KHÓ THOÁT KHỎI CỐ CHẤP CƯNG CHIỀU

Sau khi ăn cơm xong Tả Tư Nam đi vào thư phòng với Tả Cảnh Long.  

Trong biệt thự không có người làm, bình thường đều là bà nội Từ nấu cơm, sau đó ông Tả phụ trách rửa bát. Hai người phối hợp làm việc, vô cùng hòa hợp.

Lúc vừa ăn cơm xong, bà nội Từ liếc ông Tả một cái. Ông Tả vừa nhìn là hiểu liền, bèn gọi cả Tả Tư Nam đi cùng.

Thẩm thư Điềm nhìn bà Từ mang bát đũa để vào trong bồn rửa bát, Phó Giai Ý cũng cầm bát đi theo phía sau.

Nhưng rõ ràng là cô ta không hề thành thạo mấy việc này, tay cầm bát nhưng mày thì lại nhíu chặt, cho dù chỉ trong nháy mắt.

Dù hồi nhỏ gia đình cô ta không tính là giàu có, nhưng những việc này đều do mẹ cô ta làm, đến sau này phụ thân gây dựng sự nghiệp thành công, thì trong làm liền thuê người làm.

Nào có đến lượt Phó Giai Ý phải tự mình làm qua những việc này.

Bây giờ cô ta không chỉ phải làm, mà còn phải biểu hiện ra bản thân vô cùng tự nguyện nhận làm: “Dì à, để cháu rửa bát cho ạ.”



Thật ra cô ta cũng biết bản thân là khách, lúc trưa đã không cần cô ta rửa, thì bây giờ đương nhiên là cũng sẽ không đến lượt.



Nhưng khổ nỗi là bà nội Từ lại không giống những người khác, sau khi rửa xong tay, cuối cùng cũng cho Phó Giai Ý vẻ tươi cười: “Vậy thì làm phiền cô rồi.” 

“Bởi vì tôi có bệnh sạch sẽ, cho nên bát phải dùng dầu rửa bát rửa hai lần, sau đó dùng nước tráng qua ba lần, thiếu một lần cũng không thể được.”

Có vẻ Phó Giai Ý không cười nổi nữa rồi, đến giọng điệu cũng khô khốc, “Được ạ, cháu sẽ làm theo thói quen của dì ạ.”

Bà nội Từ bước hai bước, giơ ngón tay lên chỉ chỉ, tự nhiên phân phó, “Đũa để ở đây, đ ĩa thì để ở bên này, bát đặt ở phía dưới.”

Phó Giai Ý gật đầu: “Vâng ạ.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Sau khi dùng cái khăn này lau khô thì để vào trong đó, sau đó mang khăn lau đi giặt một lần, rồi để vào chỗ cũ.”

Thái độ này rõ ràng là coi Phó Giai Ý như người ở, nhưng cô ta lại không dám cự tuyệt, chỉ có thể nhịn xuống. Trong lòng chưa đầy phẫn hận, chỉ cần có thể gả vào là được rồi.

Thẩm Thư Điềm ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, không nói lời nào, chỉ nhìn bà nội Từ làm khó Phó Giai Ý.

Bà nội từ giao việc xong, kéo kéo khuỷu tay của Thẩm Thư Điềm, cười nói: “Tiểu Điềm, đi chơi game với bà nội nửa tiếng nào.

Giống như là làm ảo thuật vậy, đối với hai người là hai loại thái độ hoàn toàn khác nhau, cũng không để ý là người kia cũng đang có mặt ở đây.

Thẩm Thư Điềm nở nụ cười ngọt ngào, hăng hái gật đầu, làm cho người ta yêu thích không thôi: “Vâng ạ, bà nội.” 

Bà nội Từ kéo Thẩm Thư Điềm đi mất, không quan tâm đ ến mặt Phó Giai Ý đang biến sắc ở phía sau, cứ thế nhàn nhã đi ra ngoài.

Phó Giai Ý nhìn hai người không thèm ngoành đầu lại mà đi thẳng kia, cắn chặt răng, tràn đầy ghét bỏ mà nhìn bồn rửa bát, không tình nguyện cầm miếng rửa bát lên.

Tả Kỳ ngồi ở trên sopha, nhìn thấy bà nội Từ và Thẩm Thư Điềm đi ra ngoài, mà lại không nhìn thấy Phó Giai Ý, kỳ quái hỏi: “Mẹ, bát rửa xong rồi còn Giai Ý đâu ạ?”

“Cô ta đang ở trong bếp rửa bát đó.”

Tả Kỳ ngạc nhiên, lại hậm hực hỏi: “Chắc Giai Ý chưa từng rửa bát đâu, con sợ cô ấy làm không tốt.” 

Bà nội Từ đã buông tay Thẩm Thư Điềm ra rồi, trên mặt hiện ra một chút tức giận: “Thì làm sao? Bây giờ còn chưa lấy về nhà đã quên mẹ rồi, đợi sau này lấy về thì có phải là muốn lên trời luôn không? Rửa mấy cái bát thì làm sao? Tiểu Điềm còn nhỏ như thế này không phải là buổi trưa cũng giúp tôi rửa bát đấy à, nó còn giúp tôi nấu cơm đấy, ai quý giá hơn ai chứ.” 

Tả Kỳ liền đau đầu, ngày hôm nay không biết đã là lần thứ mấy hắn bị bà nội Từ gây khó dễ rồi, tất cả đều vì phó Giai Ý.

Từ nhỏ hắn đã biết bà nội Từ là một người không bao giờ chịu thiệt.

“Mẹ, sao mẹ lại nói như thế. Mẹ biết là con không có ý như thế mà, Giai Ý là khách, cũng là vợ tương lai của con, con cũng chỉ là nói nói mà thôi.”

Thẩm Thư Điềm ngồi bên cạnh bà nội Từ, cầm một tách trà lên đặt vào trong tay của bà, chớp đôi mắt to ngập nước, liền nhận được một nụ cười khen ngợi từ bà nội.

“Anh không nói thì làm sao tôi biết ý của anh là gì, đã đi đăng ký kết hôn hay tổ chức hôn lễ chưa mà đã nói như thế, anh cũng không sợ là người ta chỉ nhìn trúng nhà họ Tả ở phía sau anh, người làm mẹ này hầu hạ mấy người đến như thế rồi, mà anh vẫn còn chê không đủ.”

“Mẹ, người nói chuyện chú ý một chút đi, sao lại nói linh tinh như thế được.” Tả Kỳ liếc nhìn Thẩm Thư Điềm một cái, mặc dù lúc chiều bị Thẩm Thư Điềm nghe thấy mấy lời nói xấu hổ.

Nhưng dáng vẻ của Thẩm Thư Điềm thật sự quá ngoan, lúc nói chuyện với hắn cũng là dáng vẻ hết sức chân thành, nên hắn chỉ có thể coi như là bọn họ có một lần gặp mặt không mấy vui vẻ mà thôi. Cho nên bây giờ bà nội Từ nói hắn như thế, hắn vẫn thấy xấu hổ không chịu được.

Ở trước mặt tiểu bối mà ném thể diện của hắn đi như thế, mẹ cũng thật là.

“Cây ngay thì không sợ chết đứng, anh làm việc gì mà không thể để cho Tiểu Điềm nghe thấy, chỉ có chột dạ thì mới sợ bị người khác nghe thấy thôi.” 

Trong bếp đột nhiên “choang” một tiếng, là tiếng bát đ ĩa rơi vỡ, khá là vang dội. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bây giờ đến cả mặt Tả Kỳ bà nội Từ cũng không muốn nhìn thấy mặt nữa rồi, bà trợn mắt lên mắng: “Anh không cần phí lời nữa, nếu đã tức giận không thôi như thế, thì bây giờ tôi đi vào rửa giúp cô ta, nhà tôi cung không có nhiều bát đ ĩa để cho mấy người đập như thế. Chỉ biết tiêu tiêu tiêu mà không biết là rất đắt tiền, cái thứ vẫn chưa cưới vợ mà đã quên mẹ.” 

Một cái bát thì có thể đáng bao nhiêu tiền, Tả Gia cho dù có làm vỡ mười nghìn cái, một trăm nghìn cái cũng không coi ra gì. Tả Kỳ biết bà nội Từ đây là muốn gây rối, bây giờ nhìn hắn chỗ nào cũng không vừa mắt, hắn có khổ cũng chỉ có thể nuốt vào bên trong bụng thôi.

“Mẹ đưng tức giận, tổn thương cơ thể.” Tả Kỳ không biết phải làm sao mà đứng lên, nhân nhượng bà nội Từ, “Vậy con đi giúp cô ấy.”

“Anh còn biết quan tâm đ ến cơ thể tôi, tôi còn cho rằng trong mắt anh không có người mẹ này nữa rồi cơ đấy.”

“Mẹ, có ai quan trong hơn mẹ được chứ.”

“Biết rồi biết rồi. Nhớ lấy chổi quét dọn sạch sẽ, đừng có làm bị thương chân của người khác.

Tả Kỳ nghe lời mà đi vào trong bếp, Phó Giai Ý đang đứng cạnh bên bồn nước, nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, đôi mắt đã hồng hồng rồi.

Bà nội Từ nói chuyện căn bản là không có ý nhỏ giọng, cô ta ở trong bếp đều nghe thấy hết. Cô ta cũng rất muốn ưu nhã mà đi ra ngoài, sau đó mắng cho bà già đó một trận, rồi đi khỏi nơi này.

Nhưng không thể được, với tính cách của bà nội Từ, thì sợ là không thể vãn hồi được nữa, đến lúc đó dù có một khóc hai nháo ba tự tử cũng sẽ không để cô ta bước chân vào cửa, làm như thế mất nhiều hơn được.

Cho nên cô ta nhìn Tả Kỳ với vẻ tủi thân, giọng nói nghẹn ngào: “Không phải em cố ý làm rơi vỡ bát đâu.”

Tả Kỳ thấy vậy liền đau lòng, muốn tiến lên dỗ cô ta, ở bên ngoài phòng bếp Thẩm Thư Điềm đang làm theo lời dặn của bà nội Từ, mang chổi đến đây.

Cô nhìn vào trong phòng bếp, trong mắt linh hoạt chuyển động, giọng nói giòn dã vang lên: “Bác Tả, bà nội bảo cháu lấy chổi mang cho hai người ạ.”

Đông tác của Tả Kỳ dừng lại, Thẩm Thư Điềm đang ở phía sau, lúc này hắn cũng không thể làm ra động tác gì, chỉ có thể cứng rắn dừng lại, xoay người cầm lấy cái chổi, mỉm cười cầm chổi đi.



“Vừa nãy bác quên mất, làm phiền Thư Điềm quá.”

Thẩm Thư Điềm nhìn Tả Kỳ đem chổi đặt trên nền đất: “Không phiền ạ.”

Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt của Phó Giai Ý.

Thẩm Thư Điềm bèn nở một nụ cười, đôi mắt như đang phát sáng vậy.

Thẩm Thư Điềm vốn đã xinh đẹp, xinh đẹp đến có chút khó tin, cho dù đứng ở nơi nào cũng giống như một viên minh châu vậy.

Ngũ quan của cô vô cùng diễm lệ, ánh mắt sạch sẽ, ngày thường luôn là vẻ đẹp không hề có tính công kích, nhưng không gây trở ngại đến việc làm người khác cảm thấy rung động.

Nhưng mà bây giờ, Phó Giai Ý có thể rõ ràng cảm nhận được, trong ánh mắt cô bây giờ tràn ngập tính công kích, và sự không yêu thích đối với cô ta.

Ánh mắt Phó Giai Ý lạnh đi, lúc cô ta vừa tới cũng chỉ cảm thấy Thẩm Thư Điềm là một người rất trong sáng, không phải là người hay cáu kỉnh. Nhưng bắt đầu từ sự việc buổi trưa, thì cô ta không còn nghĩ như thế nữa, cũng là người có ‘răng nanh’ đó, còn không để bụng khi bị cô ta phát hiện ra. 

Phó Giai Ý híp mắt, lúc bê canh cá lên cô chỉ bưng bốn bát đặt ở trên bàn, lúc ăn tâm tâm trạng cũng có vẻ là rất tốt.

Lúc đó Phó Giai Ý bị xấu hổ, cô cũng không để bụng lắm.

Thẩm Thư Điềm đau lòng Tả Tư Nam, Phó Giai Ý rõ ràng có thể nhận thấy  là quan hệ bố con của bọn họ không tốt, cô ta nói những lời đó, căn bản là muốn gia tăng khúc mắc giữa hai người, làm cho cô không nhịn được mà nghĩ đến, thật ra Phó Giai Ý không chỉ một lần nói những lời này.

Nhưng lần khác chẳng qua là bọn họ không biết.

Vừa nghĩ đến đây, sự tức giận trong lòng cô lại bùng lên không kìm lại được.



Dựa vào cái gì chỉ bởi vì lợi ích của bản thân mà có thể trắng trợn làm tổn thương một người khác như thế, lại còn có thể kích động một người cha đi tổn thương con của mình. 

Nếu như, nếu như Tả Kỳ thật sự cưới Phó Giai Ý, thì về sau liệu có phải là Tả Tư Nam sẽ phải chịu càng nhiều sự ấm ức hơn không?

Nội tâm Thâm Thư Điềm hơi trầm xuống, nhưng trên mặt lại không có thay đổi gì, cô giơ ngón tay nhỏ lên, lại chỉ chỉ vào những xoong nồi ở trong bếp, ngọt ngào nói: “Dì Phó, nhưng cái nồi đó cũng làm phiền dì rửa một chút nha.”

Nói xong không đợi cô ta đáp lời đã quay người đi về phía phòng khách.

Phó Giai Ý nắm chặt tay, Tả Kỳ vẫn đang ngồi trên mặt đất, nghĩ xem làm thế nào để quét mấy mảnh vỡ ở dưới gầm ra, bà nội Từ là một người vô cùng chăm chỉ, nếu như phát hiện ra hắn lười biếng, đoán chừng sẽ tìm được lí do để mắng cho hắn một trận, tự nhiên là không phát hiện ra được sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người.

Phó Giai Ý quay người, nhìn về phía mấy cái nồi, giống như là nghĩ đến cái gì, đi về phía trước hai bước, đem nắp nồi mở ra.

Bên trong vẫn còn không ít canh cá.

Căn bản không phải là đã hết rồi như bà nội Từ nói.

Tả Kỳ cũng đã đứng dậy rồi, thấy động tác của Phó Giai Ý, liền nhìn qua đó, cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra rồi. 

Hắn cũng không nghĩ là bà nội Từ sẽ làm đến mức này, tả Kỳ lúng túng nói: “Giai Ý, trước mắt em chịu ủy khuất một chút, sau này anh sẽ không để em phải chịu ủy khuất nữa.”

rốt cược thì muốn nâng đỡ Phó Gia cũng không phải là dựa vào Tả Kỳ mà là dựa vào Tả Thị, hiện giòe mọi thứ do tả Cảnh Long làm chủ, nên Phó Giai Ý nhất định phải được bà nội Từ yêu thích.

Phó Giai Ý cúi thấp đầu, ngữ khí vô cùng buồn bã: “Không sao, chỉ là em không được thì thích thôi.” 

“Chỉ là do bây giờ mẹ anh chưa phát hiện ra điểm tốt của em thôi.” Tả Kỳ có chút chột dạ mà giải thích, thật ra chính hắn cũng biết rằng, bà nội Từ trước nay yêu ghét rõ ràng, vừa bắt đầu đã cảm thấy không tốt, thì sau này rất khó mà thay đổi cái nhìn.

Nhưng bản thân Phó Giai Ý rất được người khác yêu thích, cho nên hắn vẫn rất tự tin.

Tả Kỳ lo sợ Phó Giai Ý sẽ tiếp tục nói về đề tài này, liền xắn ông tay áo lên, chuyển sang chủ đề khác, “Anh giúp em rửa bát, em liền đứng sang bên cạnh đi.”

Hắn đương nhiên là không thể nào chưa từng rửa bát, không có đạo lý nào để cho cha mẹ hầu hạ mình, cho nên dù sao cũng sẽ giỏi hơn Phó Giai Ý.

Phó Giai Ý căn bản là không muốn động vào mấy cái bát đầy dầu như thế này, cô ta tận lực không làm cho Tả Kỳ thấy được cô ta có bao nhiêu bức thiết muốn cởi cái găng tay này ra.

Sau đó nhìn về phía ngoài nhà bếp, dịch lại đến gần hắn ts, hướng về phía tai hắn thổi mấy hơi, thanh âm kiều mị vang lên: “Bây giờ anh giúp em, thì buổi tối em sẽ…” 

Hai mắt Tả Kỳ liền phát sáng, càng nghĩ càng kích động, bình thường Phó Giai Ý rất là đoan trang, nhưng một khi trêu trọc hắn thì cả người đều sẽ thay đổi rồi, đồi với hắn vô cùng có lực hấp dẫn luôn.

Tả Kỳ cúi đầu, hôn lên mặt cô ta một cái.

Thẩm Thư Điềm quay sopha, bà nội Từ đã mở ra giao diện trò chơi rồi, chơi game về tình yêu thiếu nữ vô cùng vui vẻ.

Hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ tức giận lúc nãy. 

Bà nội Từ nhìn qua, bổng nhiên mở miệng, “Tiểu Điềm, bà có thể nghe đến lời cháu vừa nói đó.”

Thẩm Thư Điềm nghe xong, mặt có hơi nóng lên rồi, ngón tay không tự giác mà đan vào với nhau, cô cũng biết bộ dạng khi nãy của bản thân rất giống với người xấu.

Cô thích bà nội Từ, cho nên không muốn lưu lại ấn tượng xấu trong lòng bà, hơn nữa còn thật sự mang tâm thái trả thù.

Nhưng cô lại không biết nên biện giải như thế nào. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thẩm Thư Điềm mở miệng, “Cháu” 

“Cháu làm tốt lắm. “Bà nội Từ giơ ngón tay cái lên, khoa trương nói: “Sao vừa nãy bà không nghĩ ra ta, bà đều đem canh cá quên mất rồi.”

Thẩm Thư Điềm tròn mắt nhìn, tròng mắt màu hổ phách tràn đầy kinh ngạc, ngốc hề hề: “Bà nội.”

Bà nội Từ đặt điện thoại xuống, hiếm khi thở ra một hơi, do dự mà nhìn Thẩm Thư Điềm.

Có một số lời muốn nói nhưng lại do dự không biết có nên nói không.

Cuối cùng cũng chỉ không biết làm thế nào nói: “Bà sống mấy chục năm rồi, sao có thể không nhìn sự tham lam được che giấu ở sâu trong đôi mắt ấy chứ. Lão gia tử đã nói cho bà biết về tình huống gia đình cô ta bây giờ, vốn dĩ là cưới cô ta vào cửa cũng không phải là không được, nhưng bà nhìn ra được cô ta không thích Tiểu Nam, cô ta có thể không thích, hoặc là vô cảm, nhưng nhìn thái độ của cô ta, bà sợ là Tiểu Nam của bà sẽ phải chịu ủy khuất. 

Thẩm Thư Điềm không nghĩ là bà nội Từ sẽ nói ra những lời như thế, cô mím mím môi hồng rõ ràng biết là không thích hợp, “Nếu như bác Tả nhất định muốn cưới thì làm sao bây giờ.”

“Nó dám.” bà nội Từ nghiêm giọng, lại cảm thấy bảo thân nói hơi to, dọa đến Thẩm Thư Điềm.

Bà lắc lắc cánh tay của Thẩm Thư Điềm, đem theo vỗ về, thả lòng ngữ khứ, “Cháu không cần lo lắng, việc này tự nhiên sẽ có Tả gia gia cháu đến giải quyết.”

Bà nội Từ lại nở nụ cười, tiện tay cầm điện thoại lên, lắc lắc tay, “Chơi cả một ngày chắc cháu cũng mệt rồi.”

Thẩm Thư Điềm là thật lòng muốn bồi bà, cười càng thêm sáng lạn, nhích đến gần bà hơn, mềm như bông đáp: “Không mệt ạ, cháu bồi bà nội chơi.”

“Bà nội chơi đến vui vẻ, một lát nữa sẽ không để ý đến cháu đâu đấy, cháu đừng có mà làm phiền bà chơi game.” Bà nội từ đẩy đẩy khuỷu tay cô, cố ý bày ra biểu tình ghét bỏ: “Đi đi, đi đi, bà muốn chơi một mình.”

Thẩm Thư Điềm cũng không miễn cưỡng, liền chạy đi, giống như một chú thỏ con mà nhảy lên lầu.

Bởi vì muốn làm cho Phó Giai Ý thêm ngột ngạt, mặc dù là ít, nhưng mà cô vẫn có chút vui vẻ.

“Tiểu Điềm.”

Bà nội Từ đột nhiên gọi cô lại, Thẩm Thư Điềm quay đầy lại, chớp chớp mắt, “Sao vậy bà nội.” 

Bà nội Từ cảm kích mà nhìn cô, “Bà nội cũng rất cảm ơn cháu, cháu đến đây, có thể chơi cùng với Tiểu Nam. Bà cũng có thể cảm nhận được, nó trở nên có nhân khí hơn trước kia nhiều rồi, bà nghĩ đó đều là côg lao của cháu.”

Bà nội Từ lại nói “Tiểu Nam trước mặt cháu đã thể hiện ra một mặt vô hại nhất của nó, bà có thể cảm nhận được. Nếu như có một ngày cháu phát hiện ra những mặt khác của nó, thì mong là cháu có thể vẫn luôn đối tốt với nó.”

Thẩm Thư Điềm ngốc nghếch đứng ở đó, chỉ là bà nội từ có lẽ cảm thấy có chút ngại ngùng, cúi cúi đầu, lại lần nữa tập trung vào trò chơi.

Đợi Thẩm Thư Điềm phản ứng lại, đi về phía phòng ngủ, bước chân có chút nặng nề.

Hôm nay vui đùa cả một ngày, Thẩm Thư Điềm vừa về đến phòng liền đi tắm luôn. 

Sau đó tùy tiện lau lau tóc, liền bắt đầu làm bài tập toán.

Lớp 12 chỉ được nghỉ có 3 ngày, nhưng mà bài tập thì lại vô cũng nhiều.

Nhưng môn khác của cô vẫn luôn rất ổn định, toán học là môn mà cô học yếu nhất, nên cô chỉ có thể dùng thời gian rảnh để tự bổ túc. Chỉ cần là nhắc đến toán học, Z đại chắc chắn là gấp đến không chịu được. 

Chỉ khi làm những đề khó thì mới có thể để bản thân bình tĩnh lại, luôn cảm thấy bản không không tự giác được mà đem sự chú ý đặt lên người Tả Tư Nam, rốt cuộc thì những lời bà nội Từ ngập ngừng không nói là cái gì đây.

Thẩm Thư Điềm vỗ vỗ mặt, làm cho mình tập trung vào bài tập, mất một lúc khá lâu, cuối cũng cũng bình tĩnh lại, chăm chỉ làm đề thi.

Cánh cửa chỉ khép hờ, nên cô tự nhiên không biết được có người đang đứng dựa vào cửa nhìn cô rất lâu, trong áng mắt đong đầy tình cảm, sau đó liền không gây ra tiếng động mà rời đi.

Vẫn chưa làm xong một từ đề, thì cảm giác mệt mỏi đã ùa đến, Thẩm Thư Điềm cũng không có sức lực đi kiểm tra lại, mặt tựa vào cánh tay, một tay còn lại thì đang viết đề, cũng không biết là viết có đúng không.

Lúc Tả Tư Nam quay lại lần nữa, dưới ánh đèn, cô gái đang nằm bò ở trên bàn, trong tay vẫn còn cầm bút, hai mắt đã nhắm lại, rõ ràng là đã ngủ rồi.

Tả Tư Nam đi vào, lấy đi bút ở trong bàn tay cô, cúi người muốn đem cô gái ôm lên, mặt liền tiếp xúc với mái tóc lạnh băng của cô.

Một mùi hương nhẹ bay đến, đây rõ ràng là tóc vẫn chưa không mà, còn đang ướt nước dính trên người cô gái.



Tả Tư Nam nhíu mày, thế này là không sợ bị bệnh đúng không? Hắn tăng nhanh tốc độ đi lấy một cái máy sấy đến.

Ở bên cạnh bàn sách có một cái ổ cắm, nhưng mà dây điện của máy sấy lại không đủ dài, hắn chỉ có thể bế cô lên, đem cơ thể mềm mại ấy ôm vào trong lòng.

Thẩm Thư Điềm dựa vào lòng hắn, tiếng của máy sấy cuối cùng cũng làm ồn được đến cô, cơ mơ màng hé mắt ra, con ngươi màu hổ phách vẫn tràn đầu mơ hồ, khóe mắt đỏ hồng, rõ ràng là vừa mới đang ngủ say.

Thanh âm của Tả Tư Nam dịu dàng đến độ có chút không thể tin được, “Ngoan, tóc của chị vẫn chưa khô đâu.”

Thẩm Thư Điềm thật ra có chút mơ hồ, nhưng trong tiềm thức của cô vẫn luôn thoát ra khỏi vòng tay của hắn, ngồi cạnh một bên ghế. 



Tả Tư Nam nhè nhẹ  vỗ đầu cô, “Chị đừng động, tóc của chị muốn cháy luôn rồi nè.”

Thẩm Thư Điềm liền không động đậy nữa, mơ mơ hồ hồ mà nhắm mắt lại, Tóc mãi vẫn chưa khô, tóc ướt ở trên đầu làm cho đầu óc có chút khó chịu, thậm trí cô còn có chsut chóng mặt.

Cô khó chịu.

Cô gái rất nghe lời, dễ thương không chịu được, ngoan ngoãn nhắm mắt dựa vào trong lòng hắn.

Chầm chậm mà thích ứng với thanh âm của máy sấy tóc, cô cũng không thấy ồn, để tùy cho tả Tư Nam nghịch tóc của cô, nhắm mắt thì cảm giác buồn ngủ lại quay về. 

Ngón tay thon dài của Tả Tư Nam xuyên qua mái tóc xuôi mượt của cô gái, ánh mắt chăm chú, có chút ôn nhu không thể giấu được.

Chỉ là tốt một xíu, đôi mắt cô đột nhiên tĩnh lại, giọng nói cũng mang theo mềm mại, “Bà ta bắt cậu, mà tôi vẫn quay lại, có phải cậu nên khen tôi không nha.”   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi