KHOÁI XUYÊN CHI VẠN NHÂN MÊ

Ngô Thanh đi chưa được bao lâu, liền có một người vọt ra.

Bạch Nhạc bên tay còn xách một đầu người quỳ xuống, nói với Ngô Thanh: “Hoàng thượng, may mắn không làm nhục mệnh lệnh, Chu lão nhi đã bị hạ quan chém giết.” Đầu người trong tay hắn rõ ràng là Chu tướng quân, Chu tướng quân đôi mắt còn trợn trừng, đôi môi tím sẫm, một bộ chết không nhắm mắt.

Ngô Thanh cười to, câu nói tiếp theo, âm thanh lại càng giống như của Tịch Đăng, “Thuật dịch dung của Mạnh thống lĩnh thật không sai, lần này trẫm nhất định phải một lưới bắt hết bọn chúng, Bạch ái khanh, ngươi đem đầu người đưa tới cho lão gia hỏa kia.” Cậu tiến lên đỡ Bạch Nhạc dậy.

Bạch Nhạc thuận thế đứng lên, sợ đầu người làm bẩn y phục đối phương, còn đưa đầu người ra xa một chút, “Hoàng thượng, phía bên Mạnh thống lĩnh có thuận lợi không?”

Lúc này cần phải gọi là Tịch Đăng, Tịch Đăng cười nhẹ, “Đã bị Phan Mạch coi là trẫm mang đi, ven đường sẽ lưu lại ám hiệu, như vậy sẽ không bị lạc mất đám binh sĩ.” Tịch Đăng liếc nhìn Bạch Nhạc một cái, “Đúng rồi, Ngô Thanh ở đâu?”

“Đã bị nhốt lại.” Bạch Nhạc đáp.

“Gạt trẫm cùng Tịch Tổ Lâm cấu kết, thực sự là điếc không sợ súng.” Tịch Đăng hừ lạnh một tiếng, “Cũng giết đi.”

Tịch Đăng trở lại tẩm cung chuyện đầu tiên làm chính là rửa sạch dịch dung trên mặt, sau đó mới tắm rửa thay y phục.

Chuẩn bị tốt tất cả, cậu liền ngồi trên giường nhỏ, lẳng lặng chờ tin vui.

Mạnh Thu Ngư quả nhiên trở về rất nhanh, đi tới liền ôm lấy cậu, trên người có mùi máu tanh nhàn nhạt.

Tịch Đăng không thích mùi vị đó, liền đẩy người ra một chút, “Thúi chết, cách xa ta một chút. Đúng rồi, Tịch Tổ Lâm đâu?”

Mạnh Thu Ngư bị đẩy ra liền trực tiếp nằm ra sau, hai tay còn gác ra sau gáy, trong mắt mang theo tiếc nuối, âm thanh lười biếng, “Trốn thoát, bất quá Phan Mạch lần này thật sự ngỏm rồi. Đầu ta đã đưa cho Bạch Nhạc, để hắn đồng thời đưa tới lão già kia.”

Tịch Đăng nhíu mày, “Chạy?”

“Đúng, bên cạnh hắn có một tên ám vệ võ công đặc biệt cao cường.” Y nhìn Tịch Đăng một cái, đôi mắt lướt qua vòng eo nhỏ nhắn của đối phương, thân thủ ôm lấy, trực tiếp kéo người lại đây, “Bất quá yên tâm, Tịch Tổ Lâm bị ta vẩy truy hương lên, mùi hương kia ba tháng cũng sẽ không biến mất, ta đã sai các binh sĩ đuổi theo, một mình ngươi ở lại tẩm cung, bên người ngay cả một người cũng không có, ta liền quay về trước.” Y vươn mình đè Tịch Đăng lại.

Tịch Đăng ánh mắt có chút tức giận, “Xuống.”

Mạnh Thu Ngư không chỉ không nghe, còn trực tiếp hôn lên Tịch Đăng, cùng bình thường bất đồng, nụ hôn này ngược lại ôn nhu rất nhiều, Tịch Đăng sững người, liền phát hiện tay đối phương từ cổ áo duỗi xuống, động tác như đang vuốt ve hình xăm sau lưng.

Tịch Đăng lập tức đẩy Mạnh Thu Ngư ra, từ trên giường đứng dậy, “Ngươi đi tắm đi, ta mấy ngày gần đây không thoải mái.”

Mạnh Thu Ngư một tay đỡ đầu, giương mắt nhìn cậu, “Nơi nào không thoải mái? Sao không gọi thái y đến xem?”

“Không cần, qua một thời gian ngắn sẽ ổn thôi.” Tịch Đăng quay người đi vào bên trong, Mạnh Thu Ngư nằm trên giường nhỏ ngắm nhìn ao sen trên cửa sổ một cái, hoa sen dưới ánh trăng lạnh lẽo lộ ra phong thái của mình, còn có con đom đóm chớp chớp lập loè, làm cho âm thanh trong trẻo của con ếch nghe qua cũng không đáng ghét như vậy. Y khẽ cười, “Giấu diếm nỗi tương tư ngút ngàn, cũng chỉ vì đã yêu người tận xương.” Xướng lên một câu, âm thanh dần dần bay xa.

Mạnh Thu Ngư tắm rửa xong, cả người mang theo cảm giác mát mẻ lên giường, phát hiện Tịch Đăng đã nhắm mắt lại, không khỏi lấy tay chạm vào đôi mắt đối phương, vừa chạm vào một cái, đối phương liền chậm rãi mở mắt ra, trong mắt còn có nồng đậm buồn ngủ.

“Đánh thức em?” Mạnh Thu Ngư nằm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy người, y khoác tay lên bụng Tịch Đăng.

Tịch Đăng ân một tiếng, liền nhắm mắt lại, nhưng chợt phát hiện có cái gì dịu dàng mềm mại đặt trên mắt, tức giận ba phần, chỉ có điều âm thanh vì quá mức buồn ngủ, ngược lại nghe như đang làm nũng, “Mạnh Thu Ngư, đừng phá ta.”

“Ta ăn là chuyện của ta, em ngủ là chuyện của em.” Mạnh Thu Ngư ngược lại không biết xấu hổ nói, “Yên tâm, ta sẽ dịu dàng, dịu dàng đến mức em sẽ không biết ta đã vào bên trong.”

Tịch Đăng trực tiếp trả lời bằng một cú đá, không nghĩ tới còn thật sự đá được người ra ngoài, nghe thấy một tiếng “Đùng”, Tịch Đăng từ trên giường ngồi dậy, trong mắt mang theo vài phần kinh ngạc nhìn người bên dưới, “Ngươi sao vậy?”

Mạnh Thu Ngư cười cười, từ dưới đất bò dậy, “Dùng sức quá nhiều, giờ không còn chút khí lực.” Y liền bò lại lên giường, bất quá không hướng Tịch Đăng cầu hoan nữa.

———

Tịch Đăng một thân Kim long long bào, trong tay cầm một cây kéo, hôm nay có mấy phần tâm tình muốn cắt sửa bồn hoa. Bạch Nhạc đứng ở phía sau cậu, báo cáo sự tình, “Hoàng thượng, thủ hạ của Chu lão nhi đã toàn bộ xử trảm, bất quá cả nhà hắn nên làm thế nào?”

Tịch Đăng một kéo cắt xuống, một đóa đóa hoa tươi đẹp liền bị cắt đi, cậu cầm lấy nhìn một chút, liền tùy ý ném ra phía sau, Bạch Nhạc vội vàng tiếp được, “Nghe nói Chu tướng quân trung thành tuyệt đối với chủ cũ tuy nhiên phúc con cháu lại không nhiều, chỉ có một nhi tử, cũng là tuổi già có con, bây giờ mới năm tuổi.”

Bạch Nhạc nghe được lời này, lại không hiểu được ý Tịch Đăng, “Ý hoàng thượng là?”

“Trẻ con năm tuổi chẳng biết cái gì, ngươi đem hắn vào trong cung, trẫm tự mình nuôi nấng, không chừng sau này sẽ giống Chu tướng quân, đại chiến tan tác, đánh đâu thắng đó.” Tịch Đăng lại cắt xuống một đóa hoa, “Mà những nữ nhân mềm yếu bên trong, ngươi cứ tự liệu mà làm thôi, nếu chống đối, liền trực tiếp đày biên cương, còn nếu thức thời, liền để cho bọn họ ở Chu phủ bảo dưỡng tuổi thọ, thế nhưng cả đời không được ra ngoài, cũng không để ai gặp được bọn họ.”

Bạch Nhạc rũ mắt, “Vâng.”

Tịch Đăng thả cây kéo xuống, cậu phát hiện bồn hoa vốn vô cùng xinh đẹp đã bị mình cắt trọc lóc, cậu xoay người, lại đưa tới lồng ngực Bạch Nhạc một đóa hoa, “Còn không tìm được Tịch Tổ Lâm sao?”

Bạch Nhạc tiếp được hoa, trên mặt nhiều hơn một vệt hồng, “Hạ quan vô năng, vẫn còn chưa tìm được.”

“Không tìm được hắn, trẫm trước sau không an tâm.” Giữa chân mày Tịch Đăng nhiều hơn mấy phần ưu sầu, tiến lên một bước, đặt tay lên bả vai Bạch Nhạc, “Bạch ái khanh, nếu không phải ngươi nói cho trẫm biết Tịch Tổ Lâm có chút khác thường, trẫm còn không biết Tịch Tổ Lâm đã lập mưu muốn phản, mà Ngô Thanh cũng là ngươi phát hiện được thư lui tới của hắn với Phan Mạch, ái khanh, ngươi thực sự là cánh tay đắc lực của trẫm, là giang sơn trụ cột của trẫm.”

Kỳ thực nếu không phải nguyên thân quá đáng quá phận, vai chính thụ Bạch Nhạc cũng sẽ không phản bội, mà Tịch Đăng cũng cố ý để cho Tịch Tổ Lâm cùng Bạch Nhạc giảm bớt tiếp xúc, cho nên Bạch Nhạc tiếp tục làm trung thần của cậu, căn bản không nảy lên bất mãn gì.

Bạch Nhạc nghiêm túc nói, “Hoàng thượng yên tâm, hạ quan sẽ vì hoàng thượng mà cẩn thận bảo vệ giang sơn này, bất luận người nào cũng không thể lay động ngôi vị hoàng đế của hoàng thượng.”

Tịch Đăng câu môi nở nụ cười, dưới ánh triều dương, nét cười của cậu có mấy phần mờ mịt, “Được, chờ hoàng tử của trẫm sinh ra, ái khanh coi như nghĩa phụ của hắn, dạy hắn võ nghệ.”

Bạch Nhạc nghe vậy, ánh mắt khẽ biến, không biết nghĩ tới điều gì, một gương mặt tuấn tú lại lập tức ửng đỏ.

Tịch Đăng ngạc nhiên hỏi, “Ái khanh bị sao vậy?”

Trên mặt Bạch Nhạc có mấy phần ngượng ngùng, ho khan vài tiếng, “Hôm nay trời nóng.”

Tịch Đăng rất hào phóng, “Trẫm có một cái gối ngọc, tối ngủ gối lên đầu mát mẻ vô cùng, Bạch ái khanh chờ một chút cầm lấy mang về.”

Bạch Nhạc sau khi đi ra từ ngự thừ phòng, từ trong tay áo lấy ra hai đóa hoa, hắn cúi đầu ngửi một cái, ngửi được mùi thơm nức mũi, trong mắt mang theo mấy phần ý cười, đặt hoa lại vào trong ống tay áo, bước đi.

Mà trong rừng cây cách đó không xa, Mạnh Thu Ngư dựa vào trên cây, đem tình cảnh này thu hết vào đáy mắt, hừ một tiếng.

———

Bạch Nhạc hiệu suất làm việc rất cao, xế chiều hôm đó dẫn đứa con của Chu gia lại đây, ấu tử kia tên gọi là Chu Thận Hiên, bị Bạch Nhạc ôm lại, trên mặt còn mang theo thần sắc mê man.

“Thúc thúc, phụ thân ta đâu?”

Tịch Đăng nhìn Bạch Nhạc một cái, liền nói với Chu Thận Hiên: “Ngươi gọi là Chu Thận Hiên sao? Trẫm gọi ngươi Thận Hiên được không?”

Bạch Nhạc để Chu Thận Hiên xuống dưới, Chu Thận Hiên ngược lại không giống phụ thân hắn chút nào, môi hồng răng trắng, phấn phấn nộn nộn, hơn nữa có lẽ là vì lúc già mới có con, cho nên trong nhà đều cưng chìu cậu nhóc.

Cậu nhóc nghiêng đầu nhìn Tịch Đăng một chút, không đi tới, “Ngài là ai?”

“Trẫm là hoàng thượng.” Tịch Đăng cười cười.

Chu Thận Hiên khẽ giật lông mày, “Ta tới đây gặp phụ thân ta.”

“Phụ thân ngươi đã tử vì quốc.” Tịch Đăng đôi mắt cũng không chớp một chút, “Mà cha ngươi trước khi lâm chung đem ngươi giao cho trẫm, sau này ngươi sẽ ngụ ở trong cung.”

Chu Thận Hiên nghe vậy, ngay lập tức liền khóc, còn là gào khóc, Bạch Nhạc đứng ở phía sau Chu Thận Hiên, không nghĩ tới Tịch Đăng sẽ nói như vậy, nhìn thấy Chu Thận Hiên khóc liền có chút lúng túng.

Tịch Đăng lập tức đứng dậy, không chút ghét bỏ nước mắt trên mặt đứa nhỏ, một tay ôm lấy, dùng khăn lụa xoa nước mắt Chu Thận Hiên, “Không có chuyện gì, cha ngươi là anh hùng, ngươi không nên khóc, mà là phải cảm thấy tự hào mới đúng, hổ phụ không sinh khuyển tử, không phải sao?”

Chu Thận Hiên có lẽ thực sự là được Chu tướng quân di truyền, nghe vậy tuy rằng còn muốn khóc thút thít, thế nhưng nỗ lực ngăn nước mắt lại.

Ánh mắt Tịch Đăng mang theo mấy phần trìu mến, nếu sau này Chu Thận Hiên tương lai có thể thật sự trở thành người như Chu tướng quân, như vậy cái tên nhi tử tiện nghi của cậu cũng có thể ngồi vững ngôi vị hơn, bất quá điều kiện tiên quyết là cậu nhóc này cả đời cũng phải không biết được chân tướng.

Tịch Đăng liếc nhìn Bạch Nhạc, “Bạch ái khanh, ngươi tuổi cũng không còn trẻ, có phải là nên cân nhắc một chút hôn sự?”

Bạch Nhạc sững ngồi, liền trực tiếp quỳ trên mặt đất, “Hoàng thượng, hạ quan còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”

Tịch Đăng đưa tay ra sờ sờ gương mặt non nớt của Chu Thận Hiên, da thịt tiểu hài tử đúng là mềm mịn, “Lý đại nhân thiên kim, Hồ đại nhân thiên kim, còn có Tôn đại nhân, đều là tài nữ nổi danh kinh thành, Bạch ái khanh nếu được có thể suy nghĩ một chút.”

Chu Thận Hiên lúc này ngừng khóc, trừng một đôi mắt to đen nhánh nhìn Tịch Đăng, lại nhìn một chút Bạch Nhạc, đột nhiên nói: “Thúc thúc giống như không vui.”

Tịch Đăng nở nụ cười, “Cưới vợ sao lại không vui, chờ Thận Hiên sau khi lớn lên, cũng phải cưới vợ.”

Chu Thận Hiên duỗi ra hai tay ngắn ngủn ôm cổ Tịch Đăng, đem mặt chôn vào bả vai Tịch Đăng, “Ta vẫn còn rất muốn gặp cha, tuy rằng ta biết cha đã không còn nữa rồi.”

Tịch Đăng vỗ lưng Chu Thận Hiên, “Bạch ái khanh đi xuống đi.” Cậu ôm Chu Thận Hiên vào bên trong, “Trẫm đã vì Thận Hiên chuẩn bị rất nhiều đồ chơi cùng với điểm tâm, Thận Hiên cùng trẫm đi xem một chút nào.”

Bạch Nhạc quỳ trên đất hồi lâu mới đứng lên, hắn nhìn vào bên trong, đương nhiên cái gì cũng không thấy, liền sầu não uất ức mà lui xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi