KHIẾT PHÍCH

Tang lễ của Mạc mẹ vô cùng long trọng, Tiêu Đồng không đến dự, với thân phận của nàng, có đi cũng chỉ khiến đôi bên lúng túng, huống hồ người đã khuất rồi, một lễ tang long trọng chỉ là hình thức thế hiện tiền tài, có đi hay không cũng không quan trọng.

Mạc gia chủ mẫu qua đời, cáo phó nhanh chóng truyền khắp thành phố, những gia tộc có liên hệ ở Giang Vũ đều được Mạc gia cho người tới báo, Mạc gia và Du gia xưa nay thân thiết, lễ truy điệu của Mạc mẹ đương nhiên là Du Khinh Minh và cha anh sẽ đích thân đi. Du Khinh Hàn đã sớm hỏi thăm danh sách người tham gia lễ truy điệu, biết được Tiêu Đồng không nằm trong số này nên không đi cùng phụ huynh, chờ cho anh và cha cô đều ra ngoài, cô bảo đầu bếp làm mấy món điểm tâm thanh đạm, để vào hộp mang đến cho Tiêu Đồng.

Trời vẫn rất lạnh, tuyết còn chưa tan, nặng nề xếp chồng lên đường chân trời từng mảng màu đen tối, tựa như bất cứ lúc nào bầu trời cũng có thể sập xuống, Du Khinh Hàn đem theo hộp cơm đi gõ cửa nhà Tiêu Đồng, nửa ngày không ai trả lời.

"Tiêu Đồng, tôi biết em ở nhà." Du Khinh Hàn không vội, đứng ở bên ngoài kêu to, hôm nay thời tiết xấu như vậy, Tiêu Đồng lại không phải người thích ra ngoài chơi, Du Khinh Hàn chắc chắn Tiêu Đồng sẽ ở nhà.

Quả thật là Tiêu Đồng ở nhà, nhưng có muốn phản ứng Du Khinh Hàn hay không lại là chuyện khác. Nàng chậm chạp không mở cửa, Du Khinh Hàn cũng không mất kiên nhẫn, cách một cánh cửa tiếp tục tự nói với mình, "Tiêu Đồng, tôi chỉ muốn nói chuyện phiếm với em thôi, không có ý gì khác, em không mở cửa, vậy tôi đứng ngoài nói cũng được."

"Bắt đầu nói từ đâu nhỉ?" Du Khinh Hàn chống cằm suy tư một hồi, "À, hay là nói từ hồi chúng mình mới quen đi? Tôi còn nhớ hôm đó trời rất tối, đèn ở con hẻm sau trường cũng hỏng, tôi trốn học trèo tường ra ngoài, liền nhìn thấy ở trong góc hẻm có người đang ngồi..."

Nói tới chỗ này, cửa bị kéo ra, mặt Tiêu Đồng xuất hiện sau cánh cửa.

"Du Khinh Hàn, hôm nay tôi rất mệt, nếu như cô muốn làm phiền thì mời để hôm nào đi." Tiêu Đồng dựa vào khung cửa, trên người là tấm áo khoác lông cừu, vẻ mặt mệt mỏi, xem ra không có tinh thần gì.

"Tôi không phải đến làm phiền." Du Khinh Hàn có chút oan ức, giơ hộp cơm trong tay lên, "Nhất định là em còn chưa ăn cơm, tôi đem mấy món lại cho em."

Thật sự là Tiêu Đồng không có tinh lực, không có sức để mỉa mai Du Khinh Hàn, cũng không có sức đuổi cô đi, nàng xoay người lê bước, không quan tâm Du Khinh Hàn phía sau, loạng choạng đi vào trong.

Không từ chối chính là đồng ý, Du Khinh Hàn trong lòng vui vẻ, vội vàng theo vào, tiện tay đóng cửa lại. Cô định đi thẳng vào, chân vừa mới nhấc lên còn chưa kịp đặt xuống thì đã ngừng lại, nhìn sàn nhà trong phòng khách sáng đến mức có thể dùng làm gương soi, cẩn thận lấy một đôi dép dành cho khách từ trong tủ giày, còn không quên cất giày của mình vào ngăn thấp nhát trong tủ.

Từ lâu cô đã không còn giữ phong thái tư bản lẫm liệt trước mặt Tiêu Đồng, thậm chí bây giờ, chỉ cần cô hơi không chú ý hành động của mình có thể khiến Tiêu Đồng căm ghét thêm mấy phần. Du Khinh Hàn cũng biết thân biết phận, hận không thể xoá sạch sành sanh bộ dạng đại tiểu thư lúc trước trước mặt Tiêu Đồng, để Tiêu Đồng biết, mình bây giờ đã thật sự biết sai biết sửa rồi.

Khí ấm trong phòng mở rất đủ, Du Khinh Hàn chỉ mặc có một chiếc áo gió đã nóng đến chảy mồ hôi, cởi ra treo ở ban công, vén tay áo lên đi thẳng vào nhà bếp.

Cô đối với nơi này quen cửa quen nẻo, từ trong phòng bếp đem ra hai bộ chén đũa sạch, dọn mấy món điểm tâm cô mang theo lên bàn, sau đó gọi Tiêu Đồng ra ăn cơm, trở lại phòng khách thì thấy Tiêu Đồng đang ngồi rúc người vào trong sofa, ôm gối đờ đẫn.

Âm lượng TV mở rất lớn, là phim hoạt hình, nhưng tâm tư Tiêu Đồng thuỷ chung không ở đó, ánh mắt mông lung, trên lưng nàng khoác khăn lông cừu, vì vậy chỉ mặc một bộ quần áo bông màu trắng rộng rãi, cổ áo hời hợt che qua bờ vai, lộ ra một mảng lớn da dẻ trắng xám cùng với xương quai xanh gầy guộc, Du Khinh Hàn quay đầu đi chỗ khác, một mặt đau lòng, một mặt cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

"Ăn cơm đi." Du Khinh Hàn đi tới bên cạnh Tiêu Đồng, giúp nàng kéo kín khăn lông.

"Không muốn ăn."

"Ít nhiều gì cũng ăn một chút, vừa nãy tôi nhìn qua, tủ lạnh trống không, thùng rác trong nhà bếp cũng không thấy rác, bao lâu rồi em không ăn uống? Đói bụng đau dạ dày, người khó chịu chính là em." Du Khinh Hàn kéo tay Tiêu Đồng, "Với lại... mẹ em biết em không yêu quý bản thân, chắc chắn bà sẽ không yên lòng."

Nghe được câu này, đồng tử Tiêu Đồng giật giật, "Cô biết?"

"Biết."

"Cũng đúng, thân phận bà cao quý, cô là người nhà họ Du, làm sao lại không biết." Tiêu Đồng nghĩ, không chỉ có biết, e là đám tang của bà cũng trở thành cơ hội để không ít người tranh thủ tạo quan hệ, cái gọi là xã hội thượng lưu, đến chết vẫn chưa được yên.

Du Khinh Hàn nghe ra ý trào phúng trong lời nói của nàng, cũng không nói tiếp, chỉ thở dài, nhẹ giọng nói: "Ăn cơm đi."

Lần này Tiêu Đồng không cự tuyệt nữa, đi tới bàn ăn nhìn một chút, măng chua nấu cùng chân giò hun khói, rau diếp xào thịt, canh cải ngồng, đủ sắc đủ hương, thanh đạm ngon miệng, nàng không nhịn được liếc nhìn Du Khinh Hàn.

Du Khinh Hàn ăn mặn, thích cay, những món này nhìn sao cũng không giống thứ Du Khinh Hàn thích ăn.

"Tôi đoán em cũng không có khẩu vị gì, nói đầu bếp làm mấy món ăn thanh đạm, cũng không biết em có thích hay không..." Vẻ mặt Du Khinh Hàn đột nhiên lúng túng.

Sống với Tiêu Đồng mười mấy năm, nàng thích ăn cái gì cũng không biết, Du Khinh Hàn quả thực muốn cho mình hai bạt tai.

Tiêu Đồng ngồi xuống, nói tiếng cám ơn, cầm lấy chiếc đũa, "Như vậy tốt rồi."

Đầu bếp Du gia trình độ rất cao, dù Tiêu Đồng khẩu vị không tốt cũng ăn được một ít, ăn được một phần tư chén cơm, uống được một chén canh cải mới để chén xuống. Du Khinh Hàn thì lại ăn rất ngon miệng, một chén cơm còn chưa đủ, thấy Tiêu Đồng ăn xong, lấy chén cơm còn thừa của Tiêu Đồng cùng với mấy món thức ăn còn lại trên bàn quét hết vào bụng, xong xuôi mới đặt chén xuống ợ một tiếng no nê, "Lâu rồi không ăn cơm ngon như vậy."

"Đầu bếp Du gia ngược đãi cô?"

"Chuyện đó thì không có, nhưng ăn cơm ở nhà không có mùi vị gì, không biết tại sao, cơm nước mang đến nhà em lại thơm ngon đặc biệt." Du Khinh Hàn nói xong, còn hướng về Tiêu Đồng nở nụ cười.

Tiêu Đồng hối hận mình lắm miệng hỏi câu này, biết khôn ngậm miệng, không tiếp tục giao lưu với Du Khinh Hàn nữa.

Sau khi ăn xong hai người đều không nhúc nhích, ngồi yên nghỉ ngơi mấy phút, Tiêu Đồng đang định đi thu dọn bát đũa, không ngờ động tác của Du Khinh Hàn nhanh hơn nàng một bước, cô đã dọn toàn bộ đem vào nhà bếp rửa sạch sẽ, cả quá trình không để Tiêu Đồng chạm vào.

Đúng là mặt trời mọc ở hướng tây, Tiêu Đồng nhìn thấy lấy làm kỳ lạ, nàng quen biết Du Khinh Hàn mười mấy năm, chưa từng thấy cô đụng đến việc nhà, bây giờ sao lại tự nhiên chịu khó như vậy?

Du Khinh Hàn rửa chén, Tiêu Đồng lau dọn bàn ăn, hai người trước sau dọn dẹp xong, rửa tay ở cùng một vòi nước, khi lấy nước rửa tay thì hai bàn tay chạm vào nhau, Tiêu Đồng ngoại trừ một chút cau mày khó nhận thấy thì không còn vẻ mặt dư thừa nào, rút tay lại, ra hiệu cho Du Khinh Hàn rửa trước.

Du Khinh Hàn chỉ là đụng vào tay Tiêu Đồng một cái, nhưng lại giống như bị điện giật, điện lưu theo đầu ngón tay truyền vào tim, trái tim cũng bị điện giật tê dại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi