KHOÁI XUYÊN CHI VẠN NHÂN MÊ

Nhà trọ này mặc dù nhìn qua tồi tàn, thế nhưng tiểu nhị làm việc cũng không tồi, nhanh chóng chuyển vào một thùng tắm mới, còn đổ thêm nước nóng cho hai người.

Tịch Đăng nhìn Cung Mịch Lăng một cái, ngược lại đối phương biết điều mà nói một câu: “Ngươi tắm trước đi.”

Tịch Đăng lập tức đi lấy y phục.

Tắm rửa xong, Tịch Đăng mặc áo đơn tay cầm khăn vải, vừa lau chùi tóc vừa đi ra ngoài.

Cung Mịch Lăng ngồi bên cạnh bàn, nhìn thấy động tác của Tịch Đăng, liền hỏi: “Ngươi muốn đi ra ngoài?”

Tịch Đăng ân một tiếng: “Ta kêu Vu Quy giúp ta hong khô tóc.” Là dùng nội lực hong khô.

Cung Mịch Lăng nói: “Lại đây, ta giúp ngươi.”

Tịch Đăng ngừng lại, ngẩng đầu kỳ quái nhìn: “Làm gì?”

Biểu tình Cung Mịch Lăng rất bình thường, “Lúc này đã không còn sớm, ngươi không nên quấy rầy giấc ngủ của Vu Quy.”

Tịch Đăng liền đi tới bên cạnh Cung Mịch Lăng, cúi người xuống: “Đừng hong khô quá, biết chưa.”

Cung Mịch Lăng phản thủ vi chưởng, phóng tới trên tóc Tịch Đăng: “Ngươi bình thường đều tìm Vu Quy?”

“Cũng không, những lúc còn sớm thì tự mình lau khô.”

Tịch Đăng không để ý nói, hoàn toàn không để ý tới bởi vì chỉ mặc một áo, tóc đã làm ướt cả xiêm y, da thịt mơ hồ xuyên thấu hiện ra. Tịch Đăng rất trắng, dưới ánh đèn chiếu xuống, làn da bên ngoài quần áo trắng còn hơn cả ngọc thạch.

Cung Mịch Lăng một bên giúp Tịch Đăng hong khô tóc một bên nhìn chằm chằm lưng Tịch Đăng, lúc sau tầm mắt còn dời xuống, đột nhiên, hắn câu môi nở nụ cười, liền thu hồi tầm mắt: “Vu Quy đối với ngươi không tệ.”

Tịch Đăng đột nhiên quay đầu, đôi mắt rất sáng, bên trong mang đầy đắc ý: “Ta biết bọn ngươi đều thích Vu Quy.”

Cung Mịch Lăng ngước mắt nhìn Tịch Đăng: “Ân?”

Tịch Đăng chậm rãi nở nụ cười, trong mắt lộ ra ý xấu: “Các ngươi sớm chết tâm đi, Vu Quy là của ta.”

Cung Mịch Lăng nói: “Cũng chưa chắc, không tới cuối cùng, ai biết hươu chết vào tay ai?”

Tịch Đăng hơi nhướng mày, “Ta ghét nhất loại người thích bám dính như các ngươi.”

Cung Mịch Lăng thu tay lại: “Tóc đã được rồi.”

Tịch Đăng lập tức xoay người, hừ một tiếng, trực tiếp đi tới bên giường: “Ta đã nói với ngươi, sớm chết tâm đi, không cho phép ngươi thích Vu Quy.”

Thanh âm Cung Mịch Lăng rất bình tĩnh, thế nhưng Tịch Đăng vẫn cảm giác được một tia khiêu khích: “Nếu như không?”

Tịch Đăng ngừng lại, quay đầu trừng Cung Mịch Lăng: “Ta nói, trong mấy người các ngươi, ta ghét nhất chính là ngươi, một bụng ý xấu. Chuyện gian phòng chắc chắn có mờ ám, ta thấy nhà trọ này cũng không có mấy khách nhân, như thế nào chỉ còn dư lại ba phòng? Ngươi có phải là muốn cùng Vu Quy ngủ một gian? Hoàn hảo, ta nhìn thấu ý đồ của ngươi.”

Cung Mịch Lăng không để ý tới Tịch Đăng, đứng lên, ra khỏi phòng chuẩn kêu tiểu nhị đổi nước.

Tịch Đăng thấy người đi rồi, đắc ý nằm thành hình chữ “Đại” (大) trên giường.

Chờ Cung Mịch Lăng tắm rửa xong, đứng ở bên giường, liền thấy Tịch Đăng sắc mặt ửng hồng đang ngủ say còn chiếm lấy gần hết cái giường.

Cung Mịch Lăng trực tiếp đẩy người vào bên trong một cái, nằm xuống, ngón tay khẽ nhúc nhích, ánh nến trong phòng lập tức tắt, cả phòng tối đen.

Nửa đêm, Cung Mịch Lăng đột nhiên cảm giác bên cạnh có đồ vật gì đó ôm lấy mình, người tập võ vốn nhạy bén, lập tức liền mở mắt ra, vốn là chuẩn bị trực tiếp đẩy ra, lại phát hiện có chỗ không đúng.

Thân thể ôm lấy mình rất nóng.

Cung Mịch Lăng lập tức để tay lên trán đối phương, ánh mắt khẽ biến.

Nóng hầm hập.

Người phát sốt cảm nhận được bàn tay mát lạnh của Cung Mịch Lăng, mặt không tự chỉ cọ cọ trong lòng bàn tay đối phương, như một con thú nhỏ.

Cung Mịch Lăng đẩy người ra một chút, liền lập tức xuống giường, sau đó ôm ngang Tịch Đăng lên, trực tiếp đi ra ngoài.

Tới cửa phòng Tả Viên Chi cùng Phượng Hòa, khẽ gọi Tả Viên Chi.

Một lúc sau, bên trong có người đứng dậy mở cửa.

Là Phượng Hòa.

Phượng Hòa hai mắt buồn ngủ mông lung, mặt mang chút tức giận: “Cung Mịch Lăng, ngươi tới đây làm gì?” Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Tịch Đăng trong lồng ngực Cung Mịch Lăng.

“Hắn bị sao vậy?”

Vào lúc này, Tả Viên Chi đi ra, so với Phượng Hòa chỉ tiện tay khoác áo bên ngoài, hắn xiêm y Tả Viên Chi chỉnh tề, nhìn không giống người vừa mới tỉnh dậy.

Tả Viên Chi chỉ nhìn Tịch Đăng một cái, liền né sang một bên: “Vào đi, để hắn nằm trên giường.”

Cung Mịch Lăng ôm Tịch Đăng tiến vào phòng: “Ta mới phát hiện hắn sốt cao.”

Tịch Đăng bị ôm hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Tả Viên Chi từ lấy hộp thuốc trong hành lý ra, lấy bao châm cứu, nói với hai người còn lại: “Cung Mịch Lăng ngươi mau cởi đồ hắn, Phượng Hòa, ngươi lấy nến tới đây.”

Trong phòng có hai băng ghế gộp lại, trên giường cũng chỉ có một cái chăn.

Cung Mịch Lăng đặt Tịch Đăng xuống giường xong liền thân thủ cởi đồ, Phượng Hòa lấy nến đưa cho Tả Viên Chi, nhìn phía bên giường: ” Vu Quy lúc này đang ngủ say, đừng đi quấy rầy.”

Tả Viên Chi đi tới bên giường, gương mặt tuấn tú không có quá nhiều biểu tình: “Đương nhiên.”

Tả Viên Chi lấy kim châm hơ trước nến một chút, sau vô cùng nhanh nhẹn đâm vào một huyệt vị trên người Tịch Đăng.

Cung Mịch Lăng đứng ở một bên, chầm chậm lên tiếng: “Hắn vì sao đột nhiên phát sốt?”

Tay Tả Viên Chi cực nhanh: “Thương thế của hắn chưa khỏi hẳn, bình thường tắm rửa đều có người hầu hạ, hôm nay phỏng chừng bị cảm lạnh.”

Phượng Hòa ngáp một cái: “Tiện nhân kia cũng yếu ớt quá đi.”

Tả Viên Chi ngược lại nói: “Hắn không phải người tập võ, thân thể vốn yếu ớt.”

Một lát sau, Cung Mịch Lăng đột nhiên nói: “Phượng Hòa, ngươi đem người đả thương, đêm nay ngươi tự mình chăm sóc đi.” Nói xong, liền quay người về phòng.

Phượng Hòa trừng mắt, còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe Tả Viên Chi nói: “Ta xuống kêu tiểu nhị nấu thuốc, ngươi ở đây trông, đừng để hắn làm rớt châm.”

Biểu tình Phượng Hòa lập tức xụ xuống, nhìn người trên giường bị đâm thành con nhím, không nhịn được nói: “Tiện nhân kia, làm ta tức chết rồi!”

Ngày thứ hai, Phượng Hòa một đôi mắt đào xinh đẹp đen thui một mảnh, ngáp một cái, gõ cửa phòng Triệu Vu Quy.

Đêm qua bệnh tình Tịch Đăng lúc tốt lúc kém, cho tới tận hừng đông mới chính thức hạ sốt, Tả Viên Chi lúc sau cũng đi ngủ, chỉ còn một mình Phượng Hòa ngồi trông.

“Vu Quy, ngươi dậy chưa?” Phượng Hòa kêu to, bọn họ hôm nay phải đi tới một thành khác.

“Dậy rồi.” Bên trong truyền đến âm thanh Triệu Vu Quy: “Ta đi gọi A Tịch.”

Âm thanh vừa ra, Triệu Vu Quy liền mở cửa. Phượng Hòa không khỏi nói: “Hắn đã ở trên xe ngựa.”

Triệu Vu Quy ngẩn ra, liền lập tức chạy xuống dưới lầu.

Nhìn thấy hành động của Triệu Vu Quy sắc mặt Phượng Hòa lập tức khó coi, đột nhiên, một quyển sách trên giường lọt vào tầm mắt.

Ồ? Đây không phải là quyển sách ngày hôm qua Vu Quy trộm giấu đi sao.

Phượng Hòa đi vào, cầm quyển sách lên, tên sách tựa hồ là tạp văn về giang hồ, suy nghĩ một chút, liền cất sách vào lồng ngực của mình.

Triệu Vu Quy vừa xuống lầu lại gặp phải hai người Cung Mịch Lăng cùng Tả Viên Chi, hai người bọn họ đang dùng bữa.

Triệu Vu Quy nhìn thấy bọn họ, bước chân ngừng lại: “A Tịch đã ăn xong rồi?”

Tả Viên Chi nói: “Hắn tối hôm qua sốt cao, hiện tại vừa mới hạ sốt, đang ngủ trên xe.”

Triệu Vu Quy nghe vậy lập tức chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên một vật bay tới, Triệu Vu Quy theo trực giác bắt lấy, là một túi bánh bao.

Âm thanh Cung Mịch Lăng truyền tới: “Ngươi ăn.”

Triệu Vu Quy nói cám ơn.

Tả Viên Chi nhìn bộ dáng Triệu Vu Quy gấp gấp gáp gáp, bộ dáng ôn văn nho nhã cũng có chút không duy trì được, thở dài, bưng chén rượu trên bàn uống một hớp: “Không biết tên Tịch Đăng này đổ mê dược gì, mà Triệu Vu Quy nửa phần cũng không nhìn những người bên ngoài.”

Cung Mịch Lăng uống cháo trong chén, cho đến khi hết, lau miệng sạch sẽ mới nói: “Ai cũng đều thích người yếu hơn mình, nam nhân không phải đều như vậy sao?”

Tả Viên Chi nghe vậy nhăn mày, nghi ngờ nhìn Cung Mịch Lăng, một lúc lâu sau mới nói: “Ý của ngươi là Tịch Đăng là ở phía dưới?”

Phượng Hòa vừa tới liền nghe được câu này, biểu tình trên mặt lập tức cổ quái.

Cung Mịch Lăng không chút sợ hãi đón nhận tầm mắt Tả Viên Chi: “Ta không có ý gì khác, muốn biết sao không tự mình nhìn xem?”

Một câu của Cung Mịch Lăng lập tức đem tâm tư của Tả Viên Chi cùng Phượng Hòa treo lên.

Bọn họ lúc trước đều coi Tịch Đăng là cùng loại, kết quả… biểu tình hai người lập tức trở nên quái lạ.

Bên kia, Triệu Vu Quy lên xe ngựa, liền thấy Tịch Đăng nằm trên giường, trên người che kín chăn.

Triệu Vu Quy đi qua, nhìn sắc mặt đối phương hồng hào mới trở nên nhẹ nhõm, khẽ gọi một tiếng: “A Tịch.”

Thanh âm rất nhẹ, vậy mà Tịch Đăng thật sự chậm rãi mở mắt ra. Thứ đẹp nhất của Tịch Đăng chính là đôi mắt, một đôi mắt đen như mực, lông mi dài như cái quạt, nốt ruồi khóe mắt khiến cho cả người thoạt nhìn yếu ớt hơn mấy phần.

Tịch Đăng vừa mở mắt ra liền muốn ngồi dậy, Triệu Vu Quy vội vã ngăn cản: “A Tịch, bệnh ngươi còn chưa khỏi, đừng ngồi dậy.”

Ánh mắt Tịch Đăng lóe lên vẻ khó chịu: “Vậy ngươi ngủ cùng ta, bọn họ lúc nãy bắt ta uống thuốc thật đắng.”

Triệu Vu Quy nghe theo, cẩn thận ôm lấy, còn cố gắng không đè lên người Tịch Đăng.

Tịch Đăng cũng không dễ phục vụ, liền đưa ra yêu cầu: “Vu Quy, trong miệng ta rất đắng, ngươi hôn hôn ta.”

Triệu Vu Quy nghe vậy, mặt lập tức đỏ bừng, nhớ tới quyển sách hôm qua, tâm chuyển một vòng, sau chỉ có thể miễn cưỡng nói: ” A Tịch, bệnh ngươi còn chưa khỏi, nghỉ ngơi trước đi.”

Tịch Đăng trừng mắt: “Ngươi sợ ta lây bệnh cho ngươi?”

“Không phải.” Triệu Vu Quy vội vã giải thích: “Chỉ là bệnh còn chưa khỏi, không thể vận động dữ dội.”

Trên gương mặt tuấn lãng bất phàm kia của Tịch Đăng đột nhiên xuất hiện một nụ cười xấu xa, nhìn qua như một thiếu niên nghịch ngợm nảy ra một trò đùa mới: “Vu Quy thật xấu, ta chỉ kêu ngươi hôn ta, ngươi lại liên tưởng tới việc đó. Được rồi, mau hôn ta, ta đang bị bệnh, không làm được việc ngươi nghĩ tới.”

Triệu Vu Quy nhìn thấy ý cười xấu xa trên mặt Tịch Đăng, càng thêm quẫn bách. Tịch Đăng giục mấy lần, Triệu Vu Quy mới cúi đầu hôn lên môi Tịch Đăng.

Đầu tiên là nhẹ nhàng cọ một phen, sau đó đưa ra đầu lưỡi tùy ý liếm, cuối cùng không kìm lòng được duỗi đầu lưỡi ra tiến vào trong miệng đối phương.

Tịch Đăng cũng thuận theo mở miệng, để cho đối phương công thành đoạt đất, chỉ là trên mặt vẫn luôn mang theo một vệt cười xấu xa.

Triệu Vu Quy hôn hôn, càng không muốn rời đi, tay cũng không kìm lòng được đưa vào trong chăn.

Phượng Hòa mới vừa vén rèm xe liền thấy một màn như vậy, vốn muốn hỏi Triệu Vu Quy có muốn uống nước hay không, lại không nghĩ gặp được một màn thế này.

Từ góc độ của Phượng Hòa, không nhìn thấy nét cười xấu xa trên mặt Tịch Đăng, chỉ thấy Triệu Vu Quy ý loạn tình mê nằm trên người Tịch Đăng.

Một màn như vậy còn lọt vào tầm mắt Tả Viên Chi cùng Cung Mịch Lăng.

Gương mặt Tả Viên Chi càng trở nên cổ quái.

Cung Mịch Lăng lè lưỡi liếm môi mình, ánh mắt ý tứ hàm xúc không rõ.

Làm thế nào đánh đuổi những pháo hôi công khác, thành công trở thành nhân vật chính công.

Bước thứ ba là tú ân ái, đâm chọt mắt chó của họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi