KHIẾT PHÍCH

Du Khinh Hàn ở trước cửa nhà Tiêu Đồng, đợi một đêm, lại đợi thêm một ngày nữa.

Mãi đến tối ngày hai mươi bốn* tháng chạp, Tiêu Đồng chuẩn bị ra ngoài vứt rác, vừa mở cửa ra, nàng lập tức cảm thấy có một lực rất lớn đẩy vào, hoá ra là hơn nửa người Du Khinh Hàn ngã vào trong huyền quan.

*Chỗ này mình cũng không rõ lắm vì trước đó có nói hôm nay là ngày cuối năm, có lẽ là ngày 31/12 dương lịch, theo như mốc thời gian trong truyện thì có vẻ như là tết âm lịch năm này tới sớm, gần như trùng với tết dương lịch.

Du Khinh Hàn đợi một đêm một ngày ngoài cửa, đúng lúc đang co chân lên, ngồi dựa người vào cánh cửa sau lưng, thực sự là cô hơi mệt, tựa vào cửa ngủ gà ngủ gật, không nghĩ tới Tiêu Đồng sẽ mở cửa lúc này.

Xấu hổ bay biến trong nháy mắt, Du Khinh Hàn lập tức bò dậy, phủi sạch sẽ bụi bặm trên người, vuốt vuốt lên quần áo nhàu nhĩ, đứng trước mặt Tiêu Đồng, vì hành động mở cửa của Tiêu Đồng mà toét miệng cười không ngừng, dáng vẻ tươi tắn rạng rỡ. Cô để kiểu tóc ngắn gọn gàng, năng động, nhưng bởi vì nụ cười này nhìn thấy đặc biệt ngốc.

Tiêu Đồng căn bản không nhìn đến cô, ngoại trừ cảm xúc hoảng hốt bất chợt lúc mới vừa mở cửa, thì thái độ sau đó giống như đối với không khí, tiện tay đóng cửa lại, xuống lầu vứt rác. Du Khinh Hàn vẫn đi theo nàng, mãi đến khi nàng lần thứ hai đóng cửa, để lại Du Khinh Hàn một mình với thinh không.

Dù chỉ một câu cũng không nói.

Nét cười trên mặt Du Khinh Hàn tắt lịm, ánh mắt cũng ảm đạm đi.

Trong hành lang chợt có cơn gió lùa qua, cô lạnh đến mức run lên một hồi.

Không chỉ có cơ thể, dường như tim cũng bị đông cứng.

Đến bảy giờ Du Khinh Minh gọi điện cho cô, chuông điện thoại vang trong không gian yên tĩnh nghe đặc biệt chói tai. Du Khinh Hàn tựa vào cửa nhà Tiêu Đồng, sức lực để nghe điện thoại cũng không có, tiếng chuông im bặt, không tới một phút sau lại kiên nhẫn vang lên. Du Khinh Hàn cầm điện thoại lên, uể oải nghe, bên kia Du Khinh Minh trầm mặc mấy giây mới trầm giọng nói: "Mặc kệ là em ở đâu, tối nay là cuối năm rồi, kiểu gì cũng phải về nhà."

"Biết rồi, em về ngay." Du Khinh Hàn thuận miệng trả lời, xốc dậy cơ thể, lê bước chân loạng choạng đi về hướng thang máy, trước khi đi còn cố tình quay đầu lại nhìn về phía nhà Tiêu Đồng.

Cánh cửa kia vẫn đóng chặt, không một chút dấu hiệu buông lỏng.

Du Khinh Hàn mệt mỏi lau mặt, cuối cùng cũng rời đi.

Du gia không giống Mạc gia, Mạc gia là gia tộc lớn có gốc rễ ở thành phố Giang Vũ, từ từ phát triển lên, đan xen chằng chịt, chi thứ rất nhiều. Vào ngày tế tổ mỗi năm, chỉ tính riêng xe lái đến thôi đã phải xếp tới mấy hàng cả trong lẫn ngoài. Còn Du gia từ đời ông nội Du Khinh Hàn mới tay trắng lập nghiệp, trước giờ nhân khẩu vẫn không nhiều, đến đời của Du Khinh Hàn chỉ còn có cô và anh trai hai người. Mỗi khi tết đến bình thường đều là cha con ba người bọn họ, còn có thêm một lão quản gia, còn lại người làm, người giúp việc này nọ đều ai về nhà nấy sau khi phát lương thưởng cuối năm, cả một toà nhà to lớn lại càng quạnh quẽ hơn so với bình thường.

Cơm được nhà hàng đưa tới, trong nhà không có mấy người, cũng không cần để ý quy củ, quản gia ngồi cùng bàn ăn cơm với họ, trên bàn cơm không khí lặng lẽ, không một tiếng nói.

"Năm nay con ba mươi rồi phải không?" Đột nhiên, cha Du Khinh Hàn gắp một món để vào chén cho cô, thuận miệng hỏi một câu.

"Đúng vậy." Du Khinh Hàn nói.

"Cũng nên lập gia đình rồi."

Du Khinh Hàn để đũa xuống uống một hớp, "Anh hai còn không vội, con gấp cái gì."

Du cha nhẹ giọng nở nụ cười, "Anh con còn chờ con gái nhà họ Mạc đây."

Du Khinh Minh vẫn cúi đầu ăn cơm, nghe đến câu này, ánh mắt lóe lên.

Du Khinh Hàn biết mấy năm qua anh dây dưa với Mạc Tịch Nguyên, cũng biết thái độ hiện tại của chị, lại nghĩ đến chính mình, lòng đau đớn khó chịu, thở dài.

"Khinh Minh, từ nhỏ con đã luôn biết chừng mực, chuyện của con cha cũng không nhúng tay vào, nhưng Du gia cần một người thừa kế, mặc kệ con dùng thủ đoạn gì, thụ tinh ống nghiệm cũng được, tìm một cô gái kết hôn cũng được, nhưng nhất định không thể để Du gia đoạn tuyệt huyết mạch, nếu không đến lúc cha trăm tuổi cũng không còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông Du gia nữa."

"Đúng đó, cha."

"Còn con nữa, Tiểu Hàn." Du cha chuyển hướng sang Du Khinh Hàn.

Du Khinh Hàn có hơi sợ cha mình, vừa nghe ông gọi, cô lập tức đặt chén xuống, ngồi nghiêm chỉnh.

"Mấy năm qua con ở bên ngoài vui chơi điên cuồng, cha có nghe phong thanh, cũng không muốn quản chuyện của con. Nhưng mà năm nay con cũng ba mươi rồi, mặc kệ là con thích nam hay là nữ, thế nào cũng phải tìm một người để ổn định, kiềm chế mình lại, cứ chơi bời như vậy không phải là tốt. Cha già rồi, không ở cùng con được mấy năm nữa, anh con cũng phải có gia đình của mình, con cứ như vậy sau này cha xuống gặp mẹ con biết ăn nói thế nào?"

Du Khinh Hàn ngẩng đầu nhìn cha cô: "Cha... Cha đã sớm biết con thích phụ nữ?"

"Cha già rồi, không hiểu được suy nghĩ của người trẻ các con, nhưng cũng nghe nói mấy năm nay con vẫn chung sống rất tốt với một nhà thiết kế phải không? Nếu đã như vậy thì cố gắng ổn định đi, đạo đức con thế nào cha hiểu nhất, người có thể ở bên con nhiều năm như vậy hẳn là một đứa trẻ tốt, hôm nào dẫn cô ấy đến nhà mình ăn một bữa cơm đi, hoặc là tết này đưa cô ấy về nhà chúng ta, nhiều người càng náo nhiệt."

Du cha nói xong, lại nở nụ cười, "Con đúng là có bản lĩnh hơn anh con, anh hai vợ con còn chưa có tin tức gì mà con đã dẫn vợ về nhà rồi."

Quản gia cũng mỉm cười phụ hoạ.

Nhưng Du Khinh Hàn nghe xong chỉ cúi đầu nhai cơm, viền mắt hơi ươn ướt, tất cả mọi người đều biết Tiêu Đồng tốt, chỉ có chính mình ở trong phúc mà không biết là phúc, chờ đến khi cô biết được thì đã đánh mất Tiêu Đồng rồi.

Chuyện của Du Khinh Hàn và Tiêu Đồng Du Khinh Minh cũng biết một chút, anh liếc nhìn sang em gái mình, không lên tiếng, lặng lẽ ăn cơm, lại nói phải về công ty.

"Trễ vậy rồi còn muốn đi?" Du cha đứng lên đưa anh, quản gia cũng đứng lên theo.

"Ừm, có dự án, là công trình của chính phủ, nhất định phải lấy được."

"Dự án Chính phủ không phải luôn để Du gia làm sao? Có vấn đề à?"

"Gần đây Mạc gia rất thân cận với gia chủ mới của Từ gia, có vẻ như muốn liên thủ với Từ gia nuốt trọn dự án này."

"Gia chủ mới?" Du cha nheo mắt suy nghĩ một chút, "Từ gia tranh đấu nội bộ mười mấy năm, từ lâu chỉ còn là miệng cọp gan thỏ, sao lại đột nhiên có liên hệ với Mạc gia?"

"Năm trước Từ gia có biến, Từ lão gia chết rồi, mấy vị chú bác trong Từ gia đều bị cô con gái riêng kia quét sạch, bây giờ cô ấy làm chủ Từ gia, thủ đoạn rất khá, cô ta liên thủ với Mạc Tịch Nguyên, không chừng Du gia phải rơi vào thế yếu."

"Con gái riêng? Sao cha chưa từng nghe thấy?"

"Cô ấy vô cùng kín kẽ, năm trước con cũng mới biết."

"Ừm." Du cha trầm ngâm, "Kết bạn hơn kết thù, hơn nữa Từ gia cùng nhà ta trước giờ quan hệ cũng không tệ, dự án này quá lớn, nếu chúng ra có thể lấy được thì tốt, còn không thì hợp tác với hai nhà bọn họ cũng không phải không thể, lòng tham vốn không đáy, làm người không thể quá tuyệt tình, kinh doanh cũng vậy."

"Con biết rồi, cha." Du Khinh Minh mặc áo khoác vào, "Con đi đây."

"Đi đường cẩn thận."

"Dạ."

Chờ Du Khinh Minh đi rồi, Du cha mới hỏi quản gia, "Gia chủ mới của Từ gia bây giờ là ai?"

"Là con gái lớn của Từ lão gia đã mất, hình như gọi là Từ Vãn Khê, nhưng còn khá trẻ, năm nay mới hai mươi lăm, còn nhỏ hơn mấy tuổi so với Nhị tiểu thư. Thân phận mẹ cô ấy không sạch sẽ lắm, đến năm cô ấy mười lăm tuổi, mẹ mất mới được Từ gia đón về, nghe nói trước giờ vẫn ở nước ngoài, vừa về nước hai năm trước."

Du cha gật đầu, cảm khái nói, "Tôi già rồi, bây giờ là thiên hạ của người trẻ, đúng là hậu sinh khả uý*."

*Hậu sinh khả uý: kẻ sinh sau ắt hơn bậc anh cha, hay người trẻ càng có nhiều khả năng phát triển hơn thế hệ trước, rất đáng mong đợi.

"Đúng là như vậy, nhưng lão gia ngài cũng đừng lo, tiên sinh nhà chúng ta bản lãnh lớn, có gì mà cậu ấy không xử lý được."

Hai người họ lại bắt đầu nói đến thế hệ hậu bối các gia tộc, Du Khinh Hàn không muốn nghe tiếp, cơm nước xong về phòng trước.

Ngược lại mà nói, Tiêu Đồng chỉ có một mình thoải mái hơn nhiều, một mình cũng không có bầu không khí tết gì cả, qua loa làm hai món cơm canh ăn chào tạm biệt năm cũ, cơm nước xong dọn dẹp nhà bếp thật sạch sẽ, lại bắt đầu đóng gói đồ đạc của mình. Nàng đã uỷ thác nhà cho người môi giới, có lẽ sang năm liền có người tới xem nhà, bây giờ không thu dọn, năm sau e là không kịp.

Tiêu Đồng thích sạch sẽ, hoặc là nói nàng có chút ám ảnh cưỡng chế, món đồ nào để ở đâu, nhớ không sai chút nào, thu dọn cũng rất nhanh. Có điều nhà này bị Du Khinh Hàn ở một thời gian, có vị trí vài thứ bị rối loạn, nhưng về cơ bản cũng không ảnh hưởng đến tiến độ của Tiêu Đồng.

Tình cờ thấy được một quyển album ảnh, Tiêu Đồng mở ra, trong đó đều là ảnh chụp Du Khinh Hàn, có lẫn một vài tấm hai người chụp chung.

Có ảnh chụp từ sau lưng, ảnh chụp trước mặt, cũng có ảnh chụp nghiêng.

Du Khinh Hàn đang cười, Du Khinh Hàn nghiêm túc, Du Khinh Hàn hờn dỗi, Du Khinh Hàn thiếu kiên nhẫn...

Bên cạnh mỗi tấm hình đều hiển thị thời gian chụp, Tiêu Đồng không thích chụp ảnh mình nhưng lại rất thích chụp cho Du Khinh Hàn, giống như nàng muốn lưu giữ lại tất cả vẻ mặt của Du Khinh Hàn, bây giờ nhìn lại những tấm hình này, cảm giác xa xôi như ở kiếp nào.

Tiêu Đồng nhìn sơ qua, nghĩ thầm, đúng là đã buông xuống được rồi, giờ đây nhìn thấy mấy thứ này đã không còn chút rung động nào, nàng vứt album vào thùng viết hai chữ "Rác rưởi" không chút do dự.

Thu dọn đến mười giờ tối, Tiêu Đồng nắn nắn cổ của mình, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, tuy rằng nàng không còn sợ tối, cũng không xuất hiện ảo giác nữa, nhưng vẫn ngủ ở trong phòng ngủ nhỏ của nàng, trong phòng ngủ chính đều là mùi của Du Khinh Hàn, cho dù Tiêu Đồng đã đổi tất cả chăn, drap, vỏ gối, lại khử trùng cả phòng, nhưng nàng vẫn không chịu được.

Tiêu Đồng có bệnh sạch sẽ, không chịu được mùi của những người khác.

Du Khinh Hàn vẫn mỗi ngày mỗi đến như cũ, lúc Tiêu Đồng ra vào luôn có thể nhìn thấy cô, tuy rằng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày, nhưng cũng thấy khó chịu, may mà cô không giống tối hôm đó ở ngoài cả đêm, bây giờ lúc nào cô cũng tới vào ban ngày, đi vào buổi tối, đúng giờ còn hơn đi làm.

Tiêu Đồng mua vé xe lửa về Thượng Dung ngày hai mươi tám tháng chạp, nơi quê nghèo không có đường cao tốc, vé máy bay vào lúc này thực sự quá đắt, tàu hoả trở thành lựa chọn tốt nhất. Có điều nàng mua vé hơi khó khăn, cả ghế ngồi cứng cũng không mua được, vé đứng thì phải đứng hơn hai mươi tiếng, không biết có chịu nổi không.

Bao nhiêu năm nay Tiêu Đồng không ngồi tàu hoả đường dài, mãi đến khi đi vào trong toa tàu nàng mới biết được cái gì gọi là người đông như kiến cỏ, một chỗ để ngồi cũng không có, cũng may mà nàng không định ở Thượng Dung lâu nên cũng không mang theo nhiều đồ, chứ nếu không thì lên tàu bằng cách nào cũng không biết.

Vừa lên thì Tiêu Đồng đã hối hận, trong toa ghế cứng ngư long hỗn tạp, loại người gì cũng có, uống rượu, cãi nhau, đánh bài, khói thuốc và mùi rượu cùng một hỗn hợp của n mùi không tên khác suýt chút làm Tiêu Đồng nghẹt thở.

Tiêu Đồng không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, nhưng ở trong tàu hoả thì không thể tránh được, đừng nói là tiếp xúc cơ thể, người trong xe chen nhau đến mức nàng bị đẩy gần như dính vào cửa, không có cả chỗ đặt chân. Tiêu Đồng tê hết da đầu, ôm túi du lịch của mình, dán vào cửa toa tàu, cố gắng thu nhỏ bản thân hết mức để giữ được một chút xíu khoảng cách với những người khác. Nhưng mà nàng càng co lại, người khác lại càng chen lên, hết cách, Tiêu Đồng đành phải dồn toàn lực chú ý ra bên ngoài cửa sổ, để tâm cảm nhận phong cảnh ban đêm, tuy rằng căn bản cũng không nhìn thấy gì.

Tiêu Đồng lên tàu lúc chín giờ tối, đến hơn mười giờ, trong toa vẫn huyên náo tiếng người, đến mười một giờ, đa số hành khách đều buồn ngủ, trong toa rốt cuộc cũng yên tĩnh. Tiêu Đồng đứng trong góc không nhúc nhích hai tiếng đồng hồ, chân đã tê rần, nàng vẩy vẩy chân một biên độ rất nhỏ, thay đổi tư thế tiếp tục đứng dựa cửa.

Sắp tới một giờ đêm, rốt cuộc nàng khó mà kiên trì được nữa, dựa vào cửa mơ mơ màng màng ngủ gật, cũng không dám ngủ say, trong cơn hoảng hốt, nàng cảm thấy không khí chung quanh chợt tươi mát hơn, tựa như có người giúp nàng mở ra một khoảng không gian rộng rãi, không khí chung quanh cũng không còn hôi thối như trước, thậm chí còn có chút mùi cỏ tươi mới, Tiêu Đồng mở mắt ra nhìn, chỉ thấy gương mặt phóng đại của Du Khinh Hàn xuất hiện trước mắt mình, còn cười với nàng.

"Đánh thức em à?" Du Khinh Hàn cười gãi đầu một cái, "Tôi chỉ biết em mua vé chuyến này, cũng không biết em ở toa nào, tôi đành tìm từ toa số 1, khó khăn lắm mới tìm được."

"..." Tiêu Đồng nghĩ, đúng là bám dai như đỉa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi