KHOÁI XUYÊN CHI VAI ÁC BỆNH KIỀU, CƯỜNG THẾ SỦNG!



Thống ca, nếu Lưu An xảy ra tai nạn, chúng ta hãy gọi xe cấp cứu cho anh ngay luôn.” Lâm Thanh có điểm không đành lòng.

Mặc dù ở trong nguyên tác, Lưu An sẽ đối phó với Cố Ngôn, nhưng hiện tại hẳn là không.

Vì vô tình gặp phải anh, một người đang sống sờ sờ bị mất mạng như thế, cậu thật sự không muốn nghĩ đến.

Đáng tiếc là không có cách nào, cậu không thể ngăn cản Tư Minh, trước kia không thể ngăn cản hắn, về sau sợ là sẽ lại không có cơ hội nào.

[Được rồi.

]
Sau đó, Lâm Thanh liền ngừng nói, cũng không có ngủ, cậu nằm đợi đến sắc trời sáng lên.

[ Tiểu Thanh Thanh, trời sắp sáng rồi.

Lưu An cũng không có chuyện gì, cậu không cần nghĩ ngợi nhiều.

] Hệ thống 333 nói.

" Ngươi chắc chắn?"

[Ta chắc chắn.

]
Nghe vậy, Lâm Thanh trầm mặc.

[ Tiểu Thanh Thanh, cậu cũng Tư Mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn cũng không đơn giản như cậu nghĩ.

Người như Tư Minh tuyệt đối sẽ không để bụng nhiều.

]
“Sao mà biết rõ được.” Lâm Thanh kéo môi đáp.

Tất nhiên, không thể tự mình thề thốt, nhưng...!
Nghĩ đến chuyện xảy ra trước kia, Lâm Thanh trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Thời điểm đó, Tư Minh không biết vì sao lại mất trí nhớ, khi gặp lại liền bắt gặp ánh mắt thuần khiết mà cô tịch của hắn, cậu cứ ngỡ rằng mình đã gặp thiên thần giáng thế, cho nên mới bịa chuyện rồi hạ quyết tâm để mang hắn giữ bên cạnh mình.

Trong những ngày tận thế, mọi người đều đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, dù có dị năng nhưng sinh hoạt hằng vẫn rất gian nan, mặc không đủ ấm ăn ko đủ no.

Nhưng cậu thà để mình nhịn cũng không để hắn phải chịu đói, tình nguyện chịu lạnh để sưởi ấm cho hắn, đặc biệt là vì cứu Tư Minh mà bị trọng thương nặng.

Sau đó thì sao?
Sau đó Tư Minh đã đối đáp với cậu như thế nào?
Thời điểm Tư Minh hồi phục trí nhớ, hắn liền chiếm đoạt cậu, cầm tù cậu, ngăn cản cậu tiếp xúc với bất kỳ ai, hơn hết là hạn chế quyền tự do của mình.

Cho dù Tư Minh làm những việc này với danh nghĩa "Cưng chiều", nhưng mà...cậu đâu phải là thánh nhân, trong lòng làm sao có thể không oán, không hận?
Chỉ là, suy cho cùng, là cậu sợ hắn.

Tựa hồ cảm thấy lạnh lẽo, Lâm Thanh ôm lấy hai tay, nhìn ra ngoài cửa sổ với một đôi mắt mang theo mờ mịt vô lực.

Tư Minh, anh thực sự chưa đến thế giới này ư?
Trải nghiệm trước đây của cậu thực sự là một giấc mơ không?
Hay nó là thứ mà hắn đang chơi?
...!
Thời gian chuyển sang giờ trước trong đêm khuya, biệt thự Lưu gia.


Bởi vì người đứng đầu Lưu gia gặp tai nạn, số lượng vệ sĩ canh gác cho biệt thự họ Lưu lúc này đã tăng gần gấp đôi.

Ngoài ra, camera được lắp đặt ở mọi ngóc ngách.

Lúc này ở biệt thự đừng nói đến người, ngay cả một con ruồi cũng không bay vô được.

Nhưng cố tình vào lúc này có một người đang thong dong đi dạo trên bãi cỏ của sân biệt thự.

Người nọ là một gã đàn ông.

Gã đàn ông mặc áo sơ mi, quần đen và áo khoác trắng.

Dáng người cao gầy, thon dài, vóc người cân xứng, gương mặt như được chế tác tinh xảo, thế gian khó có thể nhìn thấy, khóe môi nhếch lên một đường cong nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt đen láy lại đạm mạc vô cùng, gần như vô tình.

Điều khiến cho mọi người cảm thấy quỷ dị chính là, rõ ràng gã đàn ông đó bước đi chậm rãi, nhưng mọi vệ sĩ mà hắn đụng phải, ngay cả con chó săn nổi tiếng với khứu giác của mình, cũng hoàn toàn không nhận thắy sự xuất hiện của hắn.

Nếu Lâm Thanh ở đây, cậu nhất định sẽ nhận ra gã đàn ông đó là Tư Minh, là người vừa mới cùng cậu hoan ái!
“Ở nơi đó à?” Tư Minh tự lẩm bẩm một mình, nhìn lên một căn phòng trong nhà, lập tức cả thân thể liền tan ra trong gió.

Lần xuất hiện tiếp theo, Tư Minh đã bước vào căn phòng nãy vừa để mắt tới.

Lúc này, Lưu An vừa được bác sĩ xử lý vết thương đang nằm ngủ say trên giường, nên anh không ngờ rằng trong phòng còn có sự xuất hiện của kẻ lạ.

Tư Minh nhìn Lưu An, vươn đôi tay thon dài hoàn mỹ ra.

Sinh mệnh thật là mông manh, chỉ cần hắn chạm nhẹ là người trước mặt sẽ chết.


Đối với hắn mà nói, giết một người không khác gì bóp chết một con kiến.

Nhưng...!A Thanh lại không thích.

Lúc trước khi làm chuyện này, A Thanh rất tức giận, mặc dù không hắn hiểu tại sao cậu lại tức giận như vậy, song vẫn vì lợi ích của A Thanh mà hắn sẵn sàng thỏa hiệp và cho người khác một cơ hội sống.

A Thanh là tia sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của hắn!
Nghĩ đến Lâm Thanh, Tư Minh khóe môi nhếch lên một vòng cung nhẹ nhàng, giây sau thu tay về.

“Có một số là người mà ngươi không thể đụng vào.

Lần này ta sẽ buông tha ngươi, mà lần sau thì không chắc là vậy.” Tư Minh nói xong lời này, cả người liền tan mất, như chưa từng xuất hiện.

Lưu An đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt sắc bén quét qua.

Là mơ?
Hay là thật sự có ai đã tới?
Nghĩ đến lời cảnh cáo vừa rồi, sắc mặt Lưu An u ám, tối đến đáng sợ, hắn cười khẩy chế nhạo, chó mèo cũng chẳng dám uy hiếp đến Lưu An tao!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi