KHIẾT PHÍCH

Những năm gần đây Tiêu Đồng không mấy để ý đến sinh nhật của mình, trong thời tiết lạnh giá của mùa đông, bình thường nàng chỉ làm hai món, cùng Trần Hồi ăn một bữa ngon coi như là chúc mừng. Du Khinh Hàn chuyển đến sống bên cạnh Tiêu Đồng mấy năm nay, sau khi cải thiện quan hệ cùng với Tiêu Đồng, có một lần vào sinh nhật của nàng, còn cố ý đặt trước một cái bánh ga tô đưa tới tặng cho Tiêu Đồng. Kết quả hôm đó thời tiết thay đổi, dạ dày Tiêu Đồng cũng không ổn theo, cái bánh kem đắt tiền như vậy bỏ đi thì tiếc, nên để một mình Trần Hồi ăn hết, sáng ăn, trưa ăn, tối ăn. Rốt cuộc, từ đó về sau, một người hảo ngọt như Trần Hồi cai luôn bánh kem, vừa thấy mặt Du Khinh Hàn là khóc lóc ai oán, nói mình bây giờ vừa thấy bánh kem là buồn nôn, sư phụ cũng không ăn, sau này đừng mua phí tiền. Lúc đó Du Khinh Hàn đã rất biết điều, sau này khi đến sinh nhật Tiêu Đồng cô cũng không biểu hiện gì nữa.

Nhưng năm nay nàng tròn bốn mươi tuổi, Mạc Tịch Nguyên nhất quyết tổ chức tiệc thọ. Tuy Tiêu Đồng không để ý đến việc này nhưng nếu như chị đã muốn thì cũng chiều theo ý chị, để chị vui vẻ. Nói là tiệc mừng thọ chứ thực ra cũng chỉ mời bạn bè cùng với người thân, tổ chức tại Mạc gia, Giang Vũ. Tiêu Đồng đóng cửa tiệm may mấy ngày, đưa Trần Hồi đi cùng, đến nơi nhìn thấy Cảnh Hành và Trần Lạc, ai nấy đều sững sờ.

Lần gần nhất Tiêu Đồng nhìn thấy Cảnh Hành đã là mười năm trước, tuy rằng mỗi năm Cảnh Hành đều về Thượng Dung ăn tết, Tiêu Đồng cũng thường đến Giang Vũ thăm Mạc Tịch Nguyên và Bảo Bảo, nhưng giống như ý trời sắp đặt, mười năm qua hai người không hề gặp lại nhau.

Cảnh Hành cũng nhìn thấy Tiêu Đồng, hai người không cố ý tránh mặt nhau, mắt đối mắt, Tiêu Đồng mỉm cười lên tiếng trước, "A Hành, đã lâu không gặp."

Cảnh Hành cũng cười theo, "Đúng đó, mười năm, không phải là đã lâu không gặp sao."

Cảnh Hành không thay đổi gì nhiều so với mười năm trước, nhưng Tiêu Đồng thì ngược lại. So với cách đây mười năm, nàng càng có vẻ điềm đạm thong dong tích luỹ qua tháng năm. Thời gian qua, ngoại trừ việc ăn uống thì Tiêu Đồng không quan tâm đến việc gì khác, kể cả bảo dưỡng nhan sắc, nên mỗi khi cười, nếp nhăn ở khoé mắt hiện lên rất rõ, đúng là hình mẫu người phụ nữ chững chạc thanh lịch.

Tiêu Đồng hỏi: "Em thế nào? Còn làm ở Trung Thiết không?"

"Em tách ra làm riêng rồi. Nhân lúc còn có sức thì phải cố gắng chăm chỉ một chút."

"Có chí khí."

"Còn chị?"

"Chị à?" Tiêu Đồng cười đạm nhạt, "Bây giờ bộ xương già này của chị không động đậy nổi rồi, mở một tiệm may nhỏ, kiếm được cũng đủ sống, cũng ổn. Đúng rồi..." Tiêu Đồng gọi Trần Hồi đang chơi game cùng với Bảo Bảo lại, nói với Cảnh Hành: "Đây là học trò của chị, Trần Hồi, nếu có cơ hội thì nhờ em giúp đỡ, chị cảm ơn trước."

"Được, học trò của chị thì nhất định không tồi." Cảnh Hành thoải mái đồng ý, sau đó trao đổi Wechat với Trần Hồi, nhưng Trần Hồi lại mơ hồ, không biết sư phụ cô định làm gì.

Sau khi thêm xong WeChat, Cảnh Hành chuyện trò vài câu với Trần Hồi, tâm trí Trần Hồi vẫn đặt ở trò chơi, nói chuyện câu được câu mất, đến khi Bảo Bảo thúc giục cô, cô vội trả lời "Tới liền" rồi lập tức bỏ của chạy lấy người.

Sau khi Trần Hồi đi, Tiêu Đồng mới hỏi: "Thế nào?"

Cảnh Hành bật cười, "Em cũng không phải thần tiên, mới nói có vài câu, làm sao em biết thế nào? Nhưng chung quy công việc thiết kế thì phải nhìn vào tác phẩm mới nói được, chờ em xem thiết kế của cô ấy rồi nói sau vậy."

Tiêu Đồng nói: "Có câu này của em thì chị yên tâm rồi."

Hai người lại hàn huyên vài câu tình hình gần đây, khi Cảnh Hành nâng ly trà lên uống, Tiêu Đồng mới phát hiện chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, "Đã kết hôn?"

"Hả?" Cảnh Hành theo tầm mắt của Tiêu Đồng cũng nhìn tay mình, "Đúng vậy, chị không thèm em, em không được tìm người khác sao."

"Chúc mừng nha, sao không mời chị uống rượu, cũng không chuẩn bị tiền mừng cho em nữa."

Cảnh Hành nhún nhún vai, tỏ vẻ không có gì, "Không tổ chức hôn lễ, chỉ trao nhau một chiếc nhẫn rồi sống với nhau thôi."

Tiêu Đồng hỏi: "Cùng ai vậy?"

Cảnh Hành chớp chớp mắt, "Chị đoán đi."

Tiêu Đồng thăm dò, "Trần Lạc?"

Cảnh Hành cười hì hì, "Đúng rồi."

Tiêu Đồng gật đầu, "Vậy thì chị yên tâm, con người của Trần Lạc rất đáng tin."

"Trước đây em luôn cảm thấy chị là đồ đầu gỗ, em đối xử tốt với chị như vậy mà chị cũng không nhận ra, sau đó mới biết hoá ra mình còn đầu gỗ hơn. Trần Lạc nói từ hồi đi học đã có tình cảm với em rồi, vậy mà mười mấy năm trời em ngốc nghếch không nhận ra." Cảnh Hành giả vờ hối hận, "Chị nói thử xem, em mù quáng đặt tình cảm vào chị làm lỡ làng đời em biết bao nhiêu? Nếu như em phát hiện sớm mấy năm thì đã tìm được tình yêu chân chính lâu rồi."

Tiêu Đồng cười chế nhạo cô: "Vậy em trách ai được chứ? Phải tự trách bản thân không biết mình biết người thôi."

Lúc trước khi nói chuyện với nhau, Tiêu Đồng và Cảnh Hành vẫn luôn lúng túng, bây giờ còn có thể lấy chuyện xưa ra làm trò đùa, đúng là khi người ta già đi thì tâm trạng cũng khác, đã nhìn thoáng hơn rất nhiều.

"Lại đang nói xấu gì mình đó?" Trần Lạc bưng một ly trà đến ngồi với Cảnh Hành, tay hai người tự nhiên mà đan lại với nhau.

"Đang nói chuyện tốt của cậu đó." Cảnh Hành tức giận nói, "Nói là hơn mười mấy năm rồi mà cậu còn đi theo ghen tuông với Tiêu Đồng."

Trần Lạc lấy lòng nói: "Không phải tối hôm qua người ta đã nhận sai rồi sao, người lớn không chấp trẻ nhỏ mà? Với lại, không phải tối qua đã nói tha cho người ra rồi sao..."

Không nói thì còn tốt, nói tới chuyện này mặt mũi Cảnh Hành lập tức đỏ lên, nhỏ giọng oán trách: "Cậu nói bậy bạ gì đó!"

Trần Lạc cũng không giống như trong ấn tượng của Tiêu Đồng, trên mặt cô luôn lấp lánh nét cười, xem ra cặp vợ chồng son này đang có cuộc sống rất hạnh phúc.

Ngoại trừ Cảnh Hành và Trần Lạc thì Từ Diệc Tình cũng tới, thời gian Tiêu Đồng không gặp Từ Diệc Tình lại càng lâu hơn. Từ Diệc Tình đã sớm không còn là nhóc con bồng bột của năm đó, đã kết hôn sinh con, hôm nay hai vợ chồng đưa một trai một gái đến, một nhà bốn người vui vẻ mỹ mãn. Từ Diệc Tình cho Tiêu Đồng xem bức ảnh chụp váy cưới trong ngày thành hôn, đó chính là thiết kế cuối cùng của Tiêu Đồng, suýt chút nữa nàng đã không nhận ra.

Bạn tốt nhiều năm không gặp tụ họp lại với nhau, Du Khinh Hàn là người nhà họ Du tất nhiên cũng xuất hiện, nhưng cô không giao lưu gì với Tiêu Đồng, một thân một mình trải qua buổi tiệc hôm nay, từ đầu đến cuối luôn cách rất xa Tiêu Đồng. Cảnh Hành đoán không ra, liền hỏi Tiêu Đồng: "Chị và Du Khinh Hàn vẫn như vậy à?"

Tiêu Đồng hững hờ uống nước ép, "Không phải vậy thì thế nào đây?"

"Vậy bây giờ chị có ai không?"

"Chị thấy một mình là tốt nhất rồi."

"Vậy còn cô ấy?"

"Không biết, chắc cũng không có."

"Mười năm cũng không tìm ai?" Cảnh Hành không tin, "Du Khinh Hàn có thế đổi tính đến mức này sao?"

"Có đổi hay không thì cũng không liên quan đến chị." Tiêu Đồng hờ hững nói, "Bây giờ chị chỉ quan tâm cuộc sống của mình, những chuyện khác không muốn để tâm."

Cảnh Hành biết chuyện cũ của Tiêu Đồng, cũng biết hiện tại muốn nàng đi tìm một người bạn đời là chuyện không thể, vậy nên cũng không khuyên nhủ mà chỉ nói với nàng, nếu sau này già cả rồi thì hãy đến tìm cô và Trần Lạc, đừng một mình chịu đựng khổ sở.

Tiêu Đồng chỉ cười, không nói gì, sức khoẻ của mình có thể sống đến già hay không, còn chưa biết được.

Bạn bè bao nhiêu năm, có vợ có chồng, thành gia lập nghiệp, hôm nay nhân dịp sinh nhật của Tiêu Đồng mới có thể tụ hội cùng nhau, ai nấy đều cảm khái, hồi tưởng lại những chuyện trước đây, nói thời gian trôi quá nhanh, phạch một cái đã thành quá khứ, cũng không chờ người ta kịp phản ứng. Hôm nay qua đi, lần sau gặp lại không biết đã là lúc nào.

Bảo Bảo cũng trổ mã thành một cô gái, qua mấy năm nữa sẽ xuất ngoại du học, bây giờ đã bắt đầu có bí mật không muốn nói với người lớn. Mạc Tịch Nguyên ca thán với Tiêu Đồng, nói mình nói chuyện Bảo Bảo đều không nghe, vậy mà lại thân thiết với Du Khinh Hàn. Tiêu Đồng cười an ủi Mạc Tịch Nguyên, "Sao có thể không thân thiết với Du Khinh Hàn cho được, chị nhìn cô ấy chiều Bảo Bảo thành dạng gì rồi, muốn gì được đó, chỉ còn thiếu nước hái trăng hái sao trên trời xuống cho con bé thôi, chị muốn thân với con bé như vậy thì cũng chiều chuộng y hệt đi."

Tuy rằng Bảo Bảo vẫn rất thân thiết với dì út, dù sao từ nhỏ Tiêu Đồng luôn xem cô như con gái ruột mà yêu thương, nhưng có chuyện gì cô cũng không nói với Tiêu Đồng mà lại nói với Du Khinh Hàn trước tiên, sau đó Du Khinh Hàn lén lút nói lại cho Tiêu Đồng, việc này đúng là khiến Tiêu Đồng phiền muộn.

Tiệc sinh nhật kết thúc, bạn bè thân thuộc mỗi người lại quay về với cuộc sống của mình, Tiêu Đồng, Trần Hồi và Du Khinh Hàn cũng chuẩn bị trở về Thượng Dung. Hiện tại Tiêu Đồng cũng không giống như trước, luôn trốn tránh và phân rõ ranh giới với Du Khinh Hàn. Bây giờ nàng đối với Du Khinh Hàn cũng như bạn bè bình thường, tiện đường cùng đến Giang Vũ thì đi chung, lúc về cũng mua tấm vé tàu cao tốc.

Vẫn còn có người nán lại buổi tiệc nên Trần Hồi không tiện hỏi nhiều, mãi đến khi trở lại Thượng Dung, Trần Hồi mới nhịn không được hỏi Tiêu Đồng, "Sư phụ, cô nói chuyện với chị Cảnh Hành là có ý gì vậy?"

"Cái gì có ý gì?"

"Cô đừng giả ngốc với em! Sư phụ nói đi, có phải cô muốn đuổi em đi không?"

"Không phải đuổi em đi." Tiêu Đồng thở dài, "Trần Hồi, năm nay em cũng không còn nhỏ nữa, tiếp tục ở lại với tôi chính là lãng phí, công việc của Cảnh Hành là quản lý, giao thiệp lại rộng, em đi theo cô ấy sẽ có tương lai tốt đẹp."

Trần Hồi muốn phản bác, nhưng Tiêu Đồng không cho cô cơ hội mở miệng, nói tiếp: "Nhưng tôi cũng chỉ là cho em thêm một sự lựa chọn thôi, không có ý ép buộc em, chuyện này tự em quyết định, muốn ở lại đây tiếp tục cùng sư phụ làm cái tiệm nhỏ này cũng được, hay muốn xông pha bên ngoài cũng tốt. Dù sao thì cuộc đời cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, làm thế nào cho mình vui vẻ là được rồi."

"Sư phụ, em không muốn đi, em muốn theo cô."

"Được rồi."

Thế là chuyện này coi như dừng ở đây.

Nhưng Tiêu Đồng biết, Trần Hồi không thể thật sự ở bên mình cả đời. Thời gian gần đây Tiêu Đồng lại bắt đầu thấy ác mộng.

Có những hồi ức đau khổ chôn chặt ở nơi sâu nhất, cho rằng đó đã là quá khứ, nhưng thực tế thì mãi mãi không vượt qua được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi