KHOA HỌC VÀ TU LUYỆN



5 giờ chiều, Hoàng Phong từ Võ quán rời đi, hắn lại thong thả đi bộ đến công viên gần nhà.
Vẫn chiếc ghế đá lần trước, những cơn gió cuối thu đầu đông mang chút mát mẻ báo hiệu giao mùa đang đến.

Chút nắng chiều vẫn vương vấn nơi ngọn cây, hai chú chim nhỏ ríu rít trên tán lá như bàn tán chút câu chuyện trong ngày.

Xa xa cô bé mà lần đầu tiên hắn gặp lại xuất hiện nơi đó.

Vẫn bộ quyền pháp lần trước, Hoàng Phong có thể nhận ra nét tương đồng trong trí nhớ của hắn, lần này vì vừa mới học một bộ quyền pháp nên hắn cũng có chút hứng thú, bắt đầu chăm chú nhìn lên cô bé đó luyện tập.
Chỉ mới nhìn được một lúc, có lẽ là do ánh mắt khá chăm chú lên hắn đã bị cô bé phát hiện, lúc đầu có vẻ như vẫn bình thường nhưng sau khi đánh hết một vòng chiêu thức cô bé liền ngừng lại rồi đi về phía Hoàng Phong.
- Này.

Sao cứ nhìn tôi chằm chằm thế?
Lần này Hoàng Phong không cãi được, hắn có chút ngượng ngùng đưa tay gãi gãi mũi.

Thế nhưng chính động tác quen thuộc này của hắn làm cô bé nhận ra hắn cũng là người lần trước mình bắt gặp.
- Há.

Lại là anh.


Lần này không chối được rồi nhé.
- Thấy cô luyện quyền có chút hiếu kỳ nên...
- Thế sao lần trước anh còn chối là không nhìn.
- Lần trước thật sự là tôi thất thần chứ không hề nhìn cô.
Cô bé không hề tin lời Hoàng Phong mà chỉ hừ nhẹ tỏ vẻ không tin.
Hoàng Phong cũng không biết làm sao để hóa giải bầu không khí lúng túng này, hắn bỗng suy nghĩ đến những kiến thức quyền pháp mà mình học được, tuy thực hành thì chả ra sao nhưng dạy người khác qua lý thuyết thì có vẻ cũng rất ổn.
- Tớ giúp cậu luyện quyền để đền bù nhé.
- Hứ.

Ai mà thèm, muốn xem người ta luyện võ thì cứ nói thẳng lại còn nói dối quanh co, có ai cấm đâu.
Nói xong cô bé không để Hoàng Phong trả lời thêm mà quay lại chỗ cũ tiếp tục luyện tập.

Hoàng Phong cũng đứng dậy đi theo rồi ngồi xuống chiếc ghế đá ngay cạnh nơi cô đang tu luyện.
Hắn vừa đặt mông xuống lập tức nghe thấy một giọng chê bai xen chút đắc ý từ phía cô bé vọng lại.
- Lần này không che giấu nữa sao, trực tiếp lại đây xem rồi.
Hoàng Phong cũng không trả lời chỉ mỉm cười.

Cô bé không đợi được câu đáp như muốn cũng nhanh bỏ qua rồi tiếp tục chăm chú vào luyện tập.
Quan sát được một lúc thì Hoàng Phong mở miệng nói.
- Trọng tâm lúc ra chiêu cần phải duy trì thẳng đứng như khi di chuyển.

Duy trì trọng tâm là yếu tố cơ bản đầu tiên trong tất cả các môn võ kỹ.

Chỉ có duy trì được trọng tâm thẳng đứng khi di chuyển hay ra chiêu thì mới không bị phân tán một phần lực đạo để lấy lại trọng tâm.
Không mất trọng tâm khi tung đòn cũng giúp sự biến hóa của chiêu thức trở lên ổn định, gia tăng phản ứng lực và giúp hóa giải lực đạo phản lại từ mọi hướng một cách đơn giản hơn.
Trọng tâm của cậu khi di chuyển đã rất ổn định nhưng khi ra quyền lại vì dồn sức cho nắm đấm quá nhiều mà thường hướng về phía trước.

Như thế nếu bị lợi dụng tá lực đả lực sẽ rất dễ dàng mất đi trọng tâm hoặc quyền ra không trúng đích sẽ chậm trễ thu hồi, lạc hậu hơn đối thủ, chiêu thức cũng không thể biến hóa, thu phát tùy tâm.
Cậu có thể bỏ bớt chăm chú từ vận lực toàn thân sang trọng tâm biến hóa chú ý.

Một khi quen rồi sẽ tạo thành bản năng cân bằng tự nhiên của cơ thể, rất có lợi cho việc luyện tập, không chỉ cho môn quyền pháp này mà là cho tất cả các môn võ kỹ khác.

Cô bé vừa luyện vừa có chút nghiến răng, hai má hiện rõ núm đồng tiền, muốn thốt lên vài câu phản bác nhưng ngẫm nghĩ một hồi cũng không biết bắt đầu từ đâu bởi Hoàng Phong nói có lý có cứ, chính cô cũng không thấy sai chỗ nào.
- Hứ.

Tôi biết rõ, ai mượn anh lo.
Năm nay Hoàng Phong mới 15 tuổi sắp sang 16 nhưng khí chất thành thục nơi hắn khiến cô bé không tự chủ cho rằng hắn lớn hơn tuổi cô, mặc dù cả hai chưa hề làm quen hay giới thiệu tên tuổi.
Dỗi thì dỗi, cô bé vẫn tập trung lại tinh thần làm như lời Hoàng Phong bảo.
Hoàng Phong chỉ nhìn thêm một lúc cũng phải công nhận cô bé rất có thiên phú luyện võ, chỉ sau một quãng thời gian tự mình chỉnh sửa cô bé đã tự điều chỉnh được trọng tâm và giữ vững khi ra quyền.

Thấy vậy Hoàng Phong lại tiếp tục nói.
- Quyền pháp là phải ổn từ hạ bàn, vận lực từ chân.

Lực chuyển từ chân qua thân phải đồng bộ với lực sinh ra từ thân thể sau đó chuyển qua cánh tay.

Lực trên tay cũng phải đồng bộ với lực sinh ra toàn thân tạo thành hiệu quả điệp gia cho sức bộc phát cao nhất.
Chân nguyên vận chuyển cũng phải phối hợp lực đạo trên thân thể, chân nguyên bảo vệ bản thân phải phân phối trước khi tung đòn để lượng chân nguyên bộc phát vận chuyển theo lực đạo được tối đại hóa.
Quyền lực và chân nguyên phải bùng phát cùng lúc tạo thành điệp gia lực phá hoại.

Dù chỉ chênh lệch chút ít thì cũng tạo thành lực bộc phát hạ xuống một nửa thậm chí càng nhiều.
Lần này cô bé không bảo sao mà chỉ im lặng làm theo, tự điều chỉnh cơ thể.
- Cậu có thể tập vận lực trước, sau khi quen thuộc rồi mới tập phối hợp chân nguyên và lực đạo.
- Chân bước, tay nâng phải phù hợp với cơ thể, góc độ tùy theo từng người mà điều chỉnh, quyền pháp là chết người là sống, đừng cố bắt chiếc hoàn toàn người khác.
- Chân nguyên không được tụ tập về tay trước khi ra đòn, rất dễ bị đối thủ đoán trước được chiêu thức, lực bộc phát lại không được tối đa, hơn nữa càng khó khống chế thời điểm bộc phát và thời gian bộc phát.

Khi lực đạo chuyển qua thân thì vận chân nguyên từ đan điền chảy theo kinh mạch đến nắm đấm, chân nguyên nên đi trước lực đạo một chút xíu thời gian, dừng lại và tụ tập tại đầu nắm tay một khoảng nháy mắt trước khi chạm tới mục tiêu sau đó toàn lực đánh ra.

Lúc đó chân nguyên sẽ theo quán tính mà ồ ạt chuyển vận tạo lên lực bộc phát, tốc độ bộc phát nhanh chóng gấp nhiều lần việc tụ tập sẵn chân nguyên.
Cô bé sau nhiều lần thử làm theo nhưng không thành công lập tức quay sang chống nạnh.
- Hừ.

Cậu giỏi thì làm đi.
Hoàng Phong cũng không trả lời mà đấm ra một quyền vào chiếc lá bàng vừa rụng trên cây đang bay xuống ngang qua.
Cả chiếc lá lập tức vỡ vụn thành mảnh nhỏ rồi bắn ra xa.
Cô bé hơi có chút hé miệng, mắt nai tròn xoe sau đó lại hậm hực quay lại tiếp tục luyện tập theo lời Hoàng Phong bảo.

Cô biết mình tuyệt đối không làm được như vừa rồi, kể cả có toàn lực thì cùng lắm là đánh rách chiếc lá chứ không thể đánh vụn ra như thế.
Hoàng Phong thì trong lòng vô cùng may mắn, cả ngày nay hắn cũng đang luyện tập kỹ xảo này, trước kia kiểm tra lúc mới Trúc cơ thì hắn đã luyện tập được chân nguyên cùng lực đạo thân thể cùng lúc bộc phát, bây giờ qua thêm một ngày luyện tập thì càng thành thạo và thuần thục nên mới có thể đơn giản đấm ra một đòn như vừa rồi.

Hắn cũng không dám đứng hẳn dậy bởi vì dễ dàng lòi đuôi việc hạ bàn chưa hề ổn định như hắn nói, dù sao mới chỉ luyện tập được một ngày, kể cả có lợi dụng Hệ Thống chỉnh sửa và dạy bảo đi chăng nữa thì hắn vẫn còn là một tay mơ.
Cô bé vô cùng chăm chú vào luyện tập, đến khi trời tối hẳn mới ngừng lại thì đã không thấy Hoàng Phong đâu.
Hoàng Phong thì đã nhân cơ hội bỏ về trước, hắn cũng không muốn ở lại đợi người ta luyện tập xong lúc đó lại lúng túng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi