KHIẾT PHÍCH

Có lẽ do có Du Khinh Hàn nhúng tay vào, cháy nhà ra mặt chuột, hôm sau vợ chồng chủ tiệm may ở phố bên cạnh ôm theo hộp lớn hộp nhỏ đích thân đến cửa hàng Tiêu Đồng xin lỗi, cùng đi còn có phóng viên Đài truyền hình địa phương, trên chiếc xe tải nhỏ có dòng chữ "Đài truyền hình Thượng Dung" đậu trước cửa tiệm Tiêu Đồng. Phóng viên còn chưa tự giới thiệu đã chĩa micro vào mặt Tiêu Đồng, nếu không phải nàng đã sớm quen với tình cảnh này thì chắc hẳn sẽ rất bối rối.

Phóng viên hỏi Tiêu Đồng mấy câu liên tục nhưng cũng không chờ câu trả lời của nàng, vì chỉ một giây sau, hai người ở tiệm may kia đã vào trong cửa hàng Tiêu Đồng, khóc lóc nói mình sai rồi, cầu xin nàng tha thứ.

"Tiêu tiểu thư, bây giờ thợ khoá Trần và thợ may Lý đã ý thức được hành vi của mình là sai lầm nghiêm trọng, xin cô cho hỏi hiện tại có cảm nghĩ gì?" Phóng viên đặt micro trước mặt Tiêu Đồng, nở nụ cười tự mãn.

Tiêu Đồng ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn hắn, "Trước hết, tôi muốn đính chính lại với hai vợ chồng này, hành vi của họ không phải là sai lầm nghiêm trọng, mà là phạm tội, hai việc này bản chất khác nhau, tội phạm thì nên trả giá cho hành vi của mình."

"Nhưng hai người họ đã biết lỗi của mình, nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, chẳng lẽ cô không nên tha thứ cho họ sao?"

Tiêu Đồng tiếp tục nở nụ cười ôn hoà, "Xin anh hãy nghe tôi nói hết."

Vị phóng viên trẻ tuổi này thấy Tiêu Đồng không trả lời thẳng vào câu hỏi thì vô cùng bất mãn, trong giọng nói đã có chút không vui, "Được rồi, xin mời cô nói."

"Thứ hai, họ đã gây ra tổn thất cho cửa hàng tôi, tổn hại đến thanh danh của tôi, cũng ảnh hưởng đến việc làm ăn của cửa hàng. Những thiệt hại này tôi sẽ dùng pháp luật để bù lại, đây là việc riêng của tôi và chủ tiệm may kia, cũng không liên quan đến phóng viên như anh. Thứ ba..."

"Thứ ba là cái gì?"

"Thứ ba, anh đi hỏi thử lãnh đạo của anh, có được lợi lộc gì từ Du Khinh Hàn, hỏi bọn họ rốt cuộc có dám phát đoạn ghi hình này ra ngoài hay không."

Lời này vừa nói ra, bất kể là phóng viên đang giả vờ cười nói, đôi vợ chồng đang giả vờ khóc lóc hay là nhiếp ảnh gia mang máy ảnh đang đứng bên cạnh, đều không hẹn mà cũng sửng sốt. Mọi người đều ngầm hiểu chuyện này có người ngầm động tay động chân, nhưng Tiêu Đồng không chút lưu tình nói thẳng vào màn hình như vậy, giống như nhắc nhở bọn họ, mỗi người chỉ đang mặc vào bộ quần áo mới của Hoàng đế mà thôi, bây giờ bị người đâm thủng, lại có cảm giác xấu hổ khi loã thể đứng trước mặt công chúng. Trên mặt họ lúc trắng lúc đỏ, ngay cả phóng viên mồm mép tép nhảy kia hiện tại cũng không nói được gì.

"Mọi người có gì thắc mắc không? Nếu không có xin mời đi cho, đừng ảnh hưởng đến việc kinh doanh của tôi." Tiêu Đồng nói, "Đúng rồi, Trần tiên sinh Trần phu nhân, nhớ cầm đồ của các người theo luôn, đỡ mất công tôi phải vứt rác."

Đạo lý đối nhân xử thế trong huyện nhỏ quả thực vượt quá sự tưởng tượng của Tiêu Đồng, lại có thêm Du Khinh Hàn như con ruồi vo ve làm phiền, khiến Tiêu Đồng càng không có sức đối phó.

Tiêu Đồng đã nói đến thế này, có ở lại cũng chỉ là tự rước lấy nhục, nhóm người kia tự mang theo đồ của mình ảo não đi khỏi, lúc này Tiêu Đồng mới được yên tĩnh.

Đến tối, có lẽ Du Khinh Hàn nhận được tin từ Đài truyền hình, ngượng ngùng tới xin lỗi Tiêu Đồng. Lúc này Tiêu Đồng đang ăn cơm, bữa tối của nàng rất đơn giản, một chén cơm, một đĩa thịt heo xào măng, dọn lên trên quầy tính tiền. Nàng vừa ăn vừa tính toán thu chi tháng này, đến cuối tháng nàng phải kết sổ xem doanh thu ra sao.

Bởi trò hề vừa mới đây nên thời gian này Tiêu Đồng không thu được gì, cũng may tháng này có hai đơn hàng đặt riêng, nếu không thì chắc sẽ lỗ vốn, mất máu trầm trọng.

Du Khinh Hàn xoa xoa tay bước vào cửa, không biết thái độ Tiêu Đồng thế nào, cười cười nói: "Tiêu Đồng, tôi tới nói xin lỗi với em."

Tiêu Đồng ăn cơm xong, để đũa xuống, cẩn thận tính toán sổ sách, "Ừm, tôi chấp nhận."

Nàng chấp nhận quá dễ dàng, Du Khinh Hàn càng bất an, "Thật sao? Tôi không tin."

Người này sao lại rảnh rỗi như vậy? Tiêu Đồng ngẩng đầu nhìn cô dò hỏi, lại cúi đầu, "Không tin thì thôi vậy."

"..." Hệt như đấm tay vào cây bông, Du Khinh Hàn thất bại cúi đầu, đứng đó không nói lời nào.

Ban ngày Tiêu Đồng có thể xem như cô không tồn tại, nhưng đến tối lại không thể như thế. Một người sống đứng sờ sờ ở đây, đáng sợ cũng không phải chuyện lớn, chủ yếu là chặn hết ánh đèn, làm Tiêu Đồng nhìn không rõ sổ sách, mấy lần suýt tính sai. Tiêu Đồng đành phải ngẩng đầu hỏi cô: "Cô còn có việc gì không? Nếu không thì đi đi, cô chặn hết ánh sáng của tôi."

"Tôi có việc!" Du Khinh Hàn cướp lời.

"Có thì nói đi." Tiêu Đồng không rõ, "Chẳng lẽ cứ đứng lãng phí thời gian ở đây thì lời nói có thể tự động chạy đến?"

"Tôi... Tôi muốn nói là tôi đói, có thể ăn cơm tối với em được không?"

"Không thể." Tiêu Đồng trả lời đơn giản, "Tôi chỉ làm cơm cho mình, không thừa chút nào, cho cô thì tôi sẽ đói."

"Vậy ngày mai em làm thêm một chút được không? Tôi cũng muốn ăn..."

"Không thể."

"Tại sao?"

"Tôi làm cơm cho mình ăn, không làm thêm một phần cho cô cô lại còn muốn hỏi lý do?" Tiêu Đồng buồn cười, nghĩ thầm có lẽ hôm nay không làm việc được rồi, dọn dẹp sổ sách mới nhớ tới một chuyện, "Phải rồi, hai bộ quần áo tháng trước có phải là cô nói người đặt ở chỗ tôi không?"

"À, phải... Đúng vậy, Tiêu Đồng, em không giận tôi chứ?"

"Ừm, sau này đừng làm chuyện như vậy nữa, quá trình làm hàng đặt riêng phức tạp lắm, lao tâm lao lực, tôi cũng không muốn nhận cho lắm, nếu như cô không thật sự cần thì đừng lãng phí thời gian của tôi cùng tiền bạc của cô.

"Rất mệt sao?" Du Khinh Hàn vốn nghĩ mình có ý tốt, không ngờ lại làm mất lòng Tiêu Đồng, vẻ mặt nhận lỗi, "Tôi chỉ sợ em không đủ tiền xài, muốn giúp em kiếm thêm một ít, xin lỗi..."

"Cô trả tiền, tôi làm việc, không có gì để xin lỗi, nói ra chỉ vì không muốn cô làm chuyện vô nghĩa, chỉ có vậy thôi, tôi đã đóng cửa, vui lòng ra ngoài."

Tự nhiên đúng mực như vậy, đáng sợ hơn nhiều so với Tiêu Đồng vạch rõ giới hạn. Đến tối, Du Khinh Hàn nằm trên giường lăn qua lộn lại, càng nghĩ càng sợ, cô không còn tìm được biện pháp nào tốt để theo đuổi Tiêu Đồng. Trước đây làm cách nào cũng sai, thử mấy phương pháp thì tốt xấu gì cũng trúng được một cái. Nhưng hiện tại làm gì cũng không còn ý nghĩa, không còn đúng sai, vậy thì cũng không còn khả năng nữa.

Trước mặt Du Khinh Hàn không phải bóng tối, mà là một bức tường cao trơ trọi không thấy đỉnh, Du Khinh Hàn có làm cách nào đi nữa cũng không vượt qua được.

Làm sao bây giờ đây?

Không có cách nào.

Du Khinh Hàn chỉ có thể an ủi bản thân, có thể ở bên cạnh Tiêu Đồng, dù cho nàng không để ý đến mình, vậy cũng đã tốt lắm rồi, nhưng sau này thì sao? Để thời gian lên tiếng đi.

Xem Tiêu Đồng mềm lòng trước, hay Du Khinh Hàn từ bỏ trước.

Toàn bộ trò hề kết thúc với việc hiệu may phố bên cạnh trả chi phí sơn lại cửa cuốn cho Tiêu Đồng, bồi thường thiệt hại tinh thần, tổn thất của cửa hàng và tạm giam kẻ chủ mưu mười lăm ngày. Thế nhưng tác động của chuyện này vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn, trong một thời gian dài, cửa tiệm của Tiêu Đồng không có ai ghé qua.

Dù sao thì nàng cũng không tốn tiền thuê mặt bằng, không có việc cũng không vội, có việc thì làm, không có thì ngồi ở quầy đọc sách, xem tạp chí. Dạo gần đây Tiêu Đồng rất thích đọc truyện trinh thám, vô tình đọc được một truyện ngắn vô cùng đặc sắc trên một cuốn tạp chí, Tiêu Đồng rất hưởng thụ cảm giác tìm ra kẻ sát nhân thực sự bằng vào suy luận của nhân vật chính, vừa xem đã nghiện. Tiêu Đồng đặt mua máy tính bảng rồi bắt đầu vẽ cách thức giết người nảy ra trong đầu nàng. Nàng nhìn thấy phía sau tập chí có hộp thư để gửi hình minh hoạ, thế là ôm tâm thái thử cho vui, nàng gửi tranh theo địa chỉ hộp thư đó, nửa tháng sau lại thật sự nhận được phản hồi, nói tranh của Tiêu Đồng vẽ rất tốt, nhà xuất bản còn có ý định ký hợp đồng với Tiêu Đồng để vẽ tranh minh hoạ dài hạn.

Thật sự Tiêu Đồng không hề nghĩ đến dùng cách này có thể kiếm được một khoản tiền như vậy. Sau khi vui sướng vì có người công nhận mình, Tiêu Đồng vẫn từ chối lời mời của tạp chí. Công việc vẽ vời đòi hỏi phải có cảm hứng, nếu có linh cảm thì chỉ một lần là xong, không có thì dù cào nát da đầu cũng không nghĩ ra được chất liệu lẫn bố cục, nếu như bị hợp đồng gò bó, nàng sẽ lập tức mất đi cảm giác.

Có điều chuyện này cũng vạch ra cho Tiêu Đồng một hướng đi mới, tuy rằng hiện tại nàng không thích thiết kế thời trang, nhưng vẫn sẽ có cảm giác ngứa ngáy muốn vẽ gì đó. Nàng cũng sẽ không tự giới hạn mình trong phạm vi cửa hàng, mỗi tuần cho bản thân một ngày nghỉ, mang theo bảng vẽ lên rừng xuống biển, hoặc là không cần đi đâu hết, dựng bảng vẽ lên vỉa hè trước cửa nhà, vẽ cảnh người đi đường và xe cộ qua lại.

Khi nàng ra cửa, Du Khinh Hàn đi theo, nàng đặt bảng vẽ trước nhà, Du Khinh Hàn lấy ra một chiếc ghế đẩu trong từ trong cửa hàng của cô để xuống ngồi bên cạnh nhìn nàng vẽ.

Du Khinh Hàn ít nói hơn nhiều so với trước, cũng không chấp nhất việc có được Tiêu Đồng đáp lại hay không, đại đa số thời gian đều im lặng đi theo sau Tiêu Đồng, giống như cái bóng của nàng.

Có lẽ Tiêu Đồng sẽ không ghét cái bóng của chính mình.

Thỉnh thoảng việc đặt bảng vẽ trước cửa của Tiêu Đồng sẽ hấp dẫn một vài người đi ngang qua dừng lại xem, rất nhiều người khen tranh của Tiêu Đồng đẹp, thậm chí có người còn đến hỏi Tiêu Đồng có bán tranh không.

Vẽ xong một bức tranh, Tiêu Đồng mới mỉm cười đáp lại, "Xin lỗi, tranh không phải để bán."

"Không bán?" Người hỏi kinh ngạc, "Không phải là cô vẽ để kiếm sống sao? Không bán tranh thì cô uống gió tây bắc à?"

"Không phải." Tiêu Đồng chỉ chỉ vào mình, "Tôi là thợ may."

"Hóa ra là thợ may." Xung quanh bàn tán xôn xao, "Bây giờ thợ may cũng vẽ đẹp như vậy sao? Không phải cướp mất chén cơm của hoạ sĩ luôn chứ."

"Chuyện này sao lại nói là cướp hay không cướp, người ta dựa vào tài năng có thể gọi là cướp được sao? Hơn nữa cô thợ may này đã nói không bán tranh, sao lại nói cướp chuyện làm ăn của người khác?"

"Vẽ đẹp như vậy, không biết tay nghề may vá thế nào."

"Lần sau anh muốn sửa quần áo, đem tới chỗ tôi thử không phải sẽ biết sao?"

"..."

Tiêu Đồng chỉ coi đây là trò đùa của người qua đường, không ngờ mấy ngày sau, thật sự có người cố ý chạy qua nửa cái huyện để đem quần áo cho mình sửa.

"Tiêu sư phụ, quần này tôi mua hơi rộng nhưng lại rất thích dáng của nó, không muốn bỏ nên định sửa nhỏ lại, đưa đến mấy cửa hàng đều nói sửa rồi thì sẽ mất dáng. Lần trước tôi thấy cô vẽ, vừa có phong cách lại vừa kiên trì, biết cô là thợ may mới nhớ ra đem cái quần này cho cô, cô xem thử có thể sửa được không, không thể thì thôi vậy."

Tiêu Đồng nhìn qua một chút, "Có thể sửa, có điều quần của ông là loại làm thủ công đặc biệt, chi phí sẽ đắt hơn bình thường."

"Quá tốt rồi! Tôi thực sự rất thích chiếc quần này, có thể sửa là được rồi!"

"Được, tôi viết biên nhận cho ông, phiền ông một tuần sau đem theo biên nhận tới lấy."

Người đó trả tiền, để quần lại cho Tiêu Đồng sửa, một tuần sau tới lấy, quả thật nhìn thấy kiểu dáng không thay đổi mảy may, liên tục khen ngợi Tiêu Đồng tay nghề tốt, sau đó lại có thêm mấy người tìm đến chỗ Tiêu Đồng sửa y phục, qua mấy tháng, việc kinh doanh của hiệu may Tiêu Ký bắt đầu khởi sắc trở lại.

Tiêu Đồng dần trở nên quá bận rộn, lại tiếp tục dán thông báo tìm học trò, lúc này có một người đến phỏng vấn. Mới đầu Tiêu Đồng nhìn thấy người này hơi giật mình, chính là người mấy tháng trước sơn chữ đỏ như máu lên cửa nhà nàng, Trần Hồi.

"Tôi thấy cô tuyển người học việc nên vào hỏi."

Tiêu Đồng ngồi, Trần Hồi đứng, Trần Hồi không được tự nhiên nắm chặt hai tay, môi cắn mạnh muốn rách da, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, căn bản không dám đối diện Tiêu Đồng.

"Học may là việc nặng nhọc, cô không làm được."

"Cô đừng coi thường người khác, có khổ cực nào mà tôi chưa trải qua, sao lại không học may được chứ?"

"Chịu đòn không gọi là chịu khổ." Tiêu Đồng không ngẩng đầu lên, "Bị đánh, đau một lúc sẽ hết, may lại là công việc khô khan kéo dài, cần phải có sự kiên nhẫn."

"Tôi rất kiên nhẫn" Trần Hồi không phục, "Nếu không thì trước hết tôi ở đây làm chân sai vặt miễn phí cho cô, để cô xem tính nhẫn nại của tôi thế nào? Tôi không cần tiền, cô chỉ cần bao ăn ở là được."

Tiêu Đồng từ chối: "Xin lỗi."

Trần Hồi không phục bỏ đi.

Tiêu Đồng nghĩ chuyện này tới đây là xong, không ngờ hôm sau mới vừa mở cửa, liền thấy Trần Hồi đi tới.

"Chào buổi sáng!" Trần Hồi cười với Tiêu Đồng.

"Cô muốn làm gì?"

"Tôi nói rồi, chạy vặt miễn phí cho cô."

"Tôi không cần."

"Cô đừng vội từ chối, có thêm một cánh tay vẫn hơn phải không? Hay là cô sợ tôi trộm đồ? Cô yên tâm, tôi đã cải tà quy chính, cũng không làm mấy chuyện trộm gà bắt chó kia nữa."

Trần Hồi không nói thì Tiêu Đồng đúng là không nghĩ tới việc này, chẳng qua là cảm thấy Trần Hồi tính cách vội vàng, không kiên nhẫn, khẳng định là không học may được, cũng không muốn mất thời gian của Trần Hồi. Nhưng nàng không ngờ con người Trần Hồi này không đụng phải tường không quay đầu lại, cố chấp như vậy, Tiêu Đồng cũng không cự tuyệt nữa, ngầm cho phép cô làm việc vặt ở đây.

Ngược lại, Du Khinh Hàn đến chỗ Tiêu Đồng nhìn thấy Trần Hồi sợ hết hồn, "Cô ta ở đây làm gì?"

"Tôi tới học việc." Trần Hồi đang lau nhà, chống nửa người trên cây lau nhà cười, "Tôi đã cải tà quy chính, từ hôm nay trở đi theo sư phụ học nghề."

Tiêu Đồng chưa từng nhận Trần Hồi làm học trò của mình, nhưng đây cũng không phải chuyện gì quan trọng nên cũng không phản bác.

"Nhưng cô ta trước đây là trộm đó!" Du Khinh Hàn nhắc nhở Tiêu Đồng, "Nếu như cô ta có ý đồ, trước hết khiến em mất cảnh giác, sau đó lại ăn trộm thì làm sao?"

"Ở đây có gì để mà trộm." Trần Hồi bật cười, "Ngoại trừ vải vóc thì là cúc áo, dây kéo, ai cần chứ, tôi lấy chỉ sợ bán cũng không ai thèm mua."

"Tiêu Đồng, em đừng nghe cô ta nguỵ biện."

"Aizz, sao lại nguỵ biện? Tôi đây nói chuyện hợp tình hợp lý như vậy còn gì?"

"Cô..."

Hai người bọn họ khiến Tiêu Đồng đau đầu, Tiêu Đồng cong ngón tay, gõ gõ lên bàn làm việc, nhẹ giọng nói: "Dừng lại."

Đợi đến lúc cả hai cùng nhìn về phía nàng, nàng mới nói: "Cửa ở đó, đi ra ngoài cãi nhau, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi."

Du Khinh Hàn và Trần Hồi liếc nhìn nhau, cùng nhau ngậm miệng, Trần Hồi tiếp tục lau nhà, không quên lườm Du Khinh Hàn một cái.

"Tiêu Đồng." Du Khinh Hàn tiếp tục khuyên nàng, "Người này em không thể giữ được, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!"

Máy may của Tiêu Đồng lại bắt đầu hoạt động trở lại, qua loa trả lời Du Khinh Hàn một câu.

Kỳ thực Du Khinh Hàn vừa nói xong câu này đã bắt đầu hối hận, mình đang làm gì vậy trời? Không phải tự đào hố chôn mình sao? Tự nhiên nói cái gì "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời", đả thương kẻ địch tám trăm tự tổn thất một ngàn, thực sự là máu nóng xông não mà.

Tiêu Đồng cũng không nghĩ nhiều như Du Khinh Hàn, bây giờ lời Du Khinh Hàn đối với cô chỉ là gió thoảng mây bay, căn bản không để ý Du Khinh Hàn nói gì, chỉ có Du Khinh Hàn diễn kịch trong đầu, tự mình doạ mình.

Tiêu Đồng đánh giá thấp nghị lực của Trần Hồi. Trần Hồi làm công cho Tiêu Đồng hai tháng, ngoại trừ công việc mình được giao thì không động tới bất cứ món đồ nào của Tiêu Đồng, cũng chưa từng nói lời nào quá đáng, là người có chừng mực, Tiêu Đồng rất hài lòng điểm này, chỉ không biết tại sao lúc trước Trần Hồi lại biến bản thân thành người như vậy.

"Rất nhiều chỗ tuyển học viên, sao cô lại chọn cửa hàng của tôi?" Rốt cục có một ngày, Tiêu Đồng không nhịn được hỏi.

Trần Hồi nhét cơm đầy miệng, mơ hồ nói: "Cô muốn em nói thật à?"

"Ừm."

"Là vì mấy tháng trước bà nội em sinh bệnh, sức khoẻ cũng không được như trước, bà nói bà không có nguyện vọng gì khác, chỉ muốn em học được cái nghề có thể nuôi sống bản thân, đừng tiếp tục quậy phá khắp nơi, như vậy thì bà ấy đã mãn nguyện rồi." Trần Hồi lại bới một chén cơm, "Bà em đối với em rất tốt, em nghĩ trước đây mình quá ương ngạnh, không biết hiếu thảo, chí ít thì cũng phải thoả mãn tâm nguyện này của bà, có điều tai tiếng của em ở đây quá lớn, không ai chịu nhận, em liền nghĩ đến cô, cô mới tới đây, đối với chuyện cũ của em cũng sẽ không quá phản cảm, không chừng cô có thể nhận em, vậy nên mới đến thử vận may."

"Em có nghĩ tới chuyện đi học lại không?"

"Không có, em không có tố chất, với lại đi học mất nhiều thời gian lắm, bây giờ em chỉ nghĩ tới chuyện học nghề, tích góp ít tiền, có thể hiếu kính với bà nội là tốt rồi."

Lời này khiến lòng Tiêu Đồng xúc động không thôi, suy nghĩ một hồi lâu mới nói với Trần Hồi: "Tôi nhận em làm học trò, có điều em phải cố gắng học, đừng làm bà của em thất vọng."

"A?" Trần Hồi mơ màng, "Không phải cô đã sớm thu em làm học trò sao? Lúc trước nhiều lần em kêu gào sư phụ như vậy cũng đâu có phản ứng gì?"

"..." Quên đi, Tiêu Đồng nghĩ, mình không so đo với trẻ con.

Nhưng nhận được hứa hẹn từ Tiêu Đồng cũng làm người ta yên tâm hơn. Trần Hồi cầm được tháng lương đầu tiên, liền mua cho bà nội hộp thực phẩm chức năng mới được quảng cáo trên TV, làm bà cô vui vẻ không ngậm miệng lại được. Thứ này không biết có hiệu quả không, có điều Trần Hồi thấy nhiều ông già bà cả đều ăn, cũng muốn mua cho bà mình ăn thử.

Trần Hồi đưa cho bà nội hộp thực phẩm chức năng xong, liền chắp tay sau lưng nghênh ngang đi tới quán ăn sáng của Du Khinh Hàn, cười cợt Du Khinh Hàn vì rốt cuộc Tiêu Đồng cũng nhận mình làm học trò, cô không biết Du Khinh Hàn và Tiêu Đồng có quá khứ như thế nào, chỉ đơn giản là thấy Du Khinh Hàn khó ưa nên muốn chọc cho bõ ghét. Không ngờ Du Khinh Hàn ngũ vị tạp trần, hôm đó không nói lời nào, Trần Hồi tưởng là bị mình chọc tức chết rồi, cũng không dám ở lâu, nhanh chóng chạy về tiệm may, cũng không dám kể với Tiêu Đồng chuyện này.

Trần Hồi được xem như chính thức làm việc ở chỗ Tiêu Đồng. Tiêu Đồng sắp xếp cho cô một căn phòng ở tầng hai, phòng này khá lớn, trang trí đơn giản, dụng cụ cũng không có gì nhiều, nhưng như thế này đã tốt hơn ngàn vạn lần so với ổ chó của Trần Hồi, cô cảm động suýt nữa thì ôm lấy Tiêu Đồng khóc ròng, "Sư phụ, cô đối với em thật sự quá tốt rồi —— "

"... Nghỉ ngơi cho tốt."

Tính cách trời sinh này, thật sự Tiêu Đồng chịu không nổi.

Lúc nửa đêm, Tiêu Đồng nhận được tin nhắn của Du Khinh Hàn.

"Tiêu Đồng, em có thể tha thứ thương tổn người khác gây ra cho em, chỉ có tôi là không thể sao?"

Tiêu Đồng xem xong liền xóa.

Thương tổn cũng chia theo cấp độ, đây là câu hỏi ngớ ngẩn gì vậy.

Trần Hồi nhận được sự thừa nhận của Tiêu Đồng, làm việc càng hăng say hơn so với trước, mỗi sáng thức dậy còn sớm hơn Tiêu Đồng, mua điểm tâm cho nàng, mỗi ngày một món không trùng nhau. Ngày đầu tiên Trần Hồi mang điểm tâm về, Tiêu Đồng vô cùng ngạc nhiên, còn hỏi là từ đâu tới.

"Mua ở bên cạnh." Trần Hồi bưng cháo hải sản đến trước mặt Tiêu Đồng, "Sư phụ, đây là của cô, em cũng không biết ăn có được không, bà chủ hung dữ bên kia nói nhất định cô sẽ thích, vậy nên em liền mua cho cô."

"Trả tiền chưa?"

"Em là loại người thích thiếu nợ sao?"

Tiêu Đồng yên tâm thoải mái ăn, "Ừm, sau này mua điểm tâm nhớ để ý bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho em."

"Được rồi, cảm ơn sư phụ!" Trần Hồi cũng đói bụng, húp lấy húp để tô cháo sườn của cô.

Buổi chiều Du Khinh Hàn chạm mặt Trần Hồi, cố ý chặn cô lại hỏi: "Cháo sáng sư phụ cô có ăn không?"

"Có."

"Cô ấy nói thế nào?"

"Nói để tôi mua điểm tâm sáng mỗi ngày rồi cô ấy sẽ trả tiền lại."

"Không phải hỏi cô cái này, cô ấy ăn cháo nói thế nào, mùi vị được không?"

"Không có." Trần Hồi chép miệng một cái, "Có điều cháo sườn tôi ăn cũng không tệ, nên chắc là cháo hải sản không cần phải nói, nhất định là ngon! Này, cửa hàng chị có bí quyết nấu cháo gì không vậy? Chị nói tôi biết với, cho tôi học hỏi một chút, biết càng nhiều càng tốt mà!"

"..." Du Khinh Hàn trừng cô một cái, "Học nghề may của cô đi!"

"May thì sao?" Trần Hồi phản bác, "Chị đừng coi thường nghề may, sư phụ tôi cũng là thợ may đó! Cô ấy lợi hại hơn chị gấp trăm lần! Dịu dàng gấp trăm lần! Xinh đẹp gấp trăm lần!" Đương nhiên câu cuối cùng chỉ là Trần Hồi phóng đại thôi, sư phụ cô chỉ có thể xem là xinh xắn, nhưng người ở cửa hàng bán điểm tâm kia..... Trần Hồi nhìn thấy không ít nữ minh tinh trên TV, nhưng không có mấy người có thể so kè nhan sắc với người đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi