KHÓ THOÁT KHỎI CỐ CHẤP CƯNG CHIỀU

Từ thái độ của Tả Kỳ cũng biết được, ông ta tự ý đưa Phó Giai Ý tới đây mà chưa hỏi qua ký kiến của Tả Cảnh Long, trong lòng cô nghi ngờ có phải Tả kỳ muốn tìm mẹ kế cho Tả Tư Nam không.

Nhưng trong lời nói của dì Phương mà Thẩm Thư Điềm vô tình nghe được, Tả Kỳ không giống với người chịu ở yên một chỗ, như vậy có thể hiểu ông ta đối với Phó Giai Ý là thật lòng.

Việc tìm mẹ kế cũng không có gì đáng nói, nhưng nhìn thái độ lúc nãy của Tả Tư Nam dường như anh rất chán ghét bà ta.

Ánh mắt của Tả Tư Nam hơi sáng lên, nhìn cô gái đang lo lắng bên kia, làm cho tâm cậu mềm xuống rất nhiều, cô nói cái gì thì chính là cái đó.

Cậu cười nhẹ: ” Được, vậy tôi sẽ không cho bà ta ăn.” 

Thẩm Thư Điềm nghiêm tức gật đầu, khuôn mặt căng thẳng, thầm nghĩ sẽ không cho bà ta ăn.

Hai người hái hai nắm rau xanh mang vào bếp. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lúc Thẩm Thư Điềm đi ngang phòng khách, không thấy Phó Giai Ý ở đó. 

Đi về phía phòng bếp, mới phát hiện ra Phó Giai Ý đứng bên cạnh bà nội Từ, đang cúi đầu nói gì đó.

Bà nội Từ dường như không để ý lắm.

“Xương cốt của tôi vẫn còn khỏe, vẫn chưa cần dùng đến mấy thứ đồ đó, không làm phiền đến cô.” 

“Vậy lần sau con sẽ mang thứ khác tới.”

Phó Giai Ý ngoảnh đầu lại, nhìn thấy rau ở trong tay Thẩm Thư Điềm, đi qua định đón lấy, “Để cô rửa cho.” 

Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu lên, chớp mắt, nhưng tay lại không di chuyển.

Bà nội Từ nhìn thấy như thế nói “Cô đi ra ngoài đi, Tiểu Nam lâu rồi không đến, tôi muốn thử tay nghề của nó.”

Phó Giai Ý ngừng một chút, nét cười trên mặt nhạt dần, gật đầu, “Vậy thì đành làm phiền mọi người rồi.” 

Bà nội Từ vẫy vẫy tay với Thẩm Thư Điềm, không để ý đến bà ta nữa, nhỏ giọng nói: “Tiểu Điềm, cháu qua đây.” 

Thẩm Thư Điềm đi qua, chạm phải Phó Giai Ý đang bước ra, vì chuyện vừa rồi, Thẩm Thư Điềm càng thờ ơ với bà ta hơn, khiến cho Phó Gia Ý hơi ngạc nhiên.

“Tiểu Điềm, Tiểu Nam, hai đứa đem cái này cắt thành hai đoạn, sau đó rửa sạch, để bà đem xào.”

Thẩm Thư Điềm cúi người xuống lấy hai cái rổ nhỏ để rau, một hồng một xanh, đem bó rau trong tay chia thành hai phần. Đưa một phần cho Tả Tư Nam.

Ngoan ngoãn làm theo lời của bà nội Từ.

Tả Tư Nam nhận lấy, đứng ở bên cạnh cô, cùng nhau làm.

Bà nội Từ liếc mắt nhìn hai người, có suy nghĩ nào đó đột nhiên sáng lên, nhưng lại không bắt kịp.

Trong ánh mặt trời đang phản chiếu lên gương mặt cô, Thẩm Thư Điềm nhìn thấy ở trong chậu nước nhỏ, có không ít ốc đồng bám ở thành chậu đang leo lên.

Nhìn qua tinh thần cảm thấy tốt hơn.

Nhưng đáng tiếc là không sống được quá hai ngày nữa.

Haizz.

Bà nội Từ đang xào rau, phân phó: “Tiểu Nam, con đi gọi ông nội xuống ăn cơm.” 

Tả Tư Nam lau sạch tay, chậm rãi đi lên tầng hai, dừng lại trước căn phòng ở cuối hành lang, mơ hồ nghe tiếng nói chuyện bên trong.

Tả Tư Nam lười biếng đút một tay vào túi, thờ ơ giật giật khóe miệng, tay còn lại gõ cửa, tiếng nói chuyện trong phòng liền im bặt.

Một lúc sao, Tả Cảnh Long từ bên trong mở cửa ra, cười hỏi: “Tiểu Nam, có việc gì thế.”

Tả Tư Nam nhìn thấy Tả Kỳ đang đứng cạnh cửa sổ, quay đầu nhìn qua đây.

Chậc, đúng là đồ vô dụng.

“Xuống dưới ăn cơm ạ.”

“Sao nhanh thế” Tả Cảnh Long gật đầu, nói một câu, “Được rồi, con nói với bà nội, chúng ta xuống ngay đây.”

Tả Tư Nam quay người rời đi, không thèm để ý đến ánh mắt của Tả Kỳ.

Tả Cảnh Long lại đi vào trong phòng, trên mặt không còn nét cười nữa, lạnh lùng nói: “Mày bao nhiêu tuổi rồi, muốn kết hôn còn đến hỏi tao, tao ngăn cản được mày chắc.” 

Tả Kỳ xoa xoa mũi, bộ dáng lúc nãy bị Tả Tư Nam nhìn thấy, mất mặt vô cùng, chỉ là…

“Ba, đừng nói vậy, ba là ba của con, chưa có sự đồng ý của ba sao con dám cưới vợ, dù sao thì đó cũng là con dâu của ba mà.” 

Tả Cảnh Long hừ lạnh một tiếng, không có tiền đồ, nếu đã quyết tâm thì cứ cưới, còn đến hỏi ông làm gì. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tả Cảnh Long ngồi xuống, “Đừng nói nhảm, tao trước giờ chỉ có một người con dâu, còn người khác tao không nhận. Tao nhắc lại lần nữa, tao không đồng ý. Tao không biết cô ta nhìn trúng mày điểm gì, nếu cô ta tốt như vậy sao lại yêu mày.”

Bị ba mình nói như thế, Tả Kỳ mặt lúc đỏ lúc trắng, nhịn không được cãi lại: “Ba, ai lại nói con trai mình như vậy, Giai Ý đối với con là thật lòng thật dạ.” 

Tả Cảnh Long nói chuyện không chút nể mặt: “Thế sao lúc đầu lại không chọn mày, nếu tao nhớ không nhầm lúc đó cô ta chọn ra nước ngoài, cũng không thấy gì không nỡ. Bây giờ tao không đuổi hai đứa bây ra đường đã là cho mày mặt mũi lắm rồi.” 

“Năm đó tụi con còn trẻ, giải quyết vấn đề đều quá lỗ m ãng, bây giờ đã trưởng thành rồi, nhìn nhận mọi việc cũng sẽ khác.”

“Càng lớn càng sống chẳng ra gì thì có.” Tả Cảnh Long không kiên nhẫn, khoác tay với ông ta, “Được rồi, để cô ta giải quyết xong mớ hỗn độn trong nhà cô ta đi đã, giải quyết xong rồi thì mới đến nói với tôi về tình yêu đích thực của hai người.” 

Tả Kỳ mở to hai mắt, khó khăn lắm mới thốt ra: “Ba, sao ba biết được.”

Trước đó, do sai lầm trong kinh doanh, Phó Thị đã lỗ một khoản tiền lớn, xoay vòng vốn khó khăn, đã làm đơn vay nợ ngân hàng, vay thì vay được rồi, nhưng bây giờ mỗi một bước đều vô cùng khó khăn.

Không có gì chắn chắn bước tiếp theo có trực tiếp sụp đổ luôn hay không.

Tạ Cảnh Long nhìn ông ta giống như đang nhìn một thằng ngốc, “Tao nghi ngờ không biết mày có phải con ruột tao không.” 

Ý tứ vô cùng ghét bỏ. 

Thái độ của Tả Cảnh Long rất kiên quyết, Tả Kỳ phí một đống sức lực cũng không làm cho ông nhượng bộ.

Tả Cảnh Long không muốn nói chuyện nữa, ông đứng dậy, “Nhiều lời với mày như thế đúng là lãng phí thời gian, tao đi xuống nhà ăn cơm.” 

Nói xong cũng không đợi ông ta, mở cửa ra đóng mạnh lại rồi đi.

Bỏ lại Tả Kỳ đang tức đến đỏ mặt.

Cơm canh hôm nay rất đơn giản, sủi cảo, dưa chuột chua cay, còn có rau xào.

Sủi cảo có mấy loại nhân khác nhau, nhân thịt heo với ngô, còn có nhân nấm hương với thịt bò,….

Bà nội Từ rất khéo tay, đến vỏ ngoài của sủi cảo cũng làm được mấy loại, vừa nhìn có thể nhận ra cái nào là nhân gì.

Thẩm Thư Điềm bê lên mấy bát sủi cảo, vừa đặt xuống thì thấy Tả Cảnh Long đi xuống, liền cười ngọt ngào nói: “Ông nội Tả, mau ăn cơm thôi.” 

Tả Cảnh Long vừa mới nhìn thấy tên nghịch tử kia, trong lòng còn đang không vui, bây giờ thấy con bé này cười đến tươi tắn như thế, ngữ khí đều nhẹ đi vài phần: “Ừ, ông nội đến đây.”

Tả Kỳ cũng từ trên lầu đi xuống, ngồi bên cạnh Phó Giai Ý, Tả Tư Nam và Thẩm Thư Điềm ngồi cùng nhau.

Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu lên, khẽ chớp mắt, cô cảm nhận được tâm trạng của Tả Kỳ không được tốt lắm.

Có thể hiểu, chắc là vừa bị ông nội Tả quát cho một trận.

Cho nên, cô thấy tâm trạng tốt hơn hẳn.

Chậc, cũng chỉ có một chút xíu thôi.

Thẩm Thư Điềm cúi đầu uống một ngụm canh, mùi vị rất ngon, lại gắp một miếng sủi cảo, chấm một chút tương, cắn một miếng nhỏ, khoa trương khen: “Bà nội làm ngon quá đi.”

Bà nội Từ thích nhất là được người khác khen tay nghề nấu ăn của mình, không nhịn được cười, “Ngon thì ăn nhiều một chút.”

Phó Giai Ý cũng ăn một miếng, mang theo nụ cười, “Mùi vị đúng là rất ngon.”

Bà nội Từ liền lãnh đạm hẳn đi, thờ ơ nói “Vậy cô cũng ăn nhiều chút.”

Trước khi Phó Giai Ý đến đây, bà ta không nghĩ mọi người sẽ có thái độ thế này, đừng nói đến nửa phần gần gũi, đây rõ ràng là không muốn tiếp nhận bà ta.

Nhưng bà ta biết không thể bắt mọi người đồng ý trong một sớm một chiều được.

Cố gắng kìm nén bất mãn trong lòng, khuôn mặt luôn tươi cười, nhưng trong mắt Tả Kỳ thì lại thành Phó Giai Ý đang phải chịu ủy khuất.

Ông ta nhịn không được đáp lại: “Mẹ, sao mẹ lại nói như thế.”

Bà nội Từ nhíu mày, không hài lòng, cao giọng nói: “Tôi làm sao, anh nói tôi làm sao?”

Tả Kỳ sợ Tả Cảnh Long, sao có thể không sợ bà nội Từ được, nhưng hai loại sợ này lại không giống nhau.

Bình thường Tả Cảnh Long cũng đều nhường nhịn bà nội Từ, phải lấy lòng bà.

Tả Kỳ nhỏ giọng nói: “Mẹ, thái độ của mẹ đối với Giai Ý có phải không tốt lắm không?”

Bà nội Từ đặt đũa xuống: “Thái độ của tôi thế nào? Anh muốn tôi có thái độ như thế nào? Tôi không phải bảo cô ta ăn nhiều một chút rồi còn gì”

Nói xong bà liền đứng lên, đi đến đứng giữa Tả Kỳ và Phó Giai Ý, cười lạnh nói:” Nào nào nào, ghét bỏ thái độ của tôi không tốt, bây giờ tôi đi đến hầu hạ hai người đây.”

Nói xong liền cầm lấy bát đũa, gắp lên một miếng sủi cảo muốn đút bọn họ ăn.

“Mẹ, không phải đâu. Mẹ hiểu lầm rồi.” Tả Kỳ nào dám như thế, vội vàng đứng dậy, cầm lấy đồ trên tay bà nội Từ đặt lên bàn, đỡ bà đi về chỗ ngồi, liều mạng giải thích: “Mẹ, mẹ ngồi đi, phải là con đến hầu hạ mẹ mới đúng.”

Phó Giai Ý hoàn toàn không nghĩ mọi việc sẽ phát triển đến mức này, “Dì à, con không phải có ý đó, con không có ủy khuất.”

Thẩm Thư Điềm cắn đũa, nhìn một màn kịch trước mắt, cô cũng không ngờ bà nội Từ sẽ ra chiêu này.

Cho dù là con trai mình, nhưng lúc cần vả mặt  thì phải vả mặt.

Bà nội Từ bị ấn ngồi xuống ghế, tức giận cầm đũa than thở với Tả Cảnh Long, “Ông lão à, tôi tức giận quá nên ăn không còn thấy ngon miệng nữa.”

Tả Cảnh Long vỗ lưng bà an ủi nói: “Sao lại tức giận như vậy, có gì đáng để tức giận chứ.” 

Tả Tư Nam tiện tay gắp lên một miếng rau, chậm rãi để vào trong bát của bà nội Từ, nhẹ nhàng nói: “Bà nội, có việc gì quan trọng hơn việc ăn cơm đâu ạ.”

Bà nội Từ nghe vậy, vẻ mặt lập tức thay đổi, cười vui vẻ: “Cháu nói đúng lắm, đứa nào làm cho bà không vui, bà liền đá đứa đấy ra khỏi cửa.”

Nói xong liền cắn miếng rau mà Tả Tư Nam gắp cho, vui vẻ ăn, như không có chuyện gì xảy ra, “Tiểu Thẩm à, con cũng ăn đi, rau này là của nhà trồng đó, không dùng thuốc gì đâu, vừa giòn vừa ngọt.” 

Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, lại gắp lên một miếng rau, nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy ạ.”

“Phải không.”

“Vâng.”

Móng tay của Phó Giai Ý ghim vào trong thịt, một cảm giác đau nhói truyền đến.

Cảm giác tủi nhục khiến cho Phó Giai Ý muốn cho lão thái bà này hai cái tát.

Nhưng không được. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thấy Tả Kỳ đang nhìn mình, liền nở nụ cười, càng có vẻ yếu đuối, làm cho Tả Kỳ thương tiếc không thôi.

Bữa cơm trưa kết thúc trong bầu không khí quỷ dị, Thẩm Thư Điềm ăn hai bát lớn, bụng nhỏ có chút tròn vo.

Ăn uống không vui vẻ cũng chỉ có một mình Phó Giai Ý.

Sau khi ăn trưa xong, Thẩm Thư Điềm đi về phòng, tiện tay lấy đồ từ vali để vào trong tủ.

Không ngờ vừa mở tủ ra, liền phát hiện trong tủ toàn là váy công chúa, nào là màu hồng, vàng, lại có cả màu trắng.

Thẩm Thư Điềm tiện tay lật xem, phát hiện ái chà, lại còn có đồ thủy thủ nữa nè.

Thẩm Thư Điềm: “…”

Bà nội đúng là có trái tim thiếu nữ mà.

Thẩm Thư Điềm mở tủ bên cạnh, là tủ trống, liền đem quần áo của mình để vào.

Sau đó nằm lên giường ngủ trưa nửa tiếng.

Lúc thức dậy cầm lấy đề thi kiểm tra, đến khi ngầng đầu lên thì trời đã gần tồi rồi.

