trí không giống, lại giống như là căn phòng kia phản chiếu qua gương.

"A, tỉnh rồi?"

Có người đẩy cửa đi vào, Du Khinh Hàn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái tóc ngắn, tay cầm cái khay, trong khay có thuốc, còn có một chén cháo loãng, ánh nhìn Du Khinh Hàn tan rã, không thấy rõ hình dạng người đến, nhắm mắt lại lắc đầu một cái, nhìn lại lần nữa, hóa ra là Thường Lâm Nhiễm đã lâu không gặp.

"A Nhiễm? Sao cậu lại ở đây?" Du Khinh Hàn bình ổn hơi thở, xoa huyệt thái dương tựa vào giường, yếu ớt hỏi, "Mình bị sao? Đây là đâu? Tiêu Đồng đâu?"

"Ôi ôi ôi, vừa mới tỉnh dậy đã nghĩ đến Tiêu Đồng? Bây giờ biết như vậy, trước đó cậu đã làm những gì rồi?" Thường Lâm Nhiễm đặt khay lên tủ đầu giường, "Mà cậu hỏi một lúc nhiều vấn đề thế này thì mình phải trả lời cái nào trước đây? Nghĩ nhiều như thế làm gì, mình thấy hiện tại cậu ăn rồi uống thuốc mới là việc nên làm." Nói xong đem khuấy chén cháo đưa cho Du Khinh Hàn, cháo không nóng, Du Khinh Hàn vừa đau đầu phiền lòng, uống một hơi vứt lên trên khay, Thường Lâm Nhiễm đem thuốc tiêu viêm cùng thuốc hạ sốt mỗi loại một viên cho cô uống, cô ném hết vào miệng, nuốt xuống, Thường Lâm Nhiễm đang định đưa ly nước trong tay cho cô, nhìn kiểu cách uống thuốc vô cùng mạnh mẽ đó, cảm thấy cổ họng mình hơi đau.

"Bây giờ có thể nói chưa?" Du Khinh Hàn hỏi.

"... Cái tính khí này của cậu, nhiều năm vậy rồi mà vẫn không đổi, chẳng trách Tiêu Đồng muốn đá cậu." Thường Lâm Nhiễm lôi ghế ngồi xuống, chế nhạo, "Mình mà là Tiêu Đồng, nhất định mình cũng chọn cái người quản lý đó, gọi là Cảnh Hành đúng không? Vừa nãy lúc cậu ngủ mình có đi xem thử, ái chà chà, muốn mặt có mặt, muốn dáng có dáng, đối với Tiêu Đồng lại tốt không ai bằng, cậu nhìn lại nhân phẩm của cậu đi, có chỗ nào so được với người ta?"

Du Khinh Hàn vốn vẫn còn đang bệnh, nghe mấy lời này của Thường Lâm Nhiễm, lửa giận lại xông lên, trong cổ họng tràn ra vị tanh ngọt, cô che miệng đau đớn, ho ra một ngụm máu.

Lúc này Thường Lâm Nhiễm mới tự biết mình lỡ lời, vội vàng đập đập sau lưng Du Khinh Hàn, "Được rồi được rồi, mình chọc cậu thôi, nhìn cậu đi càng lớn càng dễ bị chọc tức, muốn tự làm bản thân tức chết à, bị sốt đến ba mươi chín độ cũng không biết, suýt chút nữa hù chết anh cậu lẫn cha cậu đó." . Truyện Khác

"Anh mình... Du Khinh Minh cũng tới?"

"Đến rồi, lúc đó cậu còn đang ngủ, anh ấy ngồi đây một lúc lại đi rồi. Không chỉ anh cậu, Mạc Tịch Nguyên cũng tới, giờ đang ở dưới lầu nghe bác sĩ dặn dò."

Du Khinh Hàn biến sắc mặt, "Chị ấy tới làm gì? Mình không gặp chị ấy đâu!"

"Cậu đang muốn phân cao thấp với ai đây hả? Với anh cậu? Hay là với Mạc Tịch Nguyên?" Thường Lâm Nhiễm cười cười, "Chẳng lẽ nói bây giờ cậu còn cảm giác mình yêu Mạc Tịch Nguyên, nhớ mãi không quên đối với Mạc Tịch Nguyên à?"

"Đương nhiên không phải!" Du Khinh Hàn thề thốt phủ nhận, nhưng cô lại không có lý lẽ gì để phản biện Thường Lâm Nhiễm, không thể làm gì khác hơn là buồn buồn thừa nhận, "Hai người bọn họ đồng lòng lừa dối mình nhiều năm như vậy, coi mình là kẻ đần độn, mình không muốn gặp họ."

Thường Lâm Nhiễm trong lòng thầm nói cậu không phải là đồ đần sao, mình đã nói trước rồi, một ngày nào đó cậu sẽ hối hận phát điên thôi. Nhưng lời này không thể nói ra được, thế là cô lắc đầu một cái, nở nụ cười, "Anh cậu với Mạc Tịch Nguyên nhiều năm qua cũng không dễ chịu gì, nếu không phải vì cậu, hai người bọn họ đã sớm ổn định rồi, nói không chừng bây giờ đã có con học tiểu học rồi, còn đến lượt cậu ở đây căm giận bất bình?"

"Mình..."

"Lại nói bây giờ không phải cậu một lòng một dạ yêu thương Tiêu Đồng sao? Cậu cũng yêu người khác rồi, còn hy vọng Mạc Tịch Nguyên vì cậu thủ thân như ngọc cả đời không kết hôn à? Lòng dạ cậu đúng là đủ đen."

"Mình!" Khí thế Du Khinh Hàn yếu đi, "Mình cũng không nói không cho chị ấy kết hôn..."

"Vậy cậu làm cái bộ dạng đại náo Đông Hải này cho ai xem hả?"

"..." Du Khinh Hàn lửa giận chưa tắt, chỉ là Thường Lâm Nhiễm câu chữ quá sắc sảo, cô dứt khoác ngậm miệng không nói.

Thường Lâm Nhiễm lại nói: "Bây giờ Mạc Tịch Nguyên đang ở ngoài đó, cậu nói một lời chắc chắn đi, gặp hay không gặp?"

Du Khinh Hàn nhìn chằm chằm vào lan can góc giường hồi lâu, đến khi Thường Lâm Nhiễm tưởng sẽ không đợi được câu trả lời của cô thì nghe được: "Cậu để chị ấy vào đi."

Cô vừa dứt lời, Mạc Tịch Nguyên liền đẩy cửa đi vào, vẫn là dáng vẻ quan tâm săn sóc như trước giờ.

"Chị Tịch Nguyên, hai người từ từ nói chuyện, em đi nhìn Tiêu Đồng một chút."

"Cảm ơn em A Nhiễm, vẫn là em có cách."

"Quá khen, quá khen..." Thường Lâm Nhiễm tự giác đi ra, nhường lại không gian cho hai người.

Căn phòng lặng lẽ, Du Khinh Hàn quay mặt qua chỗ khác không nói lời nào, Mạc Tịch Nguyên liền đi tới bên giường cô, ngồi lên chiếc ghế Thường Lâm Nhiễm vừa ngồi lúc nãy, cũng không nói lời nào.

Trước đó các cô mới trải qua một hồi lúng túng, Du Khinh Hàn ở cùng một chỗ với Mạc Tịch Nguyên chỉ cảm thấy không khí khô khốc đáng sợ, định lấy ly thuỷ tinh trên đầu tủ uống một ngụm nước, tay mới vừa duỗi ra, Mạc Tịch Nguyên đã nhanh hơn một bước cầm ly lên, đưa tới trước mặt cô.

Du Khinh Hàn làm mặt lạnh, không muốn uống.

Mạc Tịch Nguyên cũng không để ý, để ly xuống nói: "Chị cũng đoán được hẳn là em vẫn còn tức giận, nhưng lần này chị tới không phải là để xin em tha thứ."

"Bởi vì căn bản chị không làm gì sai." Chị lại nói.

Du Khinh Hàn lạnh giọng hỏi: "Vậy chị tới làm gì?"

"Là người nhà tới quan tâm em." Mạc Tịch Nguyên nói: "Tiểu Hàn, lúc trước chị có một người em gái, nhưng mẹ chị làm lạc mất em ấy rồi. Vì vậy từ nhỏ đến lớn, chị vẫn luôn coi em là em gái ruột thịt mà chăm sóc, Tiểu Hàn, nhìn em bây giờ, chị thấy rất đau lòng."

"Em không cần chị chăm sóc." Du Khinh Hàn quật cường nói, "Chị đi tìm em gái của mình là được rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi