KHỜ NỮ THỔ HỆ


Thu đi đông tới, xuân đuổi đông, qua hai tháng lại có mấy ngày đó là ngày mà Thái Tử cùng Hàn Lạc đại hôn, nhưng Bồng Lai Các như cũ bồ đằng trải rộng, người ngoài không được tiến thêm.
Ngày bảy tháng hai, Hàn Lạc đi vào Bồng Lai Các, nhìn bị dây đằng màu xanh biếc gắt gao bao bọc lấy tiểu lâu, trên mặt tuy mang theo ý cười nhưng trong lòng lại có tiếc nuối, ngày mai là nàng ngày đại hôn, xem ra là thấy không cô tổ.

Lui ra phía sau một bước, thoáng kéo làn váy, hai đầu gối quỳ xuống đất, nàng hướng tới Bồng Lai Các bái tam bái, sau liền đứng dậy rời đi.
Ánh trăng dần lui, dây đằng màu xanh biếc bên ngoài Bồng Lai Các chậm rãi tan đi, lộ ra tiểu lâu ba tầng.

Bên trong tích đầy tro bụi, một cái bùn xác cao tro đen hình bầu dục an an ổn ổn mà dựng đứng ở phòng tu luyện, đột nhiên phanh một tiếng, một đôi bàn tay trắng như phấn xuyên qua bùn xác.
"Không tồi, một quyền này đã đủ thuyết minh những lôi lực kia không uổng phí luyện hóa" Một giọng nữ thanh thúy mang theo vừa lòng, tiếp theo dùng hai tay bẻ ra bùn xác, Hàn Mục Vi ngồi ngay ngắn ở bên trong, nhìn phòng phòng đầy tro bụi, chạy nhanh làm mấy cái thanh khiết thuật.
Ra bùn xác liền đem nó thu vào nhẫn trữ vật, lần này đột phá của nàng xem như nước chảy thành sông, không chịu một chút tội nào, đương nhiên cũng hỏi rõ tâm của chính mình, con đường về sau nên đi như thế nào cũng có phương hướng đại khái, làm được tùy tâm mà sống dễ dàng, nhưng khó chính là không thẹn với mình, cùng người vô cứu.
Tiểu Thiên Bồ nhắc nhở Hàn Mục Vi: "Lại qua một canh giờ, Hàn Lạc liền phải xuất giá."
"Ta đã biết" Hàn Mục Vi lấy ra một cái hộp ngọc, ở bên trong có hai quả lôi châu, còn có năm trương thiên lôi phù, này đó đều là do lão nhân tự tay luyện chế, để lại cho Hàn gia ở thời khắc mấu chốt bảo mệnh hẳn là đủ rồi: "Chờ Hàn Lạc xuất giá, chúng ta liền mang theo hài tử trong tộc về Tiên giới."
"Hẳn là nên đi trở về" Tiểu Thiên Bồ thấy tu vi cảnh giới của nàng ổn định, trong lòng vui mừng cực kỳ: "Chờ ngươi đột phá Kim Đan, chúng ta lại trở về tìm cái Truyền Tống Trận thượng cổ kia."
"Ân" Hàn Mục Vi ra Bồng Lai Các, thấy trong phủ giăng đèn kết hoa, một mảnh vui mừng, liền trực tiếp đi Tây Hà Viện.

Bên trong Tây Hà Viện, Hàn Lạc đã trang điểm xong, thay hỉ phục, ngồi ngay ngắn ở trên giường, liền chờ Thái Tử Khương Diêm tới đón.

Hàn Mục Vi tiến vào thì trong phòng chỉ có nàng cùng Hồng thị, phất khai rèm châu.

Nguyên bản Hàn Lạc đang cúi đầu chợt nghe tiếng hạt lưu li va chạm vào nhau liền ngẩng đầu, nhìn thấy người tới trong lòng liền vui vẻ: "Cô tổ."
Hồng thị chạy nhanh đứng dậy hành lễ, Hàn Mục Vi xua tay: "Không cần đa lễ" Nhìn mỹ nhân ngồi ở trên giường, nàng không khỏi cảm thán, quả nhiên nữ tử trong cuộc đời đẹp nhất chính là lúc thành hôn, lấy ra một viên dạ minh châu to bằng nắm tay nàng có được khi ở Lâm Quốc bỏ vào tay Hàn Lạc "Ngày sau khi ngươi cùng Khương Diêm có con nối dõi, đầy bốn tuổi cũng có thể theo tộc nhân đi Kỳ Châu."
"Thật sự?" Hàn Lạc không cấm nắm chặt dạ minh châu trong tay, không có linh căn không thể tu tiên, không thể đi xem thế giới này rộng lớn bao nhiêu là điều tiếc nuối nhất của nàng trong cuộc đời này, bất quá có thể sinh ở Hàn gia đã là phúc khí, muốn xuống giường dập đầu, bất quá bị ngăn cản "Lạc tỷ nhi tạ cô tổ thương tiếc."
Hồng thị chớp động nước mắt trong mắt, mang khăn voan long phượng lại đây: "Giờ lành tới rồi" Hàn Mục Vi lấy khăn voan, tự mình đội lên cho Hàn Lạc: "Ngươi là người tốt, cô tổ tin tưởng ngươi sẽ hạnh phúc cực lạc cả đời" Đương nhiên Khương Diêm cũng không dám có cái gì tâm địa gian giảo.
Hàn Lạc xuất giá, Hàn Mân là khóc thiên thưởng địa, cũng từ đây cùng tỷ phu Khương Diêm của hắn kết thù, bất quá tạm thời hắn không cơ hội trả thù.
Tiễn đi Hàn Lạc, Hàn Mục Vi liền đem hộp ngọc chuẩn bị tốt cho Hàn Dư, cũng nói cho hắn sáng sớm ngày kế xuất phát đi Kỳ Châu.
Thiên tờ mờ sáng, Hàn Dư liền tụ tập đủ người, Hàn Mục Vi vừa vặn từ từ đường ra tới, thần thức đảo qua: "Người đều đến đông đủ, kia chúng ta liền xuất phát đi?"
"Được"
Nhổ xuống châu hoa trên tóc, ném lên không trung, châu hoa lập tức biến thành một con Hồ Điệp thật lớn, Hàn Mục Vi nhìn về phía Hàn Dư: "Chúng ta lần này ngồi pháp khí đi."

"Ác nga ác nga.." Một đám tiểu oa nhi tất nhiên là cao hứng, chỉ cần theo kịp ngày trắc linh năm nay, Hàn Dư đều không sao cả: "Vậy làm phiền ngài."
Lên lưng của Hồ Điệp, Hàn Mục Vi bỏ linh thạch vào cho nó, sau liền khống Hồ Điệp Bảo Khí bay khỏi Hàn phủ, trong chớp mắt liền ra kinh thành.
* * *
Đem đám người Hàn Dư đưa đến Kỳ Châu, Hàn Mục Vi chỉ ở trong tộc một ngày liền trở về Thiên Diễn Tông.

Thứ nhất là nàng rời tông cũng có một đoạn thời gian, đỉnh đầu còn có nhiệm vụ không giao; thứ hai tổ phụ của nàng có nói một tháng sau ở chợ đen của Mộ Vân thành sẽ có một hồi đấu giá hội rất lớn, nàng muốn đi nhìn một cái, mà Mộ Vân thành liền ở dưới chân của Thiên Cực sơn mạch, cách Thiên Hà phường thị chỉ có một ngày lộ trình.
Rời tông gần bốn năm, lại lần nữa trở về, Hàn Mục Vi cũng không có một chút gần hương tình khiếp ý vị, tới rồi liền lập tức chạy tới nội môn Sự Vụ Xử giao nhiệm vụ, thuận tiện sửa lại thân phận ngọc bài, lãnh tiền tiêu hàng tháng mấy năm nay.
Ngự kiếm hồi Tiêu Dao Phong, Hàn Mục Vi chỉ cảm thấy càng tiếp cận Tiêu Dao Phong, người càng thưa thớt.

Còn chưa tới chân núi của Tiêu Dao Phong, nàng liền không thể không nhảy xuống đất thu hồi phi kiếm: "Bồ Bồ, lão nhân lại bỏ thêm mấy cái pháp trận sao?" Đúng vậy, sư phụ nàng vài ngày trước mới ra Kim Thành bí cảnh, ra bí cảnh liền hồi tông.
"Việc này không phải quá rõ ràng sao?" Tiểu Thiên Bồ suy nghĩ có phải Tiêu Dao Phong lại gặp tặc hay không: "Chẳng lẽ Thích Thông đạo tôn cũng hồi tông?"
Hàn Mục Vi thả ra Tiểu Cửu Nhi, trề môi nhún nhún vai: "Cái này ta thật đúng là không biết" nàng này không có ngọc phù truyền âm của Thích Thông lão tổ "Bất quá lại gặp tặc là khẳng định" Cũng không nhất định là Thích Thông lão tổ, không thể nhân gia lấy quá một lần, liền mỗi lần đều là nhân gia, đây là không đúng.
Đi theo Tiểu Cửu Nhi ước chừng hai cái canh giờ nàng mới đến tới chân núi của Tiêu Dao Phong, Hàn Mục Vi xoa xoa mồ hôi trên trán, lão nhân đây là đem pháp trận áp đáy hòm đều lấy ra tới: "Chúng ta đi lên đi" Về nhà của mình một chuyến, nàng dễ dàng sao?

Lên núi một đường, Hàn Mục Vi xem như hiểu vì cái gì Tiêu Dao Phong lại xuất hiện mấy cái mai rùa: "Thiên Diễn Tông chúng ta thật không thiếu người cần lao" Trên núi cây cối thành rừng, hoa cỏ thành bụi, mọc rất tốt, đáng tiếc không thấy một viên trái cây, một đóa hoa to như móng tay, còn có rất nhiều cây ăn quả rõ ràng đã bị người hái.
Đi vào đỉnh núi, phá trúc ốc vẫn là cái phá trúc ốc năm xưa.

Hàn Mục Vi vừa định ra tiếng thì đã bị một cổ ngoại lực ném vào Tứ Quý Trận, đi theo bên tai vang lên một thanh âm cực kì quen thuộc "Một canh giờ, căng không đến một canh giờ thì con đừng gọi ta là sư phụ."
Hàn Mục Vi bị rót một bụng gió lạnh, gọi ra Long Chiến Kích chỉa xuống đất, chân mới vừa chạm đất, hai mắt rùng mình lại lập tức mượn lực bay lên không lui về phía sau, Tứ Quý Trận thay đổi, không hề như cái lúc trước mà nàng ứng đối.
"Bang"
Một cọng dây đằng to bằng ngón tay cái đánh vào nơi nàng vừa mới đặt chân, bớt thời giờ lập tức thay đổi phương hướng, theo sát Hàn Mục Vi mà đi.

Hàn Mục Vi lại lần nữa chạm đất, Long Chiến Kích rơi xuống, mới vừa chặt đứt dây đằng, hai mắt cá chân liền căng thẳng, nháy mắt cả người đã bị túm lôi đi rời mặt đất, tay phải vừa chuyển, ngân quang xẹt qua, khôi phục tự do.
Vừa một canh giờ, Hàn Mục Vi đã bị một cây thanh đằng ném ra Tứ Quý Trận, "Phanh" một tiếng nện ở trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, bụi đất chậm rãi rơi xuống ở trên người.

Gương mặt trăng như ngọc hằn một vết roi, gai ngược câu đến da thịt đều tràn ra.
Hàn Mục Vi nằm liệt trên mặt đất lúc này thực thanh tỉnh, đã bao lâu, nàng có bao nhiêu lâu không có vô lực như vậy? Một canh giờ, chân nàng cơ hồ không dừng lại, không ngừng chém giết thanh đằng không ngừng mọc lan tràn, nhưng giết như thế nào đều giết không hết.
"Ách.." Hoãn lại khẩu khí, Hàn Mục Vi liền ý đồ giãn ra đôi tay, chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, bắt đầu điều tức, sư phụ nàng luôn sợ nàng quá mức đắc ý, đã quên chính mình có mấy cân mấy lượng, thỉnh thoảng lại như vậy, làm nàng chân thật mà cảm thụ một phen cảm giác linh lực khô kiệt vô lực "Ti.."
Một canh giờ sau, Hàn Mục Vi thu công đứng dậy, da thịt trên mặt đã khôi phục hoàn hảo, nhưng mà còn mang theo một chút ô thanh, đi đến phá trúc ốc đã mở cửa: "Sư phụ, đồ nhi đã trở lại."

Thiện Đức chân quân ngồi xếp bằng ngồi ở chủ vị vẫn là bộ dáng cũ, liếc nàng một cái: "Ngồi đi" Cũng không tệ lắm, đi ra ngoài đi một chuyến, tâm cảnh đã ổn, tu vi cũng còn tính vững chắc "Tứ Quý Trận bị ta sửa đổi, đoạn thời gian này ở ở trong tông vẫn là theo quy củ cũ, mỗi ngày giờ sửu tiến trận, ít nhất một canh giờ."
"Dạ" Hàn Mục Vi tuy rằng đau lòng chính mình, nhưng với tu luyện vẫn chưa bao giờ giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo: "Làm phiền sư phụ lo lắng."
Thiện Đức chân quân nghe vậy gật gật đầu: "Con trở về vừa lúc, một tháng sau chợ đen ở Mộ Vân thành có một đấu giá hội cùng giao dịch hội, đến lúc đó có rất nhiều tu sĩ, con đi cùng ta để mở rộng tầm mắt, trông thấy cái gì là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân." Nha đầu này một đường xuôi gió xuôi nước, với đạo tâm không phải là chuyện tốt.
Chuyện này từ chối được sao? Hàn Mục Vi lập tức hỏi: "Sư phụ, lần này là có cái gì thiên tài địa bảo hiện thế sao?" Bằng không Mộ Vân thành sao lại chơi lớn như vậy ư?
"Ân" Thiện Đức chân quân đối với sự nhạy bén của tiểu nghiệt đồ vẫn là thập phần tán thưởng: "Nghe nói là có một quả vạn năm nguyên thọ quả, ai lại biết có phải thật hay không?" Dù sao hắn không cần, mệnh của hắn còn dài.
Vạn năm nguyên thọ quả? Hàn Mục Vi hiểu rõ, muốn nói tu sĩ mệnh lớn cũng cần có tu vi cao mới có thể, mà tu vi ngang ngửa lại có bao nhiêu? Một viên vạn năm nguyên thọ quả có thể tăng năm trăm năm nguyên thọ, tuy chỉ có thể ăn một lần nhưng năm trăm năm nhưng không ngắn, vận khí tốt cũng đủ thời gian đến tiến giai, có bao nhiêu lão quái nhìn chằm chằm nó, đoán đều không cần đoán.
Bất quá nghĩ đến trái cây, nàng cố ý hỏi một miệng: "Sư phụ, trái cây trên núi của chúng ta đều bị ngài thu sao?" Lời này vừa ra miệng, Hàn Mục Vi liền thấy mặt của lão nhân lập tức đen, hai đôi mắt nhỏ trừng đến cả người nàng lông tơ đều dựng thẳng lên, nơi này chẳng lẽ còn có chuyện của nàng ư? Trời đất chứng giám, nàng đã bao lâu không ở trong tông?
Đời trước hắn làm cái gì nghiệt, mới có thể thu một cái khắc tinh như vậy? Nhắc tới trái cây trên Tiêu Dao Phong, Thiện Đức chân quân là một bụng hỏa không thể phát: "Con còn có mặt mũi hỏi?"
Hàn Mục Vi bị thanh âm như sấm này tạc đến đầu óc đều ong ong vang, hai tay che lỗ tai, súc đầu: "Con làm sao vậy?"
Thiện Đức chân quân một tay chỉ vào cái mũi của Hàn Mục Vi, thét hỏi nói: "Con nói, có phải con có một cái đệ đệ đúng không?"
"Có" Nàng có đệ đệ là có tội sao? Hàn Mục Vi dùng sức che lỗ tai, lén lút xê dịch mông: "Cha mẹ mới vừa cho con sống tạm bợ, con phát hiện thì đã mất lực ngăn cản, chỉ có thể nhận mệnh." Chẳng lẽ phiên cảnh tượng bên ngoài kia là kiệt tác của Tiểu Nhị Bàn nhà nàng? Không thể đi.
"Hừ.." Thiện Đức chân quân nghẹn khí, hắn vẫn là lần đầu gặp được một tên tặc đúng lý hợp tình như vậy, vẫn là cái tiểu béo tặc, liếc mắt nhìn béo tặc kia một cái hắn liền thấy quen mắt, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không thể nhớ tới chỗ nào quen mắt.
Đã bị phong chủ của Tiêu Dao Phong đón đầu gặp được bắt sống, thế mà tiểu béo tặc kia lại không thừa nhận chính mình là tặc, còn nói những cái đó đều là tỷ tỷ của hắn gieo, hắn chỉ đang giúp tỷ tỷ mình xử lý vườn.
Mẹ nó nơi này mà là vườn? Này rõ ràng chính là Tiêu Dao Phong của hắn, tưởng đi lên lý luận, kết quả tiểu béo tặc còn mang theo lão tổ tông, cũng chính là sau khi thấy lão tổ tông của tiểu béo tặc xong hắn mới nhớ tới quen mắt ở đâu? Tiểu béo tặc quả thực liền cùng tiểu nghiệt đồ khi còn bé béo đến giống nhau như đúc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi