Edit: Pinkie
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng mà hết thảy mọi người trong đoàn phim đều rời giường, so với gà ở dưới quê nuôi còn thức dậy sớm hơn.
Một đoàn người lại một lần nữa quay trở lại phim trường nhà kho.
Tiểu Quyển trang điểm xong, chờ người khác quay bổ sung xong thì đã qua mười một giờ, cô chính thức bắt đầu cảnh quay của nhân vật nữ Phó Tiểu Âm.
Đạo diễn Hàn hướng dẫn từng bước, trước hết là quay cảnh nhảy qua cửa sổ để chạy trốn mà Tiểu Quyển đã thử ngày hôm qua trước. Hôm qua, Tiểu Quyển đã làm qua một lần cho nên không thành vấn đề, thuận lợi qua cảnh một cách dễ dàng.
Sau đó là cảnh quay bổ sung, trước cảnh Phó Tiểu Âm bỏ trốn.
Phó Tiểu Âm bị Cao Du nhốt trong kho hàng, thừa dịp hắn ta không có ở đó đã chạy trốn, kết quả phát hiện cha mẹ và cháu trai của nam nhân vật chính Trần Nhạc cũng đang bị giam giữ ở sát vách.
Cô ấy dùng hết sức lực của mình, nhưng mà dù có làm như thế nào thì cửa đều không mở ra được, đành phải căn dặn bọn họ chờ cô, cô sẽ nhảy qua cửa sổ đi ra ngoài tìm cứu viện trước.
Tiểu Quyển và Tiểu Mễ đi lên lầu hai của nhà kho, Kỷ Hằng cũng đi theo, định đi lên xem như thế nào.
Đúng lúc phía trước có hai nhân viên công tác.
Một người nói: “Là Tiểu Quyển đóng sao? Xong đời rồi.”
Một người khác nói: “Cô nhìn cô ấy bò ống nước kìa, khẳng định là giỏi hơn Tiết Thanh Thanh đấy.”
“Quên đi, Tiết Thanh Thanh là yếu ớt, chí ít coi như cũng có kỹ thuật diễn, Hạ Tiểu Quyển có cái gì? Đạo diễn Hàn nghĩ như thế nào mà dùng cô ấy cơ chứ? Hôm nay đoán chừng muốn quay tới nửa đêm mười hai giờ khuya.”
Tiểu Mễ tức giận đùng đùng, ho khan một tiếng.
Hai người kia đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Tiểu Quyển và Kỷ Hằng ở sau lưng thì bị dọa điếng hồn.
Tiểu Quyển cười cười nhìn hai cô ấy, vượt qua các cô đi lên lầu.
Lên lầu hai, Kỷ Hằng ở sau lưng Tiểu Quyển, cúi người, thấp giọng nói: “Hạ Tiểu Quyển, cố lên, tranh thủ quay xong lúc 11:30 nhé.”
Biết rõ Kỷ Hằng cố ý nói kích cô, nhưng Tiểu Quyển vẫn dấy lên ý chí chiến đấu.
Tiểu Quyển rất có niềm tin với cảnh này, hôm qua Kỷ Hằng đã cẩn thận nói đi nói lại nhiều lần cho cô rồi.
Cảnh cha mẹ và cháu trai Trần Nhạc trong gian phòng đã quay xong từ lâu, chỉ cần bổ sung cảnh kia của Tiểu Quyển vào nữa là xong.
Phó đạo diễn đã có mặt, đang giúp đọc lời thoại của những người ở bên trong.
Tiểu Quyển phải diễn cho anh ta xem.
Từ cú sốc nhỏ khi phát hiện già trẻ lớn nhỏ của nhà Trần Nhạc đều ở trong này, đến khi liều mạng tìm đồ phá cửa trong hoảng loạn, rồi tới cảm giác tuyệt vọng khi làm thế nào cũng không thể mở cửa ra. Một mình Tiểu Quyển diễn không tệ tý nào.
Đạo diễn Hàn nhìn màn hình, cười với Kỷ Hằng: “Tốt hơn so với tưởng tượng của tôi.”
Kỷ Hằng cười nói: “Đúng vậy, mặc dù cô ấy không có kinh nghiệm gì, nhưng ít nhất không sợ hãi trước ống kính.”
Hàn Tử Kỳ cũng cười cười: “Không chỉ vậy. Cậu xem, nên làm cái gì thì làm cái đó, một chút dư thừa cũng không có. Tôi cảm thấy cô ấy diễn rất chân thành, là bởi vì cô ấy không quá quan tâm với việc xinh đẹp hay không xinh đẹp trước ống kính.”
Kỷ Hằng nghĩ: Ngài sai rồi.
Con chim kia đã xinh đẹp từ nhỏ đến lớn, đương nhiên đã quen với cái đẹp.
Đi đến đâu đều có đám người đuổi theo, ở nhà thì có các anh chị nuông chiều, ở Uyển Khâu thì được một đám cẩu bằng hữu bưng bít.
Sủng đến vô pháp vô thiên, giống như Hỗn Thế Ma Vương, đúng là công chúa Thanh Loan đúng nghĩa đấy.
Cô ấy không phải không quan tâm có xinh đẹp hay không, mà căn bản cô ấy không nghĩ bản thân sẽ có thời điểm không xinh đẹp, đương nhiên có thể là do không kiêng nể gì, buông thả, tùy tiện diễn mà thôi.
Ngay lúc Kỷ Hằng đang xuất thần, thì bỗng nhiên có người vỗ bả vai anh.
Kỷ Hằng quay đầu lại, có chút kỳ quái, “Cậu tới làm gì?”
Là Nhiếp Trường Phong – người đại diện của Kỷ Hằng.
Hàn Tử Kỳ cười nói: “Người đại diện giá lâm, đương nhiên là không yên lòng, sợ chúng ta làm Kỷ đại ảnh đế ấm ức phải không?”
So với người bình thường, Kỷ Hằng đã cao hơn không ít, nhưng Nhiếp Trường Phong lại cũng không thấp hơn anh, người cao chân dài, dáng người cực kỳ chuẩn.
Anh ấy mặc một chiếc áo T-shirt màu đen và quần jean, mang một cái kính râm che khuất nửa gương mặt, lộ ra đường cong thanh thoát nửa dưới gương mặt, ăn mặc còn giống minh tinh hơn so với Kỷ Hằng.
“Ai muốn gặp cậu ta? Cậu ta ư, ngài cứ việc tùy tiện nghiền ép, tôi mặc kệ.” Nhiếp Trường Phong đáp, “tôi sang đây là để xem em gái Tiểu Quyển của tôi.”
Đúng lúc Tiểu Quyển vừa quay xong, đi tới.
Trên người cô vẫn còn mặc quần jean và áo trắng trong cảnh quay, bên ngoài tùy tiện phủ một cái áo jacket ngắn, đang được cố tình làm bẩn khắp nơi.
Bộ trang phục bó sát này làm tôn lên dáng người chuẩn của cô, không sót một điểm nào.
Nhiếp Trường Phong lập tức huýt sáo, “Tiểu Quyển, thế này mới đúng. Phải nói chứ, em mặc váy xòe màu hồng trông rất xấu. Anh nói với em chứ, anh Kỷ hằng nói em mặc cái màu kia đẹp mắt, không đúng, anh phải chỉnh lại cho em.”
Anh ấy lại mở cánh tay ra, “Tới đây, để anh ôm một cái nào.”
Kỷ Hằng liếc mắt nhìn Nhiếp Trường Phong đang mở cánh tay ra, không nói gì cả, yên lặng ngồi chờ coi trò hay.
Quả nhiên, Tiểu Quyển kéo vạt áo jacket lại, kéo khóa kéo một phát lên thẳng tới cằm, hai tay ôm trước ngực, híp mắt nhìn đầy cảnh giác: “Anh là ai?”
Cánh tay đang mở rộng của Nhiếp Trường Phong ngưng lại giữa không trung, nửa gương mặt dưới kính râm lộ vẻ không thể tin, “Tiểu Quyển? Em sao thế? Anh là người đại diện của em, là anh Trường Phong của em đây?”
Hàn Tử Kỳ cười ha hả: “Cô gái nhỏ người ta không muốn ôm cậu. Tiểu Quyển, đi trang điểm lại một chút, lát nữa quay cảnh khác.”
Tiểu Quyển đi, Nhiếp Trường Phong mới hỏi Kỷ Hằng: “Em ấy thế nào vậy? Gần đây tớ không có đắc tội gì với em ấy mà?”
Kỷ Hằng nhếch nhếch miệng, không nói chuyện.
Nhiếp Trường Phong nhanh chóng phát hiện, Tiểu Quyển không giống với trước kia.
Những năm này, Hạ Tiểu Quyển nổi tiếng là cái đuôi nhỏ đi theo sau Kỷ Hằng, từ sáng đến tối đều nhắm mắt theo đuôi người ta, Kỷ Hằng nhấc tay thì cô lập tức đưa nước, quạt mát, còn giống trợ lý hơn so với trợ lý của anh.
Nhưng hôm nay, Hạ Tiểu Quyển nghênh ngang ngồi trang điểm, vui vẻ trò chuyện với chuyên viên trang điểm, đối với Kỷ Hằng thì hờ hững, ngay cả liếc mắt nhìn Kỷ Hằng phía bên này một cái cũng không thèm.
Nhưng rõ ràng vẫn chính là cô ấy đấy thôi.
Lúc trước, mặc dù dáng dấp của Hạ Tiểu Quyển rất xinh đẹp, nhưng nổi tiếng ngốc nghếch, đối với ai cũng cười hì hì, đầu giống như bị thiếu não.
Trong giới giải trí thay đổi khôn lường, Hạ Tiểu Quyển không thích hợp, nếu không có gương mặt xinh đẹp thì đại khái công việc nào cũng đều không đến tay.
Bây giờ Hạ Tiểu Quyển đã hoàn toàn khác.
Nếu như nói trước kia cô là một bức tranh tĩnh, thì bây giờ, bức tranh ấy đột nhiên động, mà trông nó lại sống động hơn.
Nhiếp Trường Phong nhìn xa xa, không biết Hạ Tiểu Quyển đang nói chuyện gì với chuyên viên trang điểm mà chuyên viên trang điểm đang cố nhịn cười, tay run đến mức không làm được.
Tiểu Quyển cũng đang cười, cười đến mức cả người ngã về phía sau của chiếc ghế trang điểm, trông rất nguy hiểm.
Ánh nắng từ cửa sổ nhà kho chiếu vào, chiếu lên người cô, cô thì chỉ ngửa đầu lo cười, mái tóc dài hơi xoăn xõa xuống, làm cho cả tóc và làn da trắng nõn của cô như phát sáng.
Cô nở nụ cười ngọt ngào, như có thể tỏa sáng bất cứ lúc nào, cho dù mọi người ở đây có người không thích Hạ Tiểu Quyển thì cũng nhịn không được mà nhìn cô nhiều hơn một chút.
Tiểu Quyển cười đủ rồi, quay đầu, thì nhìn thấy Nhiếp Trường Phong đang nhìn mình, lập tức dừng cười, đôi mày đẹp khẽ nhướng, một giây sau đó lập tức đổi sắc mặt thành ‘anh làm gì mà nhìn chằm chằm tôi, cẩn thận tôi đánh anh đấy’.
“Kỷ Hằng,” Nhiếp Trường Phong nghiêng đầu hỏi Kỷ Hằng, “Em gái Tiểu Quyển của tớ bị người ta bắt đi rồi sao?”
“Bắt đi cái gì?” Kỷ Hằng kéo ghế ngồi xuống, chân dài duỗi ra, “Cô ấy rốt cục đã tỉnh.”
Nhiếp Trường Phong kinh ngạc, “Cho nên trước kia lúc cô ấy ở tộc Thanh Loan chính là như vậy? Cái này cùng với Tiểu Quyển mà tớ biết khác biệt quá xa?”
Kỷ Hằng đáp: “Tiểu Quyển mà cậu biết không còn nữa, cô ấy đã quên sạch tất cả những chuyện xảy ra trong những năm nay rồi.”
Nhiếp Trường Phong lại nhìn Tiểu Quyển một chút, vẻ mặt phức tạp.
Ánh sáng đã được điều chỉnh tốt, máy quay phim đã vào chỗ, cảnh tiếp theo là cảnh đối đầu của Tiểu Quyển và Kỷ Hằng.
Nhiếp Trường Phong lướt nhìn kịch bản của Kỷ Hằng, có chút buồn bực: “Kỷ Hằng có đóng loại phim này sao? Sao tớ không biết?”
Kỷ Hằng không để ý tới cậu ta, Hàn Tử Kỳ xen vào: “Lúc đầu định bỏ, nhưng bây giờ Kỷ Hằng lại muốn quay bù lại tất cả.”
Nhiếp Trường Phong nhướng mày.
Tiểu Quyển sau khi trang điểm xong thì lại đây, Hàn Tử Kỳ căn dặn: “Cảnh tiếp theo, hai người các người phải thể hiện sự đối đầu, không hạ thủ lưu tình với nhau.”
Kỷ Hằng biết ông ấy vẫn không yên lòng.
Kỷ Hằng nhếch một bên khóe miệng, bỗng nhiên bước tới một bước, cầm lấy cằm của Tiểu Quyển, dùng ngón tay cái lướt qua bờ môi của cô.
Động tác này vừa khiêu khích lại sắc tình.
Nhỏ quyển bị anh hù dọa, né ngón tay của anh, giống như phản xạ có điều kiện, không chút do dự đưa tay cho anh một bạt tai.
Kỷ Hằng sớm có chuẩn bị tư tưởng, phản ứng không chậm, nghiêng đầu né tránh.
Động tác trên tay không thực hiện được, Tiểu Quyển nhấc chân lên, gọn gàng đá vào bắp chân của anh ta.
Nhìn hai người bọn họ ẩu đả, đạo diễn Hàn cực kỳ hưng phấn, “Quá tốt rồi, chính là cảm giác này!”
Đối với diễn xuất của Tiểu Quyển, đạo diễn Hàn đúng là phải lau mắt mà nhìn: Cô gái nhỏ yêu chồng, mà một tát này hoàn toàn không có lưu tình.
Tam quan (1) của Nhiếp Trường Phong cũng vỡ vụn.
(1) Tam quan của con người là bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, và giá trị quan.
Đây chính là nam thần Kỷ Hằng từ nhỏ đến lớn của Hạ Tiểu Quyển, chịu đựng cô một chút, cô đã cảm động đến phát khóc sao?
Kết quả cô trực tiếp cho anh ta một cái bạt tay?
Thực sự không tiêu hóa được chuyện Hạ Tiểu Quyển đánh Kỷ Hằng này, Nhiếp Trường Phong kinh ngạc: “Cô ấy tát người thành thục như vậy sao?”
Cuối cùng, Tiểu Quyển đã rõ, là Kỷ Hằng cố ý diễn cho đạo diễn Hàn nhìn, động tác có chút thủ đoạn, thủ pháp có chút lạnh nhạt, vẫn phải thường xuyên luyện tập một chút.
Kỷ Hằng nở nụ cười, “Đi thôi, chuyển cảnh tiếp theo, nói không chừng cô còn có cơ hội luyện tập.”
Cảnh tiếp theo ở tại lầu hai của nhà kho.
Cảnh quay hôm nay đều là cảnh vật lộn, cảnh này là cảnh trước khi Phó Tiểu Âm nhảy qua cửa sổ chạy trốn.
Phó Tiểu Âm bị Cao Du nhốt trong phòng, cô ấy vừa kéo dây thừng vừa xé băng keo trên miệng, thì đã nhìn thấy Cao Du ở ngoài cửa.
Quay cảnh của Tiểu Quyển trước, trợ lý phim trường vỗ một phát, chính thức bắt đầu quay.
Dây thừng buộc rất chặt, Tiểu Quyển cố gắng kiếm nửa ngày, cuối cùng cũng tháo được dây thừng ra khỏi cổ tay, tranh thủ thời gian nhanh chóng cởi trói trên mắt cá chân, lại xé băng keo trên miệng ra.
Khi kéo xé băng keo trên miệng xuống thì nhỏ theo lông tơ, thật là đau, hoàn toàn không cần diễn, Tiểu Quyển cũng không để ý tới cái này, vừa muốn đứng lên, thì cửa bị mở ra.
Vốn dĩ lúc đầu chỉ cần quay một mình Tiểu Quyển, Tiểu Quyển đã chuẩn bị tư tưởng chuẩn bị biểu diễn với không khí, thế nhưng cánh cửa đối diện thực sự kêu ken két như bị ma ám, rồi mở ra.
Tiểu Quyển hoàn toàn không ngờ tới, dọa sợ đến run rẩy.
Sau đó cô còn thấy cảnh đáng sợ hơn.
Cửa sổ trên hành lang lầu hai đều bị đoàn phim che kín, ngoài cửa âm u, có một bóng người mặc áo khoác đen đang đứng trong bóng tối, ánh sáng chỉ chiếu vào nửa dưới khuôn mặt của hắn ta.
Hắn ta không nhúc nhích, giống như ma, chỉ có một bên khóe miệng nhẹ nhàng khẽ cong lên.