KHÓ THEO ĐUỔI - BÁT NGUYỆT VU HẠ

Trong bồn tắm đứng, tiếng nước chảy tí tách tựa như tiếng mưa rơi, giống hệt như cơn mưa bên ngoài nhà xưởng bỏ hoang đêm ấy.

Hàng mi Giang Sắt như đóng băng, không hiểu vì sao anh lại dừng lại, vì sao anh lại hỏi cô như thế.

Chưa có ai hỏi cô câu này, ngay cả những người chăm sóc cô từ nhỏ tới lớn như thím Trương và bác Đông cũng chưa từng hỏi cô những câu như thế.

Bởi vì câu hỏi thế này cực kỳ vô nghĩa.

Không vui thì làm sao?

Cũng chỉ có thể chịu đựng, nhẫn nhịn, cố gắng chôn vùi xuống dưới đáy lòng.

Đâu phải cô chưa từng làm ầm làm ĩ bao giờ. Bảy năm trước ở trong bệnh viện, khi biết được chuyện Triệu Chí Thành nuốt lưỡi dao tự sát, cô đã chụp lấy tay Quý Vân Ý, nói với bà ấy rằng, "Nhất định phải cứu sống anh ta, không thể để anh ta chết! Vẫn còn một tên nữa, vẫn còn sót một tên!"

Trương Nguyệt nói đúng, Triệu Chí Thành không phải là chủ mưu.

Một người đã ngăn cản kẻ khác xâm hại cô, giúp cô lau đi vết máu trên mặt, xin lỗi và nói với cô rằng, vẫn còn có người đang đợi anh ta quay về, Giang Sắt không tin người như thế lại là chủ mưu của vụ bắt cóc này.

Khi ấy, cô quá kích động, và cũng đã mất kiểm soát, móng tay ba ngày không được cắt dũa còn cào lên mu bàn tay của Quý Vân Ý.

Quý Vân Ý đã mất hết kiên nhẫn, nhấc tay vụt một cái tát lên mặt cô.

"Quậy đủ chưa hả Sắt Sắt?"

"Chỉ cần Triệu Chí Thành chết thì chuyện này sẽ kết thúc, kết thúc hoàn toàn! Con cứ phải làm ầm lên để bản thân thân bại danh liệt, kéo theo cả nhà họ Sầm trở thành trò cười của Bắc Thành thì con mới bằng lòng bỏ qua hay sao!"

Lồng ngực Quý Vân Ý phập phồng lên xuống, sau khi bình tĩnh lại, bà mới đỡ lấy gương mặt vừa hứng trọn một cái tát của Giang Sắt, nhẹ giọng nói, "Sắt Sắt à, ngoại trừ bị đứt một sợi gân tay và bị bỏ đói mấy ngày ra, thì con không phải nhận thêm tổn thương nào hết. Con có biết đây là một chuyện may mắn thế nào không? Con có từng nghĩ đến, một khi chuyện con bị bắt cóc truyền đi khắp nơi thì mọi người xung quanh sẽ nói gì về con không? Mẹ nói cho con biết, những lời đồn đó có thể sẽ khiến con cả đời này không thể ngóc đầu lên được! Con nhớ kỹ cho mẹ, mấy ngày nay, con vẫn luôn ở nhà! Con chưa từng đi qua phòng tranh, cũng không hề biết Triệu Chí Thành là ai cả!"

Một cái tát của Quý Vân Ý gần như đã dập tắt ngọn lửa mất kiểm soát của Giang Sắt.

Cô giương mắt nhìn Quý Vân Ý, khoé môi khô nứt hơi rướn nhẹ, mỉm cười hỏi lại, "Lời bịa đặt của đám người bên ngoài có liên quan gì đến con? Vì sao con lại không thể ngóc đầu lên được? Con chẳng làm sai chuyện gì cả, con vẫn sẽ hiên ngang mà ngẩng cao đầu! Mà điều buồn cười nhất chính là, mẹ lại cảm thấy con may mắn ư?"

Cô cười đến rơi nước mắt, "Vậy thì con cũng chúc mẹ sẽ gặp may mắn giống như con!"

Vậy cho nên...

Không vui thì thế nào?

Tìm cách xoá tan những cảm xúc tiêu cực này, sau đó lại tiếp tục tiến về phía trước.

Đến ngay cả nỗi bất hạnh năm xưa mà cô vẫn có thể nuốt xuống được kia mà.

Nước từ vòi sen không ngừng chảy xuống.

Mấy giọt nước trên tóc anh rơi xuống hàng mi cô, ngay sau đó, anh dùng ngón tay với những vết chai mờ nhẹ nhàng lau đi.

Giang Sắt cụp mắt.

Khi bụng ngón tay anh khẽ chạm vào hàng mi khiến cô nhớ đến cảm giác tự cầm bút vẽ cào vào lòng bàn chân hồi nhỏ, nhẹ nhàng lướt qua, vừa ngứa râm ran nhưng cũng vô cùng dịu dàng.

Hành động của một người sẽ mang theo cảm xúc chịu ảnh hưởng từ bầu không khí xung quanh, ví dụ như hiện tại, hành động của anh và lời nói của anh lại quá đỗi dịu dàng.

Sự dịu dàng này vốn không nên xuất hiện ở trên người Lục Hoài Nghiên.

Giang Sắt ngồi thẳng người dậy, giơ tay rút lấy cái khăn lông bên cạnh rồi chụp lên đầu anh, giúp anh lau khô tóc.

Lục Hoài Nghiên buông tay chống xuống hai bên người cô, để mặc cho cô lau tóc giúp mình.

Dây lưng áo choàng tắm vẫn chưa được thắt lại, hai đầu dây ở hai bên eo theo động tác khom người của anh rủ xuống đất, khẽ khàng lướt qua mu bàn chân của Giang Sắt.

Giang Sắt nhấc đầu gối lên, đôi bàn chân xinh đẹp trắng nõn lướt dọc theo vòng eo săn chắc của anh rồi luồn vào phía trong áo choàng tắm. Cùng lúc đó, cô kéo cái khăn lông đang phủ trên đầu anh xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Cô nhìn anh và nói, "Lục Hoài Nghiên, tôi muốn anh."

Đêm ấy, Lục Hoài Nghiên đã từng nhắc đến khoái cảm tột độ khi anh tống cổ được Lục Tiến Tông, Giang Sắt cũng muốn được nếm thử cảm giác đó.

Cô muốn trút hết lửa giận đang cháy rừng rực trong huyết quản ra ngoài giống như anh vậy.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp vốn lạnh lùng giờ đây lại nhuốm đầy dục vọng.

Nó không hoàn toàn là ham muốn tình dục, mà là một loại khao khát khác.

Giống như cảm giác khi cô xốc cổ áo anh lên rồi khẽ ngửi lúc ở trong bệnh viện lần trước.

Lục Hoài Nghiên hơi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô, anh cũng không tiếp tục hỏi vì sao cô lại không vui, hôm nay đã xảy ra chuyện gì.

Anh nâng tay đỡ lấy cái gáy của cô, chầm chậm làm nụ hôn này thêm sâu.

Mấy gói nhỏ vừa mang vào cũng đã được sử dụng hết. Sau khi kết thúc, Lục Hoài Nghiên bế cô đi vào buồng tắm tráng sơ người, kế đó anh lấy khăn tắm quấn cô lại rồi bế cô quay về phòng ngủ.

Lần này còn mệt hơn cả lần trước.

Giang Sắt khép mắt, chầm chậm lấy lại sức, khi cảm nhận được bàn tay Lục Hoài Nghiên đang nắm chặt lấy mắt cá của mình, cô bỗng mở choàng mắt, nghe thấy anh khẽ kêu lên một tiếng.

Người đàn ông ngước mắt nhìn cô, giọng nói đã khản đặc, "Em đúng là khiến tôi phải mở mang tầm mắt về cái từ "yếu ớt" này đấy."

Giang Sắt khép đầu gối lại, nhìn anh rồi đáp lại với giọng điệu hờ hững, "Tôi không sao."

Lục Hoài Nghiên khẽ cười, lấy một chiếc váy ngủ mới từ trong phòng thay đồ khoác lên người cho cô, nói theo ý cô, "Rồi rồi, đại tiểu thư nhà chúng ta không hề yếu ớt mà rất mạnh mẽ."

"..."

Giang Sắt cụp mắt, nhặt lấy chiếc áo cardigan anh vừa mới cầm ra, thong thả mặc vào.

Lục Hoài Nghiên khom người giúp cô kéo mái tóc rối ra khỏi cổ áo cardigan, hỏi cô, "Em đói không?"

Giang Sắt thành thật gật đầu, "Đói."

Lục Hoài Nghiên khẽ véo chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, cười nói, "Tôi cũng đói, trưa nay tôi chỉ ăn mỗi cái bánh mì đậu đỏ mà em bảo trợ lý Lý mang tới."

Trong nhóm cựu giáo sư được mời đến từ Bắc Thành có hai người là bạn học khi du học ở nước ngoài thuở thiếu thời của ông cụ Lục, cũng xem như là trưởng bối của Lục Hoài Nghiên. Anh vốn đã chuẩn bị sẵn tiệc tối, định mời mấy ông cụ cùng ăn tối và kính rượu bọn họ.

Lúc đại tiểu thư nào đó gọi điện sang, đúng lúc bọn họ đang chuẩn bị xuất phát đến khách sạn dùng bữa.

Không quản gió bụi dặm trường, một lòng muốn trở về gặp cô thật nhanh, thế mà cô nhóc này chỉ muốn ngủ với anh, cũng chẳng kịp cho anh ăn cơm tối.

Gương mặt điển trai lạnh lùng của người đàn ông ánh lên ý cười, nụ cười mơ hồ thấp thoáng vẻ ngang ngược từ trong xương cốt và cả vẻ uể oải sau khi xong "việc".

Không chỉ mỗi anh, trên người Giang Sắt cũng toát ra vẻ khoan khái sau khi xong việc, dường như những ngọn lửa như thiêu như đốt trong máu thịt đã tìm được lối thoát, cơn sốt nhẹ cứ ngỡ sẽ trở nặng cũng đã dần tan đi.

Nghe thấy ý trêu ghẹo từ trong lời anh nói, Giang Sắt bỗng nhớ lại hình ảnh quả táo Adam của anh nhấp nhô lên xuống, dáng vẻ anh thở gấp hôn lên môi cô, Giang Sắt ung dung lên tiếng, "Chẳng phải khi nãy anh cũng sướng lắm sao?"

Tay Lục Hoài Nghiên vẫn còn đang vân vê trên cằm cô, nghe thấy thế thì điểm nhẹ một cái, cười nói, "Chỉ cần hôn em thôi là tôi cũng đã sướng rồi."

Giang Sắt lẳng lặng nhìn anh không nói lời nào.

Quả thật anh rất thích hôn cô, từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo, chỉ cần có cơ hội là anh sẽ chộp lấy mà hôn cô ngay.

Không chỉ hôn, anh còn rất thích ôm cô, thích nắm tay cô, mười ngón tay đan cài vào nhau.

Giống như một đôi tình nhân trong thời kỳ mặn nồng, lại giống như một đôi vợ chồng hoạn nạn có nhau.

Có đôi khi, những cái nắm tay, những cái ôm, và cả những nụ hôn còn thân mật hơn cả chuyện ân ái.

Loại thân mật này rất dễ hình thành thói quen, mà một khi đã là thói quen thì rất khó bỏ.

Giang Sắt rủ hàng mi, thu chân lại, tì cằm lên đầu gối, tiện tay gạt đi ngón tay đang véo cằm cô.

"Tôi đói rồi, anh mau gọi người mang đồ ăn lên đi." Cô cất giọng hờ hững và lạnh lùng, "Cái gì cũng được."

Cô quả thực đã đói lắm rồi, trưa nay ở bệnh viện hầu như chẳng ăn được gì, lúc nãy ở trong phòng tắm vận động gần hai tiếng, cả người cô bây giờ như bị rút cạn sức lực.

Lục Hoài Nghiên nhìn cô, thong thả thu tay lại, ánh mắt dừng lại trên hàng mi rủ xuống của cô vài giây, anh để lại một câu "Em chờ chút" rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi anh rời đi, Giang Sắt chầm chậm ngước mắt lên nhìn về phía cánh cửa phòng đang hé mở, ngay sau đó lại cúi mắt xuống.

Giờ này nếu muốn gọi đồ ăn thì cũng phải chờ ít nhất tầm nửa tiếng, Lục Hoài Nghiên không gọi người chuẩn bị bữa tối, anh xắn tay áo lên, tự mình vào bếp làm một phần sườn cừu áp chảo.

Từ trong phòng Giang Sắt đã ngửi thấy mùi thơm, cô xỏ dép bước ra ngoài, vừa nhìn thấy mấy miếng sườn cừu có nạc có mỡ to vừa phải nằm gọn trong chảo gang, cơn đói như lũ quét ập tới, chân cô càng nhũn ra, đói quá đi mất.

Lục Hoài Nghiên thấy cô cứ nhìn đăm đăm vào chảo thịt, cười nói, "Em ra ngoài tủ rượu mang một bình vào đây. Chẳng phải sáng hôm đó em còn giận dỗi vì không được ăn sườn cừu với Whisky sao? Hôm nay làm bù cho em đó."

Anh đang nhắc đến bữa sáng đầu năm hôm ấy.


Cô muốn ăn sáng với sườn cừu và whisky, nhưng anh sợ làm ảnh hưởng đến vết thương trên tay cô nên không chịu làm cho cô ăn.

Chuyện đã trôi qua lâu rồi, đến cô cũng đã quên mất, nhưng anh vẫn còn canh cánh trong lòng.

Giang Sắt lảng mắt sang chỗ khác, ra ngoài tủ rượu lấy một bình Whisky.

Có câu, thịt đỏ nên kết hợp cùng vang đỏ, thế nhưng cô lại thích uống rượu mạnh hơn, rượu càng mạnh lại càng sảng khoái.

Chọn rượu xong, Lục Hoài Nghiên lấy ra hai cái ly uống rượu, hỏi Giang Sắt muốn uống bao nhiêu.

Giang Sắt đáp lại ngay mà không thèm chớp mắt, "Đầy ly."

Lục Hoài Nghiên nghe lời rót cho cô đầy một ly whisky. Thế nhưng, ly whisky này vơi đi rất chậm, Giang Sắt đã ăn xong phần sườn cừu, cũng đã dùng xong tráng miệng, nhưng ly whisky vẫn còn hơn một nửa.

Cô cầm ly rượu bước ra ngoài phòng khách, đứng trước khung cửa sổ sát sàn ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Lục Hoài Nghiên đi theo cô, tiện tay nhấc đầu kim của máy phát nhạc đặt lên rãnh ghi của đĩa than, chiếc đĩa chầm chậm chuyển động.

Là bài hát cô đã chọn khi đi vào phòng tắm tìm anh, California của Lana Del Rey.

Lúc bọn họ hôn nhau trong phòng tắm, chính giọng ca dịu dàng đầy ma mị này đã hoà cùng tiếng nước tí tách tạo nên một bản nhạc vô cùng quyến rũ.

"You don't ever have to be stronger than you really are..."

"When you're lying in my arms..."

"Cause this is crazy love..."

Có đôi khi, ký ức của con người được hình thành bằng năm giác quan.

Khi giai điệu nhạc chầm chậm vang lên từ máy phát nhạc, cô chợt nhớ đến cảm giác khi cánh tay rắn chắc của anh siết chặt lấy eo cô, nhớ đến nhiệt độ ấm nóng khi hai đôi môi khẽ mút mát, quấn quýt cùng nhau.

Và cả câu hỏi kia của anh --

"Đại tiểu thư nhà mình lại không vui à?"

Qua hình ảnh phản chiếu trên khung cửa sổ sát sàn, ánh mắt hai người khẽ chạm nhau trong vài giây ngắn ngủi.

Giang Sắt chầm chậm nuốt ngụm rượu trong miệng xuống, xoay người toan rời khỏi phòng khách, nhưng lúc đi lướt qua người Lục Hoài Nghiên, anh bỗng nắm chặt lấy cổ tay cô.

"Em tránh đi đâu?"

Giang Sắt ngẩn người, nghiêng đầu nhìn anh, "Anh nói gì thế?"

Lục Hoài Nghiên giành lấy ly rượu trên tay cô, uống cạn nốt ngụm rượu cuối cùng trong ly, rồi dằn mạnh nó xuống bàn trà.

Người đàn ông tiến lên, áp sát cô vào lưng ghế sofa, hai tay chống ở hai bên sườn của cô, cụp mắt nhìn xoáy thẳng vào mắt cô.

Vừa nãy khi quấn lấy anh đòi yêu thì hệt như dây leo bám rịt lấy không buông, quấn quýt không rời, trong đôi mắt long lanh ánh nước chỉ phản chiếu mỗi bóng hình anh.

Sướng đã rồi, bình tĩnh lại rồi thì lại lạnh lùng đẩy anh ra ngoài.

Làm gì có chuyện ngon ăn như thế?

"Rõ ràng là em muốn hôn anh, em tránh cái gì?" Lục Hoài Nghiên nhìn cô, khoé môi vẽ lên một nụ cười thản nhiên, nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén, "Là sợ anh bám lấy không buông, hay là sợ bản thân em không thể bứt ra?"

Trong người bọn họ có một luồng từ trường khá tương đồng, có thể cộng hưởng, cũng có thể dung hoà với nhau, anh không tin cô không nhận ra bọn họ thu hút lẫn nhau, càng không tin cô không có chút rung động nào.

Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau vừa rồi, rõ ràng là cô cũng muốn hôn anh, không phải vì muốn làm tình, cũng không phải muốn giải toả, chỉ đơn giản là vì cảm xúc rung động.

Giang Sắt im lặng nhìn lại anh.

Anh không đeo kính, nhưng ánh mắt mang theo vẻ xâm lược không khác gì lúc trước, thậm chí còn dữ dội hơn.

Anh không cho phép cô trốn tránh, cũng không cho phép cô lùi bước.

Càng đừng mơ dùng lý trí để dằn xuống cảm giác rung động với anh.

Thứ anh muốn chưa bao giờ chỉ giới hạn ở thân thể của cô.

Anh muốn chính là cô, toàn bộ con người của cô.

"Không phải em nói em muốn được vui vẻ ư? Thế thì hãy cứ nghe theo nó." Lục Hoài Nghiên áp tay lên ngực cô, cảm nhận nhịp tim của cô, ánh mắt tựa như một lưỡi dao sắc bén rạch vào trái tim cô, "Nơi này sẽ mách bảo chúng ta nên làm gì, chúng ta chỉ cần làm theo nó là được."

Đĩa than vẫn chầm chậm xoay đều, nhịp trống nhịp nhàng vang lên, như gõ lên trái tim của hai người.

Mấy đầu ngón tay anh khẽ ấn xuống, cảm nhận nhịp tim của cô qua lớp áo mỏng manh.

Mặt Giang Sắt đanh lại, nhịp tim dần gia tốc, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu rối loạn.

Ánh mắt Lục Hoài Nghiên khoá chặt lấy cô, ngay sau đó, anh cúi đầu hôn cô.

Giang Sắt không tránh đi, hàng mi khẽ run, hai mắt nhắm nghiền.

Ở bên ngoài cửa sổ, những bông tuyết lặng lẽ rơi xuống không một tiếng động, đầu kim trên khe rãnh đĩa than đã dừng lại từ lúc nào.

Cả căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh môi lưỡi quấn quýt lấy nhau.

*** Jeongie:

Anh Nghiên sắp sửa được lên chức gòy đó quý dzị. =)))

Cuối tuần này bận việc nên tranh thủ lên luôn. ^^

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi