KHÓ ĐƯỢC KẺ CÓ TIỀN

Kỷ Linh nhịn không được đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Anh nói chuyện thế nào lại chua lòm như vậy."

Nghiêm Nghĩa Tuyên bật cười: "Chua cái gì? Tôi là đang thực sự cầu thị, người đẹp ở bên, tôi nếu là không tới, hai người không phải sẽ cùng nhau đi rồi?"

Kỷ Linh nói: "Nói cái gì đâu, đừng để cho paparazzi nghe thấy, người ta là đại minh tinh, tôi làm buôn bán còn cần nhờ người ta."

Nghiêm Nghĩa Tuyên lại cười: "Tôi còn tưởng rằng ông chủ Kỷ chưa bao giờ cầu người."

Kỷ Linh biết anh ta là muốn châm chọc mình, anh ta vẫn còn đang ghi hận mình nhiều lần cự tuyệt anh ta.

Kỷ Linh thở dài trong lòng.

Vừa rồi hắn cùng Chung Minh Vi nói chuyện với nhau làm cho hắn biết, mặc kệ ý nguyện chủ quan của hắn là cái gì, hắn cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên chỉ sợ vẫn luôn phải dây dưa không rõ.

Kỷ Linh hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Nghiêm thiếu gia ở đây làm gì?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên đáp: "Đây là khách sạn nhà tôi, tôi muốn tới thì tới."

"..."

Vẫn muốn tranh cãi, còn nói mình không chua.

Kỷ Linh nói thẳng: "Nghiêm thiếu gia, chúng ta tâm sự đi."

Nghiêm Nghĩa Tuyên lại giơ tay nhìn nhìn thời gian, Kỷ Linh vừa rồi thấy anh ta thường xuyên xem đồng hồ, bèn nói: "Anh còn có việc? Vậy quên đi, hôm nào đi."

Nghiêm Nghĩa Tuyên ngẩng đầu, nói: "Không sao, tôi còn thời gian."

Anh ta quay đầu lại phân phó một ít chuyện cho đội giám đốc còn đứng bên kia hầu, Kỷ Linh nghe có vẻ là quan hệ với hoạt động xã hội.

Nghiêm gia không chỉ nổi danh về kinh thương, thanh danh trong xã hội cũng thực tốt, không chỉ làm từ thiện, còn nâng đỡ văn hóa truyền thống, tham gia xây dựng thành phố, tài trợ cho giáo dục.

Nghiêm Nghĩa Tuyên thật sự có rất nhiều việc phải làm.

Kỷ Linh không khỏi có chút đồng tình với anh ta, phải duy trì danh tiếng tốt hình tượng tốt cho toàn bộ gia tộc, đồng thời còn phải đảm bảo tính chính xác của các quyết sách thương nghiệp, thật sự rất khó.

Lại nói tiếp Nghiêm Nghĩa Tuyên tạo ấn tượng cho người đời, đều là công tử phong lưu nhẹ nhàng, ôn nhu đa tình, tiêu sái lỗi lạc.

Kỷ Linh trước đây cũng cảm thấy như vậy, Nghiêm Nghĩa Tuyên khi tán tỉnh lên, không một ai sẽ không động tâm.

Nhưng gần đây Nghiêm Nghĩa Tuyên ở trước mặt hắn càng ngày càng thể hiện những mặt khác của mình.

Tùy hứng mà tùy tâm sở dục, lúc đắc ý cùng không vui đều sẽ biểu hiện rõ ràng ra mặt, không bao giờ lấy ôn nhu giáp mặt hắn, thậm chí có đôi khi Kỷ Linh còn cảm thấy, anh ta thật giống như một đứa trẻ.

Nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên như vậy, vứt bỏ toàn bộ biểu hiện giả dối, ngược lại càng thêm trở nên mê người.

Kỷ Linh nhịn không được sờ sờ chóp mũi, che dấu ý nghĩ của chính mình.

Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng giám đốc bố trí xong, quay lại đối với Kỷ Linh nói: "Đi thôi, đổi một chỗ khác."

Kỷ Linh còn tưởng rằng anh ta muốn mang mình đi tới căn phòng trên tầng cao kia của anh ta, kết quả Nghiêm Nghĩa Tuyên dẫn hắn đi quán bar của khách sạn.

"..."

"Làm sao vậy?" Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy hắn không thích hợp, hỏi hắn, sau đó giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Cậu không thích uống rượu."

Nghiêm Nghĩa Tuyên cho rằng trước kia anh ép rượu Kỷ Linh, làm cậu ta vẫn luôn không thích uống rượu, kỳ thật Kỷ Linh đã sớm không thèm để ý, ở trên thương trường rất khó ngăn chặn được cồn.

Kỷ Linh chỉ là cảm thấy mình đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, liền nói: "Không phải, không có gì, tôi lái xe tới, lát nữa còn phải lái xe trở về."

"Vậy cậu nhìn tôi uống đi, tôi có chút muốn uống rượu."

Hiện tại vẫn đang là buổi chiều, nhưng quán bar thiết kế cách ly ánh sáng mặt trời, không phải quá sáng ngời như ở bên ngoài, nhưng lại không giống với không khí lả lướt của hộp đêm, mà tương đối an tĩnh ưu nhã.

Nhưng Kỷ Linh biết, đây là bởi vì ban đêm còn chưa đến, chờ màn đêm buông xuống, khi chiếc đèn trên đỉnh đầu bắn ra ánh sáng, ái muội sẽ biến thành nồng nhiệt.

Từ lúc Nghiêm Nghĩa Tuyên bắt đầu bước vào quán bar, giám đốc quán bar đã tự mình đi theo hầu hạ.

Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Kỷ Linh ngồi xuống ghế dài, giám đốc không hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên uống cái gì, mà là trực tiếp hỏi uống chai nào.

Người phục vụ đem rượu mở lại đây, thay Nghiêm Nghĩa Tuyên đổ một ly, đặt ở trước mặt anh ta, sau đó lại đặt đĩa hoa quả tinh xảo lên.

Tiếp theo giám đốc hỏi Kỷ Linh uống gì.

Kỷ Linh nói: "Nước soda."

Nghiêm Nghĩa Tuyên: "... Nơi này có đồ uống không cồn."

Kỷ Linh xua xua tay, hắn chỉ là muốn cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên trò chuyện.

Nghiêm Nghĩa Tuyên cho những người khác lui, chỉ còn lại hai người anh ta cùng Kỷ Linh, chính là hai người đều bắt đầu trầm mặc, cũng không nói gì.

"Gần đây công việc có tốt không?" Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc nổi lên dẫn đầu.

Kỷ Linh thiếu chút nữa cười ra tới.

Kiểu hàn huyên vụng về này không nghĩ sẽ từ trong miệng Nghiêm Nghĩa Tuyên mà nghe được, hơn nữa không có ai biết hướng đi công việc của hắn rõ ràng hơn Nghiêm Nghĩa Tuyên, cần gì phải hỏi vấn đề này.

Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy ý cười trên mặt Kỷ Linh, tự biết nói lỡ, cũng có chút bực bội, tính toán che dấu mà nói: "Tốt xấu gì tôi cũng là cổ đông của cậu, quan tâm công ty một chút thì làm sao?"

Kỷ Linh nói: "Công ty thật sự rất tốt, gần đây khả năng sẽ làm dự án phim điện ảnh quốc tế."

Hắn nói ngắn gọn, kỳ thật Nghiêm Nghĩa Tuyên vừa có hỏi, nhưng cũng không phải thực quan tâm, Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Phải không, lại là điện ảnh, lần này còn mời tôi xem chứ?"

Anh ta vốn là không để ý mà nói, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều sửng sốt.

Kỷ Linh nhìn chén rượu trước mắt Nghiêm Nghĩa Tuyên, cư nhiên còn mờ mịt nghĩ chai rượu này cùng với cái túi xách của Chung Minh Vi cái nào giá trị hơn, sau đó hắn ngẩng đầu, chân thành tha thiết mà nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, nói: "Mời chứ, thế nào lại không mời, anh nếu muốn xem tôi mỗi lần đều mời anh."

Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng có chút động dung, rũ đôi mắt xuống nói: "Nếu mỗi lần đều đặt bao hết phòng, tôi sợ cậu sẽ phá sản, sang năm không đạt được yêu cầu hiệp định, công ty của cậu sẽ là của tôi."

Lần trước bọn họ gặp mặt, kỳ thật xem như đã tan rã trong không vui, khi đó Kỷ Linh còn đang nổi nóng, bỏ xuống lời tàn nhẫn xong rồi đi, sau đó chuyện góp vốn công ty, Nghiêm Nghĩa Tuyên toàn quyền ủy thác cho giám đốc đầu tư, bản thân không hề ra mặt.

Nhưng hiện tại Nghiêm Nghĩa Tuyên chủ động đem chuyện này nói ra, Kỷ Linh bèn quyết định nhìn thẳng vào anh ta, huống hồ hắn kêu Nghiêm Nghĩa Tuyên tới tâm sự, ý định ban đầu cũng là như thế.

Kỷ Linh trịnh trọng mà nói: "Chúng ta ký kết hợp đồng cùng hiệp định, tôi tự nhiên sẽ nghiêm khắc thực hiện." Hắn ý đồ muốn cho Nghiêm Nghĩa Tuyên lý giải, "Tôi thập phần coi trọng sự nghiệp của mình, cho nên nếu anh muốn thông qua việc can thiệp vào sự nghiệp của tôi để làm cho tôi khuất phục, tôi sẽ rất khó có thể tiếp thu."

Nghiêm Nghĩa Tuyên làm sao không thể lý giải, phương thức nhanh nhất để phá hủy một người đàn ông chính là phá hủy sự nghiệp của kẻ đó, Nghiêm Nghĩa Tuyên thật sự muốn phá hủy Kỷ Linh sao?

Nghiêm Nghĩa Tuyên đột nhiên bưng chén rượu lên, hướng Kỷ Linh làm tư thế cụng ly, nói: "Ngừng chiến đi."

Kỷ Linh cũng cầm lấy nước soda của hắn, cùng anh ta chạm cốc, nói: "Trước nay cũng chưa từng chiến." Hắn cười cười, nói, "Không phải biến thành hợp tác sao?"

Kỷ Linh hiểu rõ hắn đã được Nghiêm Nghĩa Tuyên bảo đảm, Nghiêm Nghĩa Tuyên miễn cưỡng tiếp nhận quan hệ tiền tài loại hợp tác này rồi.

Kỷ Linh lại một lần nữa nhận thức thấy mọi việc của mình ở chỗ Nghiêm Nghĩa Tuyên cơ hồ đều thuận lợi.

Mỗi lần Nghiêm Nghĩa Tuyên muốn giành quyền chủ động, là một lần thất bại, cuối cùng vẫn là thuận theo ý nguyện của Kỷ Linh.

Kỷ Linh biết tính cách của mình kỳ thật tương đối cường thế, nói một là một, nhưng mỗi lần hắn thắng lợi, trừ bỏ nguyên nhân do hắn, phần nhiều còn không phải bởi vì Nghiêm Nghĩa Tuyên dung túng sao?

Kỷ Linh nhìn khuôn mặt anh tuấn của Nghiêm Nghĩa Tuyên, tâm tình không khỏi có chút lâng lâng, hắn biết chính mình ở trong lòng Nghiêm Nghĩa Tuyên đã có đặc quyền.

Hắn nói: "Tôi còn có thể mời anh đi xem điện ảnh mà? Lần sau phải tiếp tục cho tôi hãnh diện đấy."

Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng không nhận thấy được ý tưởng của Kỷ Linh, chỉ nói: "Hy vọng bộ điện ảnh lần sau có thể đẹp chút."

Hai người xem như hiểu ý cười, nhưng kỳ thật đều ôm tâm tư khác, Kỷ Linh cũng không cách nào đoán trước được hướng đi của mối quan hệ này, hắn chỉ biết sẽ tiếp tục dây dưa đi tiếp.

Mắt thấy thời gian sắp đến chạng vạng, Kỷ Linh nói: "Tìm một chỗ ăn cơm? Hay là cho tôi kiến thức một chút nhà ăn khách sạn của nhà anh?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên uống nốt ngụm rượu cuối cùng, lại một lần giơ tay nhìn nhìn đồng hồ, nói: "Hôm nào đi, tôi thật sự có việc."

Kỷ Linh cũng không ngốc, nhìn ra được anh ta không phải đang thoái thác, bèn nói: "Cũng phải, vậy đi thôi."

Hai người lại đồng thời đứng lên, vai sóng vai rời khỏi quán bar.

Kỷ Linh có chút hậm hực, đại khái là do di chứng lần trước ở văn phòng của Nghiêm Nghĩa Tuyên, mà lần này giống vậy cùng anh ta nói chuyện cũng là nói chuyện làm ăn, quá mức cứng nhắc.

Hắn biết giữa hai người còn có chút xấu hổ, Kỷ Linh nhớ tới khoảng khắc cuối cùng của lần gặp trước, nhớ tới cái ôm kia của mình.

Hắn cũng không rõ lúc ấy hắn nghĩ như thế nào, hắn chỉ biết biện pháp hữu hiệu nhất có thể khắc chế được mình khi đó, chính là ôm lấy Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Hiện tại nhớ lại, làm sao không phải là một loại xúc động khác.

Khả năng đã dọa sợ Nghiêm Nghĩa Tuyên rồi.

Kỷ Linh vẫn còn đang nghĩ, đột nhiên nghe thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên nói chuyện.

"Sớm biết vậy đã không uống rượu, nếu cứ đi lên phòng nghỉ một chút thì thật tốt."

Nghiêm Nghĩa Tuyên nói mà vẻ mặt bình tĩnh, trong lời nói lại ngầm có ý tứ khác.

Kỷ Linh rốt cuộc nhịn không được bật cười: "Nghiêm thiếu gia quả nhiên là vẫn không thay đổi bản sắc."

Mắt thấy sắp đi tới cửa thang máy, Kỷ Linh nói: "Anh muốn đi đâu? Tôi đưa anh đi?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên dừng một chút, biểu tình trên mặt dần dần rút đi, trở nên lạnh nhạt xa cách, nói: "Không cần, tôi gọi tài xế."

Kỷ Linh tiếp tục thuyết phục anh ta: "Tôi đã uống soda của anh nửa ngày rồi, cũng phải có chút tác dụng chứ, hơn nữa tôi còn đổi xe rồi."

Nghiêm Nghĩa Tuyên quét mắt liếc hắn một cái, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"..."

Kỷ Linh nói giỡn: "Lại nói tiếp, tôi có thể tiếp tục đi thăm con ngựa kia của anh sao? Lần sau tôi đưa anh đi cưỡi ngựa, có phải càng có thêm mặt mũi không?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc không banh nổi nữa, lại nở nụ cười, anh ta tiếp tục xem đồng hồ, biểu tình do dự chần chừ, tựa hồ đang suy tính, cuối cùng rốt cuộc hạ quyết tâm, đối với Kỷ Linh nói: "Vậy đi, tôi ngồi xe cậu."

Kỷ Linh hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn hắn, dùng một loại âm thanh trống rỗng nói: "Về nhà."

Về nhà vì cái gì lại không cho hắn đưa?

Nghiêm Nghĩa Tuyên tựa hồ nhìn ra được ý nghĩ của Kỷ Linh, nói: "Không phải cái chung cư kia, tôi phải về nhà của chính mình."

Kỷ Linh ở trong trí nhớ mênh mang tìm tòi, sau đó rốt cuộc nhớ ra nhà trong miệng Nghiêm Nghĩa Tuyên là chỉ nơi nào.

"Số 325 đường Trung Xuyên."

Nghiêm Nghĩa Tuyên báo địa chỉ.

Kỷ Linh biết nơi đó.

Không phải là hắn đã từng đi qua, mà là nơi đó rất nổi tiếng.

Nơi ở của thương gia cũng tương đối quan trọng, kẻ có tiền mỗi người đều mua biệt thự cao cấp các loại, nhưng cho dù là biệt thự bờ biển cao cấp hay là biệt thự sơn trang, nơi mà mọi người vẫn bàn chuyện say sưa, chính là nhà cổ của Nghiêm gia.

Đó là dinh thự được kiến tạo vào đầu thế kỷ khi Nghiêm gia làm giàu, vào cái thời đại đó, kiến trúc theo lối cổ điển lại mang phong cách Tây phương. Sau đó trải qua nhiều lần khúc chiết, bảo tồn đến nay, tới ngày nay lại lần nữa trả về trong tay Nghiêm gia. Rồi Nghiêm gia cho sửa chữa thêm một lần, đưa mọi người dọn về ở.

Bởi vì khuê danh của vị nữ chủ nhân đệ nhất nơi đó có độc nhất một chữ "Cẩn", cho nên tòa nhà hoa viên cổ kia có một cái tên xinh đẹp, gọi là Cẩn viên.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Ngao ô, *tươi cười*

5-1 vui sướng ~

Jojo: Chương này làm tui quắn quéo ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi