KHOẢNG CÁCH 1000 BƯỚC CHÂN

Làm việc với Dan thực sự là một trải nghiệm mới mẻ đối với Bạch Anh. Trong tiềm thức của cô, Dan luôn là một người vui tính dễ chịu, nhưng mà khi làm việc cùng anh ta rồi cô mới biết, ngoài phòng thu và trong phòng thu Dan thực sự là hai người khác nhau.

Bạch Anh bị Dan mắng cho thối đầu, nhưng mà cô cũng không hở tí là tủi thân như ngày xưa nữa. Cô cố gắng nghe anh ta giảng, nghe anh ta chỉ điểm, nghe anh ta sửa, thực sự trở thành một thói quen. Quả nhiên Dan không phải chỉ có cái mác không, sức chiến đấu của anh ta thực sự rất kinh người.

Bạch Anh nghe mắng đến quen luôn, cứ ngày nào Dan không mắng là cô sẽ lấy truyện tranh Lâm Thời Phong tặng ra để chọc anh ta chửi. Một ngày đẹp trời nào đó, Lâm Thời Phong đã tiết lộ cho cô biết sự tích thuở nhỏ của Dan, nhưng cũng nhờ chuyện này mà hai người đã thực sự thân thiết hơn trước.


Dan chỉ khó tính trong chuyện làm nhạc thôi, còn việc ngoài đời thì anh ta khá dễ dãi. Anh ta có bạn trai nhỏ hơn mình 4 tuổi, rất hay gọi điện tình tứ cho nhau. Vì bài hát chủ đề của Bạch Anh là một bài hát về tình yêu, tuy hơi tiêu cực một chút nhưng cũng không ngăn được trái tim cupid của Dan, rất thích giảng dạy cho cô về chuyện tình yêu. Ban đầu cô nghe còn đỏ mặt tía tai, về sau thực sự cũng không còn hơi đâu mà quan tâm nữa.

Thời gian phân bổ lịch trình cho việc chuẩn bị ra mắt cực kỳ hợp lý. Tuy Bạch Anh là người mới nhưng cũng không cảm thấy quá mệt mỏi. Giai đoạn đầu Dan còn ngại cô rảnh rỗi, nhất trí nhận thêm một việc nữa cho cô.

Nguyên nhân là một lần Lâm Thời Phong ghé qua studio thăm Dan và Bạch Anh, lúc nghỉ trưa có nói về sân khấu đêm trao giải của mình.


"Lễ trao giải cho em 6 phút biểu diễn, nhưng 'Enthuse' sau khi được phối lại cho sân khấu chỉ có 4 phút thôi. Anh cho ý kiến thử xem chọn ca khúc nào để lấp 2 phút còn lại đi." Lâm Thời Phong nói với Dan.

Bạch Anh ngồi bên cạnh thầm nghĩ, anh có thể dùng một bài hát khác trong album lấp lại chỗ thời gian đó cũng ổn. Vì cả album của anh, ngoại trừ ca khúc chủ đề và ballad thì các bài hát còn lại cũng coi như là khá hợp cho một sân khấu lớn.

Hiển nhiên Dan cũng nghĩ thế. Anh ta nói: "Cậu lấy bài nào đó lấp lại cũng được. 2 phút cuối, nếu ngại thì chọn chorus một bài là được rồi. Chọn bài nào tương đương một chút, sẽ không tạo cảm giác khó hoà hợp."

Bạch Anh âm thầm gật đầu. Lâm Thời Phong hình như cũng đã nghĩ đến điều này, anh hỏi: "Anh thấy bài nào được?"

Dan nghĩ một lát, đột nhiên nhìn về phía Bạch Anh khiến cô giật mình. Tự nhiên anh ta cười một cái, Bạch Anh có cảm giác không an toàn lắm.


Quả nhiên, anh ta cười nói: "Nếu cậu không từ chối, thế thì phối lại Khoảng cách 1000 bước chân đi. Biểu diễn diễn xuất? Từ giai đoạn cưa cẩm nhau đến khi yêu đương ngọt ngào. Chà, nghe thú vị thật."

Tự nhiên Bạch Anh mường tượng ra được những điều mà Dan đang nói. Nhưng mà nếu như thế, chẳng lẽ người cùng nhảy điệu tango với Lâm Thời Phong sẽ là cô sao? Nghĩ thế, tự nhiên Bạch Anh lại thấy hồi hộp.

"Không được." Lâm Thời Phong bất ngờ từ chối, "Hai người vẫn nên tiếp tục cho các bài hát ra mắt đi."

Bạch Anh: Không, em muốn nhảy với anh!

Cô đã tập nhảy phần điệp khúc đó rồi, nếu cô có thể cùng biểu diễn thì chắc chắn sẽ giảm được nhiều thời gian mà.

Bạch Anh đáng thương nhìn qua Dan. Dan hình như cũng thích ý tưởng của mình lắm, thế là dỗ Lâm Thời Phong bảo: "Thời gian này con bé còn thoải mái lắm, cậu không cần lo nó mệt. Với cả, xuất hiện trước công chúng thì cũng có thể làm bàn đạp cho ra mắt của Bạch Anh. Nếu hiệu ứng khán giả tích cực, chúng ta cũng coi như là giảm bớt một phần quảng cáo hơn."
Bạch Anh thực sự muốn giơ nhón cái cho Dan. Quả nhiên không phải bình thường mà Dan có thể làm giám đốc điều hành của Hotshot Media. Một ý tưởng bất chợt trong đầu mà cũng có thể biến nó trở thành một phần trong kế hoạch.

Lâm Thời Phong nhìn qua Bạch Anh một chút, ý muốn hỏi ý kiến của cô.

"Em thấy không có vấn đề gì." Bạch Anh nói, kìm lại chút kích động trong lòng mình. "Để đứng được trên sân khấu lớn của Giai Điệu Vàng, em hời như vậy làm sao mà không muốn tham gia cơ chứ."

Nghe thế Lâm Thời Phong cũng có chút cân nhắc lại. Anh không đảm bảo với hai người họ, nhưng cũng không phản bác lần nữa.

Lâm Thời Phong không ở lại lâu, Trịnh Cát Hải đã tới đón anh đi. Nhóm ekip tiếp tục làm việc, lúc Bạch Anh đang nhẩm lời bài hát, Dan đột nhiên di chuyển ghế xoay về chỗ cô, dùng cái bút chọc chọc vào người cô. Bạch Anh ngoảnh đầu nhìn anh ta, anh ta liền nở một nụ cười đầy mờ ám.
"Giúp cưng có cơ hội đến gần tình yêu, cảm động không?"

Bạch Anh: "???"

Tự nhiên anh ta cất lời hát: "Khoảng cách giữa chúng ta là bao nhiêu đây, em có biết không? Anh nhìn em từ xa, trong lòng rất muốn ôm chầm lấy em..."

Mặt cô dần dần đỏ lựng lên, trừng mắt trốn khỏi sự trêu trọc của Dan. Cô cũng đâu có ngốc, nghe là biết đang chế nhạo mối quan hệ của cô và Lâm Thời Phong rồi. Bạch Anh xấu hổ muốn chết, nhưng mà thực sự lại không biết làm sao.

Biết cô da mặt mỏng, Dan cũng không trêu nữa. Anh ta gõ cái bút vào đầu cô, ngồi vắt vẻo trên ghế, ánh mắt xa xăm mà nói: "Đời người có bao nhiêu thời gian cơ chứ. Ăn, ngủ, làm việc cũng mau hết rồi, yêu đương vào mới có hương vị cuộc sống chứ."

Bạch Anh mím môi, ngờ ngợ hiểu được điều anh ta muốn nói.

Chuyện cô thích Lâm Thời Phong, cả Quách Ái Trân và Dan đều thấy cả. Không biết anh thế nào...
"Yêu nhiều cũng được, yêu ít cũng tốt, có người để yêu là may mắn rồi." Dan cong mắt nhìn cô, "Cố lên nhé, đợi một ngày cưng tới nhà anh làm dâu."

Bạch Anh: "..."

Anh nói cái gì vậy!!!

Mấy ngày sau, Lâm Thời Phong gọi cô tới phòng tập của VIBE. Nghe Phương Kiều nói, anh đã nói chuyện này với Kỷ Toàn, ông ấy đã suy nghĩ mất mấy ngày. Cứ tưởng là chuyện sẽ không thành, ai ngờ cuối cùng Kỷ Toàn lại nói muốn đích thân tới nghe bản phối lại của hai bài hát.

Nữ dancer vốn luôn nhảy với Lâm Thời Phong lần này lại không cần cùng luyện tập nữa. Bởi vì, bạn nhảy của anh trong "Enthuse" đã biến thành Bạch Anh rồi.

Trên mạng rất thịnh hành các video nhảy cover "Enthuse", vốn là một người đã thích ca khúc này từ lâu nên cô đã tập một đoạn vì có ý định muốn quay video rồi. Ban đầu Bạch Anh còn rất tự tin, nhưng sau khi nghe bản phối lại của nó thì tự tin này của cô lại bay mất một nửa.
Bản phối lại của "Enthuse" tuy không quá khác so với bản gốc nhưng các tiết tấu đã được đẩy lên mạnh hơn, điều này cũng khiến vũ đạo phải sửa đi một vài phần. Bạch Anh phải học lại toàn bộ từ đầu các bước cơ bản của tango, suốt thời gian đầu bạn nhảy của cô luôn là vị biên đạo nghiêm khắc.

Ngoài ra, "Khoảng cách 1000 bước chân" cũng hoàn toàn được phối lại để phù hợp hơn so với phong cách của "Enthuse". Vốn là một bài hát ngọt ngào, tiết tấu của ca khúc đã được sửa chậm lại một cách nhẹ nhàng mà không kém phần cuốn hút. Ca khúc cũng được biên đạo hai bản, một bản gốc và một bản phối lại. Bản phối lại là để biểu diễn, bản gốc là để sau này đăng video.

Ngày đầu tiên Bạch Anh bắt đầu tập nhảy với Lâm Thời Phong là một ngày mưa tầm tã. Chử Thư Tranh đưa cô đến VIBE, trên đường tới phòng tập lại gặp không ít các thực tập sinh. Suốt từ sau khi chương trình kết thúc cô cũng không tới đây nữa, nhưng lần này tới đây luyện tập lại là vì một nguyên nhân khác.
Không biết trùng hợp thế nào mà cô lại gặp phải Châu Thải Vi.

Châu Thải Vi đạt thứ hạng không cao, cuối cùng cũng phải ra về tiếp tục làm thực tập sinh, tiếp tục trả món nợ đào tạo với công ty. Hai người tuy cùng một điểm xuất phát, cùng là bị loại nhưng kết quả của hai người lại khác nhau.

Châu Thải Vi đi với vài thực tập sinh khác. Họ nhìn thấy cô thì cười tít mắt lên chào, chỉ có Châu Thải Vi là gật đầu một cái rồi thôi. Bạch Anh cùng họ chỉ giao nhau một chút, cũng không có đứng lại hàn huyên, vì thực ra giữa hai người tuy từng cùng phòng nhưng lại chẳng có gì thân thiết cả.

Chử Thư Tranh nói: "Chuyện em được ra mắt thực sự làm họ ghen tị đỏ mắt đấy."

Bạch Anh không có ý kiến gì.

Dù sao cô vốn đã có nhiều tai tiếng. Sau này họ mà biết được điều cô chọn, rồi nếu sự nghiệp của cô không thành cô thì cô vẫn tiếp tục là đối tượng để họ bàn tán.
Phòng tập đều là phòng cách âm. Bạch Anh đẩy cửa ngó vào, nhìn thấy Lâm Thời Phong mặc áo phông đen và quần ngắn đang nhảy trước gương lớn. Nhóm dancer backup ngồi xung quanh phòng, cũng có người đứng lên luyện tập.

Tự nhiên cô thấy hơi ngượng ngùng. Đây là lần đầu tiên hai người tập nhảy với nhau, lại còn là nhảy đôi nữa. Cô đã từng nhìn thấy anh sáng tác, thu âm, chơi đàn nhưng lại chưa từng nhìn thấy anh tập nhảy thế nào. Lâm Thời Phong không phải là một dancer chuyên nghiệp nhưng mỗi động tác của anh đều rất dứt khoát, đã từng được nhiều người khen ngợi. Anh thực sự đã bỏ rất nhiều công sức cho nó.

Bạch Anh đẩy cửa bước vào, tiếng nhạc cũng không ngừng lại. Có mấy người nhìn cô rồi chào hỏi, Lâm Thời Phong nhìn cô qua gương, động tác cũng dừng lại.
"Đến sớm vậy." Anh nhìn đồng hồ treo tường, "Anh hẹn em nửa tiếng nữa mà."

Bạch Anh hơi ngượng ngùng, Chử Thư Tranh nhe răng cười hihi, chọc cô mấy cái. Làm sao cô dám nói, cô muốn tới sớm để tập cho quen vì không muốn mất mặt trước anh, hơn nữa còn là vì không muốn để anh phải chờ.

Nhưng mà ai biết đâu, nhìn tình hình này thì có vẻ Lâm Thời Phong đã tới lâu rồi.

Biên đạo còn đang ngồi ăn, thấy Bạch Anh tới thì nhét vội vào miệng rồi đứng dậy nói với cô, "Làm nóng người trước đi."

Lâm Thời Phong vẫy cô, cô xấu hổ, muốn cởϊ áσ khoác đưa cho Chử Thư Tranh trước. Nhưng Chử Thư Tranh chân dài còn chạy nhanh hơn, đã tụ lại với mấy dancer cười cười nói nói. Chử Thư Tranh nhìn giống con trai, tính cách lại hào sảng nên càng hợp với tính bọn họ.

Bạch Anh không còn cách nào khác chỉ có thể đi về phía anh.
Lâm Thời Phong nhận lấy áo khoác của cô rồi để chung với đống đồ của mình. Tuy bây giờ là mùa đông, nhưng mà tập nhảy thì rất nóng, vì thế ai cũng mặc đồ ngắn tay cả. Bạch Anh còn mơ hồ thấy được cơ bắp rắn chắc kia dưới lớp áo phông, thực sự rất muốn sờ thử.

"Tới đây, anh khởi động với em."

Lâm Thời Phong vừa nói xong thì có người vội vàng trêu ngay: "Ôi, anh Phong học được ga lăng thế? Anh khởi động với em đi."

Anh cười mắng: "Biến."

Bạch Anh đứng cạnh anh, cảm thấy chưa tập đã nóng. Một cỗ nhiệt chảy xuôi trái tim của cô, trong lòng không kìm được ngọt ngào.

Tự nhiên cô cảm thấy Dan nói rất đúng. Đời người ngắn như vậy, may mắn gặp được người đáng để mình thích, vậy thì cố lại gần anh thêm một chút cũng được chứ sao.

Đột nhiên thấy Bạch Anh ngước mắt nhìn mình, Lâm Thời Phong hơi sửng sốt. Dưới ánh đèn rạng ngời của phòng tập, bất chợt anh cảm thấy đôi mắt của cô rất đẹp. Anh ho một tiếng, nhìn vào gương, thấy được cô gái nhỏ vẫn dán mắt nhìn mình, công khai không chút nào giấu diếm.
Chử Thư Tranh ngồi gặm táo, nhóp nhép nói với nhóm dancer: "Tình yêu chớm nở, đau khổ vẫn luôn là người đứng xem."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi