Dăm ba chuyện bên lề không có cao trào hiển nhiên cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của hai người.
Khi đi đến cuối đường Lê Viên, Giang Sắt cầm ly trà sữa trên tay, lấy chìa khoá ra mở cửa.
Vì là ngày lễ nên tối nay Vong Xuyên sẽ mở cửa đến sáng, bởi vậy trong sân nhà cũng không có một bóng người.
Giang Sắt đi vào trong bật đèn, ánh mắt Lục Hoài Nghiên tạm thời rời khỏi bóng lưng của cô, từ tốn đảo một vòng quan sát xung quanh.
"Bình thường cô cũng ở đây sao?"
"Không, đây là nhà ba mẹ tôi, tôi hiện đang thuê một căn hộ khác."
"Ở đâu?"
Giang Sắt bước vào nhà, hờ hững đáp lại, "Cũng gần đây thôi, anh muốn uống gì không?"
"Không cần lấy nước cho tôi." Lục Hoài Nghiên không đi theo cô vào nhà, hai tay nhét vào túi áo măng tô, một mình đứng trong sân, ánh mắt anh hướng về một gốc cây bên cạnh bờ tường, hỏi, "Hoa quế ủ đường lần trước cô xách lên núi là từ cây hoa quế này sao?"
Cây quế sợ lạnh, thế nên Giang Xuyên đã quấn một tấm chiếu được đan bằng rơm quanh thân cây rồi dùng dây đỏ buộc lại, một nửa đoạn dây đỏ thừa ra đang thả mình tung bay trong cơn gió.
Cây hồng bên cạnh đã ra quả, bên cạnh mấy quả hồng cam cam còn treo một ngọn đèn. Đón lấy ánh đèn dìu dịu, những quả hồng được phủ một lớp tuyết trắng mỏng dường như đang phát sáng.
Giang Sắt "Ừ" một tiếng, sau đó cô cũng bước ra ngoài sân, im lặng cùng anh ngắm mấy quả hồng lấp lánh trong đêm đông.
"Mấy quả hồng này là do tôi bảo ba chừa lại cho tôi, vì cửa sổ phòng tôi hướng ra gốc hồng này, tôi thích cái cảm giác vừa đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy tụi nó."
Lục Hoài Nghiên nhìn theo chùm hồng trên cây liền tìm được căn phòng và khung cửa sổ trong lời của Giang Sắt, lúc này, cánh cửa sổ bằng gỗ thông đang đóng chặt.
"Tôi tưởng bình thường cô không ở lại đây."
"Đúng là không ở." Giang Sắt thản nhiên đáp, "Nhưng nếu đó là phòng của tôi, dù tôi không ở thì nó vẫn là đồ của tôi, tôi muốn làm gì thì làm."
Lục Hoài Nghiên rủ mi mắt, nghiêng đầu nhìn cô một lúc lâu.
"Mẹ tôi từng đắn đo không biết có nên ở lại Đồng Thành thêm hai năm hay không."
Không có bất kỳ lời dạo đầu nào, anh đột ngột nhắc đến Hàn Nhân, ánh mắt nhìn cô cực kỳ bình tĩnh, tựa như anh chỉ đang nói chuyện phiếm cùng cô.
Giang Sắt thản nhiên đón lấy ánh mắt của anh, cười hỏi, "Sau đó thì sao?"
"Hỏi lý do thì bà ấy bảo muốn ở bên cạnh tôi nhiều hơn, nhưng thoắt cái, bà lại đổi ý, quyết định vẫn giữ nguyên kế hoạch trước đó, đầu xuân năm sau sẽ rời khỏi Đồng Thành. Cô đoán xem vì sao bà ấy lại đổi ý?"
Giang Sắt cúi đầu hút một ngụm trà sữa, chầm chậm nuốt xuống, sau đó thờ ơ đáp lại, "Bởi vì tôi đã nói với dì Hàn rằng, anh mang quà lưu niệm từ châu Âu về cho tôi, còn mời tôi sang chỗ anh mở quà."
Lục Hoài Nghiên khẽ bật cười.
Sau khi biết được chuyện này từ Giang Sắt, Hàn Nhân vội vàng gọi cho anh ngay ngày hôm đó, hỏi anh ngôi sao Hồng Loan ấy có phải là Sắt Sắt hay không.
"Đừng có mà lừa mẹ, con có bao giờ chủ động mở miệng mời con gái nhà người ta bao giờ đâu." Giọng nói vốn vẫn luôn điềm đạm giờ đây lại pha thêm chút sốt ruột, "Sắt Sắt nói con bé rất thích món quà của con mang về, ắt hẳn là do tự tay con chọn cho con bé đúng không?"
Lục Hoài Nghiên chưa bao giờ có ý che giấu tâm tư của mình đối với Giang Sắt, bấy giờ anh bèn cười hỏi lại, "Không phải chúng ta đã thống nhất là đợi đến khi có tiến triển con mới nói với người sao? Vồ vập quá không khéo lại doạ người ta chạy mất."
Anh nói thế này cũng không khác gì thừa nhận.
"Mẹ biết rồi. Mẹ cam đoan sẽ không kéo chân con đâu." Hàn Nhân vui vẻ ra mặt, bùi ngùi cất giọng, "Hồi còn bé con chẳng có kiên nhẫn với bất kỳ ai, với Sắt Sắt cũng thế, bảo con đi sấy mấy bộ đồ mà mặt con cứ hầm hầm chẳng vui vẻ gì. Còn nữa, trước đây ông nội con luôn bóng gió ám chỉ Sắt Sắt là đối tượng thích hợp để kết thông gia, thế mà con đâu có chịu nghe. Ai mà ngờ, quanh đi quẩn lại vẫn là con bé."
Những chuyện hồi bé có liên quan đến Giang Sắt, Lục Hoài Nghiên không nhớ được bao nhiêu, chỉ có chuyện té xuống hồ là anh vẫn còn có chút ấn tượng. Nhưng càng lớn thì càng nhớ được nhiều chuyện hơn.
Anh nhớ có một dạo, Giang Sắt rất thích theo đuôi Sầm Lễ chạy sang nhà họ Lục chơi, mỗi lần gặp anh đều sẽ lễ phép gọi anh một tiếng "Anh Hoài Nghiên".
Khi ấy cô chỉ mới 16, 17 tuổi, lại rất giỏi giả vờ ngoan ngoãn, rõ ràng là không thích kinh kịch, nhưng lại thường xuyên đến rạp hát xem kịch với ông nội. Cô khá am tường về kiến thức kinh kịch, dỗ ngọt đến độ ông cụ một hai muốn chọn cô làm cháu dâu của mình. Thế nên dạo ấy Lục Hoài Nghiên gần như ít khi trở về nhà cũ.
Nhưng về sau, cũng chính là vào lễ trưởng thành của cô, khi cô đeo trên tay chiếc vòng cổ của nhà họ Phó bước xuống cầu thang, hôn ước giữa cô và Phó Tuyển đã trở thành một bí mật công khai trong giới.
Có lẽ là vì tị hiềm, cô không còn chạy sang nhà họ Lục chơi nữa. Mấy năm sau đó hai người đều bận đủ thứ chuyện, ngoại trừ những lần tình cờ chạm mặt nhau ở trên các bữa tiệc thì hai người gần như không hề gặp nhau.
Nhưng từ sau khi đến Đồng Thành, số lần hai người gặp nhau còn nhiều hơn cả mấy năm trước cộng lại.
Có những lần chỉ là tình cờ, nhưng cũng có nhiều lần là do anh cố tình sắp đặt để gặp được cô.
Trong lòng anh sáng tỏ như gương, nếu không phải do anh chủ động, cô nhóc này vốn không hề muốn xuất hiện trước mặt anh.
"Vì sao lại đổi ý?" Lục Hoài Nghiên nhìn cô không chớp mắt, "Không phải em muốn giữ mẹ tôi ở lại thêm một thời gian để kéo dài dự án cải tạo khu dân cư cũ hay sao? Là do em không nỡ lợi dụng mẹ tôi, hay là do em chợt phát hiện ra rằng, có một người còn thích hợp để lợi dụng hơn cả mẹ tôi?"
Khi anh nói chuyện, khoé môi vẫn mang theo ý cười, giọng điệu hờ hững, không cảm nhận được là vui hay giận.
Đôi mắt đen lay láy của Giang Sắt lẳng lặng nhìn anh.
Gió đêm thoảng qua vài bông tuyết đậu trên chạc cây, mấy dải ruy băng đỏ phất phơ theo làn gió ở phía sau anh, khiến đôi mắt trong veo của cô như nhuộm thêm chút ánh đỏ.
Kể từ khi anh hỏi về chuyện cửa tiệm sườn xám trong điện thoại, cô đã biết sẽ có một số việc không thể gạt anh được nữa.
Dĩ nhiên, cô cũng không định giấu diếm.
Một người thông minh như anh, chỉ cần để lại chút ít manh mối cũng đủ để anh bắt được, chi bằng thẳng thắng bày ra toàn bộ trước mắt anh.
Giang Sắt không trả lời anh ngay mà hỏi ngược lại, "Lục Hoài Nghiên, hôm ấy ở chùa Hàn Sơn, anh đã nói anh muốn làm quen lại từ đầu với tôi, thế bây giờ anh đã hiểu tôi chưa?"
Lúc cô nhìn anh, gương mặt nhỏ áng chừng một bàn tay hơi ngước lên, đôi môi vừa thấm qua nước trà ánh lên sắc đỏ, khi hơi rướn lên lại vẽ ra một đường cong cực kỳ xinh đẹp.
"Không hiểu em thì sao lại để em đến phòng tôi lúc nửa đêm? Vì sao vừa mới xuống máy bay lại không ngại mệt mỏi mà chạy đến đây tìm em?" Quả táo Adam của anh chầm chậm trượt xuống, Lục Hoài Nghiên từ tốn cất giọng, "Tôi hiểu rõ hơn ai khác, hiện giờ em là Giang Sắt, không phải là Sầm Sắt."
"Thế sau khi hiểu tôi rồi thì sao?" Giang Sắt tiến lên trước vài bước, đến khi cô chỉ cách anh tầm một cánh tay, như không nhận được câu trả lời sẽ không bỏ qua, "Anh muốn làm gì?"
Lục Hoài Nghiên cụp mắt bật cười, ngay lập tức anh lại ngước mắt lên, "Em không biết tôi muốn làm gì sao? Hay là, do tôi biểu hiện vẫn chưa đủ rõ ràng?"
Hình như gió đã lớn hơn lúc nãy, đám bông tuyết rơi rụng lả tả.
Giang Sắt đã cởi khăn cHSu khi bước vào nhà, trên cổ bỗng nhiên đón lấy đám vụn tuyết rét căm căm, cả người cô run lên bần bật.
Hình như cô rất sợ lạnh.
Chóp mũi, bờ môi đều cóng đến đỏ ửng.
Giang Sắt đưa tay lên, nhẹ nhàng phủi đi đống tuyết ở trên cổ.
Lớp tuyết lác đác rơi xuống, tiếng động xột xoạt khi tuyết rơi xuống thoắt cái đã bị một âm thanh xột xoạt khác thay thế, một làn gió ấm áp mang theo mùi trầm hương bất ngờ bao phủ lấy cô.
Lục Hoài Nghiên cởi áo khoác trên người mình xuống rồi khoác lên cho cô, bàn tay luồn vào cổ áo, chầm chậm kéo mái tóc dài đen nhánh của cô ra ngoài. Tay của người đàn ông tuy không chạm vào cổ cô, nhưng dường như Giang Sắt vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ phả ra từ lòng bàn tay ấy.
Hàng mày hơi cau lại, cô chợt nghe anh nói, "Tóc dài hơn trước rồi."
Anh chỉ nói một câu, lại khiến Giang Sắt nhớ đến cái hôm ở bãi đỗ xe của Quân Việt ấy, hình ảnh vài sợi tóc của cô vì bị tĩnh điện mà lưu luyến nơi bờ vai người nào đó bất ngờ hiện lên trong đầu.
Cô ngước mắt lên.
Lục Hoài Nghiên cũng đang nhìn cô, những ngón tay thon dài sau khi giúp cô gỡ tóc ra liền níu lấy hai bên cổ áo, chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, cô đã rơi vào lòng anh.
Anh cúi đầu, chóp mũi khẽ cọ lên chóp mũi cô, ánh mắt xoáy thẳng vào mắt cô.
"Tuy biết rõ lòng em đã thấu đáo, nhưng tôi nghĩ mình vẫn nên nói cho rõ ràng." Hai con ngươi đen nhánh của người đàn ông tựa như lưỡi dao đã giấu đi mũi nhọn, "Em có nghe mẹ tôi nói chưa? Hoà thượng của chùa Hàn Sơn đã bấm quẻ nói rằng năm nay tôi sẽ được sao Hồng Loan chiếu mạng. Giang Sắt, em chính là ngôi sao Hồng Loan đó, tôi muốn có được em."
* Sao Hồng Loan được xem là sao chủ về các hỷ sự.
Lúc anh tuyên bố anh muốn có được cô, giọng nói ấy cực kỳ bình tĩnh, sắc mặt điềm nhiên bất biến.
Duy chỉ có đôi mắt sâu thẳm kia đã thoáng vụt qua chút cảm xúc.
Nhưng đó lại là vẻ xâm chiếm hiện ra một cách thản nhiên.
Giang Sắt không né tránh ánh mắt của anh, đôi mắt đen láy thẳng thắn đón nhận ánh mắt ấy.
Tựa như cô đang muốn kiểm tra xem lời nói này của anh có bao nhiêu phần thật lòng.
Lục Hoài Nghiên bật cười trước ánh mắt săm soi của cô, "Nói cho em một bí mật. Em hỏi vì sao Lục thị lại tham gia vào dự án ở Đồng Thành, thật ra nguyên nhân chính là vì em đấy. Em kháng cự tôi, nhưng dường như lại rất thích gia đình của em ở bên này. Đúng lúc hai anh em nhà họ Tào lại đang nhìn chằm chặp vào người thân của em. Tôi cũng phải nên tự tạo chút giá trị cho bản thân, để thiết lập một "mối liên hệ" có thể khiến em không còn kháng cự tôi nữa, đúng không? Thế nên tôi để Lục thị tham gia vào dự án lần này."
Trong cái đêm hẹn gặp Tào Huân, sau khi Giang Sắt và Giang Đường rời khỏi, anh đã lên thẳng tầng 27, chính thức thông báo với Tào Huân rằng Lục thị sẽ tham gia vào dự án ở Đồng Thành.
Khi ấy lòng bàn tay của Tào Huân vừa bị Giang Đường đâm lủng một lỗ, bàn tay giữ cửa vẫn còn rớm máu.
Anh ta híp mắt nhìn Lục Hoài Nghiên, "Chẳng phải Lục tổng không có hứng thú với dự án bên này hay sao? Lý do gì đã khiến anh đổi ý thế?"
"Tào tổng không cần nhọc lòng lo nghĩ vì sao tôi lại đổi ý. Nếu Tào tổng đã không vừa ý với hợp đồng mấy hôm trước, thế thì chúng ta sẽ soạn lại bản hợp đồng mới, có điều lần này sẽ có thêm một đối tác mới là Lục thị. Ngoài ra..." Lục Hoài Nghiên hờ hững liếc nhìn vết thương vẫn còn đang rỉ máu của Tào Huân, giọng anh vẫn lạnh lùng như trước, "Tôi đề nghị Tào tổng nên dạy dỗ em trai yêu quý của anh cho tốt, tôi cực kỳ không thích ánh mắt cậu ta khi nhìn Giang Sắt."
Chính vì Lục Hoài Nghiên đã ghim Tào Lượng, thế nên Tào Huân mới quyết định đưa cậu ta rời khỏi đây.
Và Lục Hoài Nghiên không có ý định để Giang Sắt biết cuộc nói chuyện lần đó giữa anh và Tào Huân.
Nhưng đúng là vì cô nên anh mới tạm thời đưa ra quyết định nhảy vào dự án Đồng Thành.
Anh xưa nay là thế, nếu đã hợp ý thì sẽ ra tay ngay, không chút do dự.
Giang Sắt nhìn xoáy vào đôi mắt đen như mực ẩn sau lớp kính của anh, cười trêu, "Một dự án lớn như thế chỉ để thiết lập một "mối liên hệ" khiến tôi không còn kháng cự với anh nữa? Anh không sợ mất cả chỉ lẫn chài hay sao?"
"Em yên tâm, tôi chưa từng làm ăn lỗ vốn bao giờ." Lục Hoài Nghiên buông tay, đứng thẳng người, nhẹ nhàng phủi đi bông tuyết rơi trên vai cô, tủm tỉm đáp lại, "Hơn nữa khoản đầu tư này đã mang đến cho tôi một bất ngờ rất lớn."
Người đàn ông vừa nói dứt lời liền lùi về phía sau, tựa người lên bàn đá dưới tán cây, chống một tay lên mặt bàn phủ đầy tuyết, cúi mắt nhìn cô.