Thẩm Thư Điềm vặn vặn eo, đi xuống lầu, nhìn thấy bà nội Từ đang ngồi trên sopha một mình, ti vi đang mở nhạc, còn có tiểu thịt tươi nổi tiếng đang nhảy múa.

Thẩm Thư Điềm đi tới, nhẹ giọng gọi: “Bà nội Từ.”

Trong tay bà nội Từ đang cầm thứ gì đó, cơ thể theo phản xạ quay đầu lại, thấy là Thẩm Thư Điềm, liền thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Thư Điềm có chút hiếu kỳ, bà nội Từ liền kéo cô ngồi xuống, thần bí nói: “Tiểu Điềm, cháu có chơi trò chơi không?”

“Lúc rảnh cũng sẽ chơi ạ.”

“Cháu có biết trò chơi đang nổi tiếng nhất bây giờ không?”

“Vương Giả Vinh Diệu ạ.”

“Không phải, bà nói cho cháu nghe, chơi vui lắm.” Nói xong liền đẩy điện thoại qua, Thẩm Thư Điềm phát hiện ra là trò chơi về tình yêu thiếu nữ.

Bốn nam chính.

“Mỗi người đều không tệ, bà không biết nên chọn người nào.” Bà nội Từ mang vẻ mặt vô cùng khổ não.

Thẩm Thư Điềm nuốt nước bọt, không biết nên trả lời thế nào, “Đều, đều tốt ạ.”

“Bà cũng cảm thấy như thế.” Bà nội Từ quay đầu lại, vô cùng cẩn thận nói: “Cháu đó, không được nói với ông nội đâu đấy, ông ta đến giờ vẫn chưa biết. Cháu không biết đâu, đều đã lớn tuổi rồi, mà ông ta vẫn còn ghen bong ghen gió.”

Dù giọng điệu có vẻ không hài lòng, nhưng nghe kỹ có thể nhận thấy trong lời nói vẫn có một chút ngọt ngào.

Thẩm Thư Điềm khẽ chớp mắt, gật đầu.

Thẩm Thư Điềm hỏi: “Sao lại có mỗi bà nội ngồi ở đây, những người khác đâu ạ?”

Bà nội Từ lại tập trung vào điện thoại, “Ông nội đi ra ngoài câu cá rồi, Tư Nam chắc đang ở trong phòng sách, còn những người không liên quan bà không biết.”

Được rồi, bây giờ thì Tả Kỳ đã bị xếp vào hàng ngũ những người không liên quan luôn rồi.

Thẩm Thư Điềm đứng lên, nhìn thấy vẻ mặt chuyên chú của bà nội Từ, liền nói: “Vậy con đi xem cậu ấy.”

“Được.” Bà nội Từ cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.

Thẩm Thư Điềm đi vào phòng sách ở lầu 2, một căn phòng rộng, có mấy kệ sách vừa to vừa cao, rất nhiều loại sách khác nhau được xếp đầy trên kệ.

Vô cùng đồ sộ.

Thẩm Thư Điềm men theo từng dãy sách mà đi, cũng chưa tìm thấy Tả Tư Nam đâu.

Đi ra ngoài rồi à?

Có cơn gió thoáng qua, thổi bay rèm cửa màu xanh, cô xoay người nhìn qua đó.

Có một người đang uể oải dựa vào cửa sổ, dưới ánh sáng, bóng dáng thon dài, áo trắng quần đen đơn giả, nhưng vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt người khác.

Bên cạnh có đặt một quyển sách, ngón tay thon dài đang cầm thứ gì đó không ngừng rắc ở trên ban công, những chú chim sẻ đang bận rộn mổ thức ăn.

Sau lưng là đồi núi thăm thẳm trải dài ngàn dặm, cảm giác được gì đó, cậu ấy hơi quay người lại, đôi mắt hoa đào hẹp dài cong cong, đẹp như tranh vẽ nhẹ nhàng nở nụ cười, khiến cho người ta mê mẩn.

Thẩm Thư Điềm hơi sững sờ, không hiểu sao giây phút này lại cảm thấy cậu ấy vô cùng dễ nhìn, sau đó thấy cậu lười biếng vẫy tay với mình, liền ngơ ngác mà đi qua.

Chim sẻ ở trên ban công nhìn thấy có người khác đến, liền vỗ cánh bay đi mất.

Thẩm Thư Điềm hơi đỏ mặt, nhịn không được cắn cắn môi, cảm thấy vô cùng oan ức, sao cô vừa đến thì bọn chúng lại bay đi mất rồi?

Tả Tư Nam cười nhẹ, đem đồ ăn đặt vào tay cô, nâng nhẹ cằm lên, ra hiệu với cô phải làm thế nào.

Thẩm Thư Điềm chớp mắt, học cậu ta rắc đồ ăn về phía ban công, mấy chú chim sẻ đang hót líu lo, do dự một lúc rồi lại bay xuống.

Thẩm Thư Điềm tròn mắt nhìn, vui vẻ nói: “Bọn nó hiểu chuyện quá.”

“Ông nội thường xuyên cho ăn.”

Thẩm Thư Điềm bỏ một it thức ăn vào bát nhỏ bên cạnh, chim sẻ liền nhảy lên và ăn rất vui vẻ.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, tiếng giày cao gót cộp cộp cộp từ bên ngoài đi vào.

Ở trong nhà mà đi giày cao gót thì cũng chỉ có Phó Giai Ý thôi.

Tiếng Tả Kỳ vọng qua,  nhẹ nhàng hơn khi nói chuyện với Tả Tư Nam không biết bao nhiêu lần, “Đây là phòng sách, em xem có loại sách em muốn tìm không.”

Thanh âm của Phó Giai Ý nhẹ nhàng, “Đúng là không ít nha, để em nhìn xem.”

Tả Kỳ nhẹ nhàng đáp: “Được.”

Một lúc sao, Phó Giai Ý lại lên tiếng: “A Kỳ, bác trai và bác gái hình như không thích em lắm.”

Tả Kỳ liền an ủi bà ta: “Hiện giờ họ chưa hiểu em, qua một thời gian nữa chắc chắn sẽ thích em thôi.”

Phó Giai Ý ngừng một chút, không nhịn được nhỏ giọng oán giận: “Tình hình như bây giờ, phải đợi đến lúc nào chứ.”

Tả Kỳ có chút lúng túng nói: “Anh đang nỗ lực thuyết phục họ, đó là ba mẹ của anh, anh cũng không thể kết hôn nếu ba mẹ chưa đồng ý.”

Phó Giai Ý nhẹ giọng nói: “Em biết anh khó xử, nhưng con trai anh cũng không thích em, em phải làm thế nào bây giờ?”

“Em không cần để ý đến nó, chả lẽ nó còn muốn quản việc bố nó cưới ai à.”

Thẩm Thư Điềm trong lòng bực bội, làm gì có ai nói con trai mình như thế, vừa muốn đi ra, liền bị Tả Tư Nam kéo ngã vào lòng.

Cậu ấy che miệng cô lại, hơi thở nóng ấm phả vào bên tai, trầm giọng nói: “Đừng vội.”

Rõ ràng là đang nói về cậu ấy, nhưng so với cô còn bình tĩnh hơn, giống như người con trai mà Tả Kỳ nói không phải là cậu ấy vậy.

Thẩm Thư Điềm đỏ mắt, đau lòng thay cho Tả Tư Nam.

Tả Tư Nam không phát hiện, chỉ chú ý đến thân thể xinh đẹp mềm mại ở phía trước, tay đang ôm lấy eo nhỏ vô cùng quyến luyến, nhưng tình huống bây giờ không cho phép, đành phải nhẹ nhàng buông ra.

Tiếng cười của Phó Giai Ý truyền đến: “Nếu như, em nói là nếu như, chúng mình có con trước, anh thấy thế nào?”

Tả Kỳ nhìn Phó Giai Ý, cảm thấy ngạc nhiên, dù sao thì trong lòng ông ta, Phó Giai Ý vẫn luôn là một người phụ nữ rất lãng mạn.

Nhiều việc đều muốn theo đúng lễ nghi, ví dụ như cầu hôn, đám cưới, mỗi thứ đều có kỳ vọng riêng.

Phó Giai Ý biết lời nói của mình có tác động mạnh đến Tả Kỳ, liền bước vào lòng ông ta, tay ôm lấy eo Tả Kỳ, nhẹ nhàng nói: “Nếu không thì đến khi nào em mới được gả cho anh đây.”

Trong lòng Tả Kỳ chấn động, ông ta không muốn cô bị thiệt thòi đến mức này, nhưng nghĩ đến tính cách của Tả Cảnh Long, ông ta lại hơi do dự.

“Để anh suy nghĩ một chút.”

Phó Giai Ý miệng cười lạnh, nghiêng đầu nhìn của sổ, gió thổi nhẹ làm cho rèm cửa sổ bị vén lên.

Bà ta mở to mắt không thể tin được, bên ngoài ban công có người.

Phó Giai Ý nhanh chóng tránh khỏi vòng tay của Tả Kỳ, đi về phía ban công.

Tả Kỳ nhìn động tác của Phó Giai Ý không bình thường, cũng nghiêng đầu nhìn theo.

Lúc này gió lớn, rèm của bị vén ra to hơn, hai người ở bên đó đều đang nhìn sang đây.

Tả Kỳ không khỏi cứng người lại, Tả Tư Nam vừa cười vừa nhìn ông ta, những lời lúc nãy đều bị nghe thấy rồi.

Bây giờ nếu muốn cưới Phó Giai Ý vào cửa, ý kiến của Tả Tư Nam vô cùng quan trọng, dựa vào mức độ lão già yêu thích thằng nhóc này, nếu như nó phản đối thì kết quả không cần nghĩ cũng biết.

Tả Kỳ miễn cưỡng nở nụ cười, “Thư Điềm, hai đứa đang làm gì thế?”

Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thẩm Thư Điềm hơi căng thẳng, giọng nói có chút gấp gáp: “Bọn con đang đọc sách.”

Phó Giai Ý lúc này cũng không khỏi hoảng hốt, lúc vào phòng rõ ràng khóa cửa, trong phòng cũng không có tiếng động, làm bà ta tưởng trong phòng không có người.

Những lời bà ta nói lúc nãy đều đã bị hai đứa nhỏ này nghe thấy.

Tả Kỳ không nhịn được mà hỏi ra miệng: “Hai đứa có nghe được gì không?”

Ông ta vẫn còn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi, lo lắng những lời vừa rồi bị Tả Tư Nam nghe được, nếu như lão già mà biết ông ta muốn dùng con cái để thương lượng, kết quả ông ta không dám tưởng tượng đến.

Tả Tư Nam nghiêng đầu, tóc đen nhẹ nhàng rơi xuống, nghi hoặc hỏi: “Nghe thấy gì cơ, tôi không nghe thấy gì hết.”

Tả Kỳ nhìn ông đầy hoài nghi, nhưng trên mặt Tả Tư Nam không có biểu cảm gì, chẳng lẽ khi nãy tiếng nói chuyện không lớn, nên không nghe thấy thật.

“Vậy thì tốt.”

“Xác thực là cái gì cũng không nghe được.” Tả Tư Nam cười nhẹ, thanh âm thập phầm châm biếm, “Ví dụ như vị nữ sĩ kia vừa mới nói muốn mượn con cái để kết hôn tôi cũng không nghe thấy.”

Tả Kỳ và Phó Giai Ý vừa mới an tâm một chút, trái tim lại bị làm cho hoảng sợ, xen lẫn tức giận.

Cuối cùng Tả Kỳ vẫn nhịn xuống: “Dì Phó của con chỉ là đang nói đùa thôi.”

Tả Tư Nam rải thức ăn cho chim, trong ngữ khí tràn đầy khinh thường: “Đừng có mà lôi kéo quan hệ linh tinh, ông thích bà ta, nhưng tôi không ưa bà ta đâu.”

Lời này của anh ấy rõ ràng là vả mặt hai người kia, Tả Kỳ không nhịn được mà chửi bậy một câu.

“Ông có thể tùy tiện nói, nhưng đừng có quên đây là chỗ nào.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Phó Giai Ý vẫn biết trong Tả Gia thì Tả Cảnh Long lớn nhất, bà ta cũng biết ông ta rất thương yêu Tả Tư Nam, nếu chọc cậu ta thì bọn họ cũng không có quả ngon để ăn.

Liền kéo tay Tả Kỳ lại, “Tư Nam, con đừng để bụng.”

Tả Tư Nam thanh âm lạnh nhạt, làm cho người ta cảm thấy như đang ngâm mình trong hồ nước lạnh, “Ai cho phép bà gọi tôi như thế?”

Phó Giai Ý ngừng lại, có chút hoảng sợ, “Lời dì vừa nói không có ý gì khác, dì chỉ là quá thích A Kỳ, dì…”

“Ra ngoài.”

Làm gì có chuyện con trai đuổi bố ra khỏi cửa như thế, Tả Kỳ tức giận đi về phía ban công.

“Bây giờ tôi không ngại mà gọi điện cho ông nội đâu.”

Tả Kỳ khựng lại giữa chừng, Phó Giai Ý biết nếu càng làm căng thì chỉ khiến cho mọi việc tồi tệ hơn.

Phó Giai Ý liền lôi Tả Kỳ đi ra ngoài, trong phòng lại trở nên an tĩnh.

Thẩm Thư Điềm nghiêng đầu, nhìn Tả Tư Nam ngồi xuống, vô cùng bình tĩnh cho chim sẻ ăn, dường như vừa rồi việc gì cũng chưa từng xảy ra.

Cô muốn nói mấy lời an ủi, mở miệng, nhưng lại không biết nói như thế nào.

Sau khi chim sẻ ăn no, liền cất cánh bay đi mất.

Mặt trời đã lặn rồi, Thẩm Thư Điềm đi xuống dưới lầu xem có thể giúp bà nội Từ nấu cơm hay không.

Thẩm Thư Điềm nghe theo sự phân phó của bà nội Từ, đi ra vườn hái cà tím.

Vừa ra đến vườn, liền phát hiện trên không trung có mấy con đom đóm đang bay, lấp lánh, trong bầu trời đêm lại vô cùng bắt mắt.

Thẩm Thư Điềm hơi giật mình, vừa hay có một con bay về phía cô, không biết nghĩ thế nào, cô liền đem hai bàn tay chụm lại, bắt nó trong lòng bàn tay.

Từ giữa những khe hở có thể nhìn thấy ánh sáng, còn cảm nhận được nhiệt độ.

Trong đầu Thẩm Thư Điềm nghĩ đến một người, xoay người chạy vào trong biệt thự, ào ào ào chạy lên trên tầng hai.

Bà nội Từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Thẩm Thư Điềm liền vội vàng nói: “Tiểu Điềm, chạy đi đâu mà gấp thế, cẩn thận không ngã.”

“Bà nội, bà yên tâm đi ạ.”

Bà nội Từ nhìn theo hướng Thẩm Thư Điềm biến mất, lắc đầu, liền đi ra ngoài vườn.

Nhìn bộ dạng Thẩm Thư Điềm như thế, rõ ràng là đem cà tím quên mất rồi. Bỏ đi, bà tự đi hái, để cho bọn trẻ chơi đùa.

Thẩm Thư Điềm đẩy cửa phòng của Tả Tư Nam, người trong phòng hơi sững sờ, nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi, “Có việc gì thế?”

“Cậu tắt đèn trước đi.”

Thẩm Thư Điềm nhìn cậu ta, vì vừa chạy nhanh, ngực vẫn còn đang phập phồng, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, giống như một dòng nước xanh ngát.

Tả Tư Nam không hề do dự, tiện tay đem đèn trong phòng tắt hết, bóng tối ùa đến, người con gái bước đến gần thêm một bước.

Thanh âm của cô ấy mềm như bông nói: “Cậu xem nè.”

Đôi mắt của Tả Tư Nam vẫn chưa thích ứng kịp với bóng tối, thì trước mắt bỗng có một tia sáng loé lên, lập lòe, chầm chầm bay lên.

” Nhìn đẹp không.” 

Trong tim giống như có một thứ gì đó vừa sụp đổ, không nhịn được mà trầm ngâm, yết hầu cậu động nhẹ,” Chị đang dỗ tôi đấy à?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi